Nhân Gian Băng Khí

Chương 1249: Vịt Bầu chết, tiểu nhân vật bi tráng 3

Chương 1249: Vịt Bầu chết, tiểu nhân vật bi tráng 3
Chương 1249: Vịt Bầu chết, tiểu nhân vật bi tráng 3
Người dịch: PrimeK
Một giọt nước mắt từ khóe mắt Vịt Bầu lặng lẽ rơi xuống, ánh mắt lưu luyến của hắn lại nhìn mọi người một cái rồi hung hăng đẩy cần điều khiển về phía trước, chiếc trực thăng này liền đâm thẳng xuống đất.
Thập Tự Hắc Ám! Xông lên!
Vịt Bầu dùng hết toàn lực kiệt sức gào thét một tiếng, ngay sau đó trực thăng nghênh đầu đụng xuống mặt đất.
Bùm!
Dưới tác dụng của lực đẩy và lực quán tính khổng lồ, trực thăng đâm vào trong đoàn xe, lật tung toàn bộ hàng xe ra ngoài. Cũng có mấy chiếc xe bị mắc kẹt trong cánh quạt, ngay cả xe và người "đồng quy vu tận" trong vòng xoay tròn nhanh chóng.
Ngay sau đó, trực thăng lại tiếp tục một đường đấu đá lung tung, lấy thế như chẻ tre vọt vào trong đám người đông nghịt. Những chiến sĩ thiết giáp kia ngay cả chạy cũng không có cơ hội trốn, ánh mắt hoảng sợ chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc trực thăng kia giống như xe ủi đất đẩy mấy chiếc xe hướng về phía mình đụng tới.
Sau đó......
Oanh! "Trong một trận nổ mạnh, chiếc trực thăng này thoáng chốc vỡ tan thành từng mảnh liệt hỏa. Mà sau khi Vịt Bầu dùng sinh mệnh làm đại giới, vòng vây vốn dựng thẳng không thể phá vỡ nhất thời xuất hiện một lỗ hổng cực lớn.
“Vịt Bầu - -! "Nguyễn Thanh Ngữ phát ra tiếng khóc thảm thiết cào xé ruột gan, phảng phất như có một bàn tay vô hình ở trong thân thể hung hăng quấy nhiễu, tim, gan, tỳ, phổi đều truyền đến tiếng rên rỉ không chịu nổi.
Đau thấu nội tâm!
Tay, siết chặt ngực.
Bởi vì nơi đó, rất đau!
Cho tới bây giờ, cô vẫn không thể tin được, vệ sĩ, tài xế luôn thích nhuộm tóc vàng, lưu manh kia... cũng là bạn tốt nhất của cô, cứ như vậy...
Từ trong sinh mệnh của cô, biến mất không thấy......
Rốt cuộc......
Không tìm thấy!
Cái tên.....
Ngu ngốc kia!...
……
"Vịt..." Trong miệng Lãnh Dạ nỉ non cái tên kia, trong hốc mắt đột nhiên rơi xuống thứ gì đó, ẩm ướt xẹt qua gò má, lưu lại một đường quanh co trên làn da khô ráo.
-- đã từng, hắn cũng cho rằng mình rốt cục học được kiên cường, sẽ không vì ai mất đi mà bi thương nữa.
Cho đến hôm nay, hắn mới hiểu.
Thì ra kiên cường, chẳng qua là vết thương đạo đức giả.
Thì ra...... hắn vẫn có nước mắt đang chảy xuôi.
……
11 ngắm nhìn đống hài cốt đang cháy kia, trong đôi mắt xẹt qua một đạo sợ hãi đau đớn không ai có thể phát hiện. Hơi hơi ngẩng đầu, yên lặng nói lời từ biệt cuối cùng.
Lập tức, đạp mạnh chân ga, xe Jeep ầm một cái hướng chỗ hổng mà Vịt Bầu dùng sinh mệnh đánh đổi
Bọn họ chạy trốn rồi -!"
"Ngăn bọn họ lại...!"
Không được nổ súng!! Ai cũng không được nổ súng!
Khu 97 ngay từ đầu còn có chút hỗn loạn, có người thiếu tay gãy chân nằm trên mặt đất kêu rên, có người ngươi đẩy ta chen chúc tranh nhau chạy trốn, một mảnh ầm ĩ không chịu nổi. Bất quá dù sao đều là chiến sĩ kinh nghiệm phong phú, sau khi trải qua hỗn loạn ban đầu, lập tức tỉnh táo lại. Ngay sau đó, trật tự đã được khôi phục dưới sự chỉ huy của một số chỉ huy.
Bất quá lúc này bọn họ đã chạy ra khỏi vòng vây, các quan chỉ huy căn cứ mặc dù nghiến răng nghiến lợi thế nào cũng không có khả năng một lần nữa bao vây bọn họ lại, chỉ đành để cho 20 chiếc xe còn lại đuổi theo.
……
Khu C3, cách khu B12 chỉ có hai khu, cũng không tính là quá xa. Ở trong căn cứ lâu như vậy, 11 cũng đã sớm biết rõ quy luật phân chia khu vực, cho nên rất dễ dàng tìm được mục tiêu.
Giữa tiếng gầm rú mạnh mẽ của động cơ ô tô, một chiếc xe jeep quân sự lao vào khu vực C3 như một con bò điên. Tốc độ vượt qua hơn hai trăm km/h, làm cho mấy người Âu Dương Nguyệt Nhi ngồi trong xe sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, bị kình phong đánh tới trước mặt thổi đến ngay cả mắt cũng không mở ra được.
Sau khi đến C3, 11 biết tại sao Vịt Bầu lại hướng dẫn họ đến đây.
Bởi vì ở đây có... thang máy.
Hai hàng máy bay trực thăng liền dừng ở trên một cái đài hạ cánh cỡ lớn, chỉ cần khởi động cơ quan là có thể tùy thời đem những máy bay trực thăng này đều bay trở về mặt đất.
Một lần nữa, đó là lối thoát của họ.
Không kịp nghĩ nhiều, 11 lái xe trực tiếp xông lên thang máy. Cơ hồ ngay sau đó đã xuất hiện một chuỗi đoàn xe thật dài, cũng điên cuồng đuổi theo tới.
Lãnh Dạ nhanh chóng xoay người, không chút do dự giơ súng, “Bùm” bắn ra một phát.
Trục bánh xe bên phải đầu xe của chiếc xe chạy nhanh nhất trong đoàn xe đột nhiên nổ tung, phía bên phải đầu xe này lập tức trầm xuống phía dưới, thanh chắn bảo hiểm hung hăng ma sát mặt đất và tạo ra một chuỗi tia lửa thật dài. Ngay sau đó đuôi xe lại nhô lên, cả chiếc xe lập tức không thể khống chế mà tung bay ra ngoài, lăn lộn trên không trung vài vòng rồi lại một lần nữa nặng nề nện xuống đất, dĩ nhiên đã bẹp rúm.
Một chiếc xe theo sát phía sau bởi vì phanh không kịp, đụng vào xác chiếc xe này, "Uỳnh!" Sau một tiếng vang nặng nề, đuôi xe nhảy dựng lên lại đập xuống, mà các chiến sĩ trong xe bởi vì tác dụng của quán tính đều bị quăng ra ngoài.
Ngay sau đó, chiếc xe thứ ba lại đụng vào đuôi chiếc thứ hai, chiếc thứ tư lại đụng vào chiếc thứ ba. Cũng may tài xế mấy chiếc xe phía sau phản ứng kịp thời, vội vàng hiểm nguy tránh đi mới không gây thành thảm án liên hoàn.
Một phát súng ngăn cản bốn chiếc xe, thoạt nhìn thành quả chiến đấu không tệ, bất quá Lãnh Dạ tựa hồ không quá hài lòng, họng súng vừa chuyển lại ngắm về phía đoàn xe bên kia. Chỉ là ngón tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve bóp cò, một phát súng này chung quy không có bắn ra.
Chỉ còn lại viên đạn cuối cùng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận