Nhân Gian Băng Khí

Chương 1234. Chiến sĩ biến đổi gien đời thứ bảy, chí cường K cùng C 5

Chương 1234. Chiến sĩ biến đổi gien đời thứ bảy, chí cường K cùng C 5
Chương 1234: Chiến sĩ biến đổi gien đời thứ bảy, chí cường K cùng C 5
Người dịch: PrimeK
Giống như một con giòi bám vào xương, ta không có biện pháp với ngươi, ngươi cũng không có biện pháp với ta, trừng mắt lo lắng suông, ghê tởm chết ngươi.
Nguyên nhân thực sự có thể làm cho các chiến sĩ căn cứ nhu thuận như thế khi bị đánh không hoàn thủ tự nhiên là bởi vì Âu Dương Nguyệt Nhi còn ở trên chiếc xe kia, cấp trên chính là hạ mệnh lệnh - ai dám ngộ thương Âu Dương Nguyệt Nhi cùng thai nhi trong bụng cô, cả chi tiểu đội của người đó liền toàn bộ đi thể nghiệm một chút tư vị sống không bằng chết!
Cơ chế trừng phạt của Ma Quỷ thật sự không phải nói đùa, nói cho ngươi sống không bằng chết thì thật sự là sống không bằng chết, không ai nguyện ý đi thử, bởi vì người thử qua đều đã "Sống không bằng chết".
Bởi vì mệnh lệnh chết này, cho nên truy binh phía sau cho dù là nhân số, vũ khí đều chiếm ưu thế vượt trội cũng không ai dám hướng chiếc xe kia bắn ra một phát súng, thậm chí ngay cả bắn nổ lốp xe cũng không dám - - ai có thể bảo đảm sau khi lốp xe nổ có thể lật xe hay không hoặc là không khống chế được đụng vào cái gì? Vạn nhất đến lúc đó bụng Âu Dương Nguyệt Nhi không cẩn thận bị chấn động, đụng phải một cái...... Mẹ ơi, ngẫm lại hậu quả kia liền làm cho người ta không lạnh mà run!
Cho nên những chiếc xe đuổi theo vẫn theo sát phía sau thà rằng yên lặng làm một chiếc xe lẽo đẽo theo đuôi cũng tuyệt đối không muốn cứng đối cứng với đám người 11.
Như thế, song phương tựa hồ âm thầm đạt thành ăn ý nào đó, ngươi đuổi ta đuổi, chính là không tới gần.
Trong chiếc xe chạy trốn kia, Nguyễn Thanh Ngữ giúp đỡ vết thương trên bắp chân của Dawell buộc chặt băng gạc, bất quá lúc thắt nút có thể hơi mạnh khiến Dawell đau phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Nguyễn Thanh Ngữ sợ tới mức vội rút tay về, nhìn bộ dáng Dawell đầu đầy mồ hôi đau đến xanh mét, kinh hoàng nói: "Có phải làm đau cậu không?"
Dawell cắn chặt răng lắc đầu.
Hoàng Hậu dừng súng quay đầu nhìn hắn một cái, thấy ý thức còn tỉnh táo, hẳn là không có gì đáng ngại. Suy nghĩ một chút, Hoàng Hậu hỏi: "Dawell, có thể khống chế xe phía sau không?
Dawell nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu, đỏ bừng hai tròng mắt nhìn Hoàng Hậu một cái, lại nhìn về phía sau cách bốn năm trăm mét bên ngoài bảy chiếc đuổi xe, yên lặng lắc đầu.
Hoàng Hậu cũng biết khoảng cách này đã vượt xa phạm vi năng lực cực hạn của Dawell, cũng không cảm thấy thất vọng. Cầm súng lên, “Đoàng” một tiếng lại bắn một phát.
“Anh Hầu Tử...... "Dawell há miệng, âm thanh có chút khàn khàn muốn nói lại thôi.
“Đã chết. "Hoàng Hậu cũng không quay đầu lại thản nhiên trả lời," Loại nổ mạnh này không có khả năng sống sót.
Khóe môi Dawell không khỏi run lên, hai con mắt nhịn không được lần nữa phiếm hồng lên.
Hoàng Hậu quay đầu liếc hắn một cái, nói: "Không cần khổ sở, cầu nhân đắc nhân mà thôi. Làm nghề của chúng ta, đã sớm giác ngộ như vậy. Nệu cậu sợ, không bằng sớm rời khỏi.
Dawell cắn chặt môi im lặng, chỉ là nước mắt cuối cùng vẫn không nhịn được xì xì rơi xuống.
Âu Dương Nguyệt Nhi nhìn bộ dáng cực kỳ bi thương của Dawell, cũng cảm động lây. Yên lặng cúi đầu, nước mắt như chuỗi hạt rơi xuống.
Nguyễn Thanh Ngữ há miệng, muốn khuyên nhủ an ủi bọn họ cái gì, nhưng cuối cùng cái gì cũng nói không nên lời, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu. Hốc mắt đỏ hoe quay đi, không dám thêm một nét nước mắt thương cảm vào bầu không khí vốn đã đủ bi thương này.
Trương Hân Hân vẫn khóc như mưa, nếu cẩn thận chú ý một chút, sẽ phát hiện trong ánh mắt của cô ẩn chứa một chút mờ mịt cùng dại ra. Một màn Hầu Tử kéo kẻ địch tự bạo kia đối với cô mà nói trùng kích quá lớn, đến bây giờ cũng không thể hoãn lại.
“Đoàng”Hoàng Hậu lại bắn ra một phát, giang tay hướng phía sau duỗi ra:" Đưa đạn đây”.
Dawell lau mắt vội sờ sờ trên người, lấy ra một băng đạn đưa qua, giọng nghẹn ngào nhắc nhở: "Băng cuối cùng”.
Sau khi thay băng đạn, Hoàng Hậu lại cầm súng lên, nhưng ngón tay nắm chặt, cũng không bắn thêm một phát nào nữa. Có thể là lời nhắc nhở của Dawell về "băng đạn cuối cùng" đã có tác dụng.
Trong hoàn cảnh bốn mặt kẻ thù bao vây này, bắn hết đạn là rất không sáng suốt.
Tiếng súng rốt cục ngừng lại, xe đuổi theo phía sau cũng không nhân cơ hội tới gần, tiếp tục không nhanh không chậm treo từ xa.
Lúc này, giao lộ phía trước xuất hiện một ngã rẽ hình chữ T, 11 từ trong kính chiếu hậu liếc mắt nhìn mấy chiếc xe đuổi theo treo ở phía sau một cái, bỗng dưng tăng tốc và điên cuồng vung tay lái, xe "xèo xèo" một tiếng lướt ngang qua, đón đầu vọt vào giao lộ bên trái.
Nhưng mà, khi xe vừa vọt vào bên trái, 11 lại bỗng dưng ngẩn ra, lập tức ánh mắt ngưng tụ lộ ra một tia ngưng trọng.
Ở phía trước con đường này, lại có hai người một nam một nữ đã sớm chờ đợi ở chỗ này.
Một nam một nữ này chính là K và C được tiến sĩ Tần thả ra, có thể nói là cỗ máy giết người mạnh nhất trong căn cứ, cũng là sát chiêu lớn nhất trong tay tiến sĩ Tần trước mắt.
Bọn họ đương nhiên là không biết hai hậu bối K, C, tuy rằng hai người này thoạt nhìn đều rất trẻ tuổi, chỉ có bộ dáng 15, 16 tuổi, nhưng 11 cũng không bởi vì tuổi tác của bọn họ mà buông lỏng cảnh giác.
Ngược lại, hai người này chỉ mặc trang phục chiến đấu bình thường, giống như tượng băng lạnh như băng đứng ở nơi đó, so với các chiến sĩ thiết giáp ngược lại càng cho hắn một loại cảm giác nguy cơ khó hiểu.
Mí mắt hơi híp một chút, 11 chợt một cước đạp chân ga đến cùng, xe "Oanh" một tiếng, dùng tốc độ nhanh hơn đụng vào hai thiếu niên nam nữ.
Gần như cùng lúc 11 tăng tốc, Hoàng Hậu nhanh chóng ném súng trường xuống, lúc giơ tay lên, trong hai tay đã có thêm một khẩu súng lục, đồng thời bắn liên tục mấy phát vào hai người chặn đường phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận