Nhân Gian Băng Khí

Chương 451. Chiến Dịch Trấn Nguyên Sơn 3

Chương 451. Chiến Dịch Trấn Nguyên Sơn 3
Chương 451: Chiến Dịch Trấn Nguyên Sơn 3
Tại nghĩa trang công cộng trên Trấn Nguyên sơn, mỗi khi đêm đến là nơi này liền chẳng còn ai lui tới nữa, không khí trong nghĩa trang buổi đêm luôn âm u quỷ dị khiến cho người ta nổi lên một nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng.
Ba người Mười Một, Lãnh Dạ và Hỏa Điểu tìm kiếm một mạch đến tận khu mộ ấy mà chẳng có phát hiện gì, đến cả những thiết bị điện tử thăm dò tối tân và chính xác nhất trong tay Hỏa Điểu cũng chẳng tìm thấy được chút manh mối nào, càng đừng nói đến Mười Một và Lãnh Dạ.
Sau khi đi quanh khu nghĩa trang công cộng này một lần cuối cùng, Lãnh Dạ và Hỏa Điều cùng hướng về phía Mười Một lắc lắc đầu.
“Ngươi xác định là bọn chúng ở trên núi sao?” Lãnh Dạ nghi ngờ hỏi.
Mười Một lắc đầu đáp: “Không xác định, nhưng khả năng đó là lớn nhất.”
Dừng một chút, Mười Một lại tiếp: “Chúng ta chia ra tìm, Lãnh Dạ bên phải, Hỏa Điểu bên trái, nếu không có phát hiện gì thì tìm xuống núi, chúng ta sẽ gặp nhau ở dưới đó.”
Lãnh Dạ chỉ vào Mười Một hỏi: “Vậy còn ngươi thì sao?”
Mười Một ngẩng đầu lên nhìn một hàng dài bia mộ trong nghĩa trang, đáp: “Ta sẽ tìm ở đây.”
Cơ thịt trên mặt Lãnh Dạ co rút mạnh, hỏi tiếp: “Bọn chúng có thể xây cửa vào ở trong khu nghĩa trang này ư?”
Mười Một không hề suy nghĩ gì liền đáp: “Khu mộ này được xây dựng từ thời kỳ đầu dựng nước, về mặt thời gian thì việc Huyết Mân Côi bí mật xây dựng căn cứ cùng với lúc xây dựng khu mộ này cũng không phải là không thể.”
Lãnh Dạ gật đầu nói: “Đúng, với điều kiện khi ấy người phụ trách xây dựng nghĩa trang công cộng này đã bị bọn chúng mua chuộc.”
“Dù gì đi chăng nữa, chúng ta cũng không thể bỏ qua bất kỳ manh mối nào.”
“Tùy ngươi thôi.” Lãnh Dạ xua xua tay nói: “Vậy ngươi cứ từ từ tìm. Điểu nhân, chúng ta xuống núi đợi hắn đi.”
Hỏa Điểu bất mãn trừng mắt nhìn hắn: “Là Hỏa Điểu, không phải điểu nhân.”
“Như nhau cả thôi. Có chm là được. Lẽ nào ngươi không có chm? Không có ch*m thì không phải điểu nhân rồi, phải gọi là yêu nhân, à không, là nhân yêu (nhân yêu = pd, đồng tính nam). Hố hố hố hố...” Lãnh Dạ cười lên ha hả, vỗ vỗ vai Hỏa Điểu đang bừng bừng lửa giận rồi rời khỏi khu nghĩa trang.
Sau khi hai người rời đi, Mười Một cầm chiếc la bàn lên và điều chỉnh phương hướng, mặt hắn nhìn về phía chính đông, sau đó quay đầu lại nhìn dãy bia mộ sau lưng, hơi khẽ nhíu mày.
Lão cửu Lục Quán trong Kiếm tông là cao thủ cấp tông sư về phong thủy huyền thuật, tuy Mười Một đối với phong thủy không tin tưởng lắm, cũng không muốn học, nhưng Lục Quán lảm nhảm bên tai hắn không ngừng, thời gian dài rồi Mười Một cũng ít nhiều hiểu biết một chút chút về phong thủy huyền thuật. Lục Quán đã từng nói, trong phong thủy, cửa mộ phần lớn đều ngoảnh theo hướng cung chính, chẳng hạn như phía chính đông, chính nam, ..v.v.. Rất ít khi có cửa mộ nào ngoảnh về cung lệch, chẳng hạn như phía đông nam, tây nam, ..v.v.. Bởi vì cung lệch đối với người đwocj chôn và con cháu đời sau của người đó mà nói thì không may mắn, trừ phi thật sự là phong thủy của cung lệch còn tốt hơn so với cung chính, nếu không rất ít khi có người làm như thế. Tuy nói bây giờ những người trẻ tuổi rất ít tin vào những thứ này, nhưng người già thì vẫn rất chú trọng đến, chọn mộ điah nhất định phải chọn chỗ có phong thủy tốt, nếu không chỗ bản thân “ở” chẳng phải cũng không thoải mái ư.
Cho nên những nghĩa trang công cộng được chọn hiện nay đều phải qua xem xét cẩn thận, hoặc là có núi bao quanh hoặc là hướng mặt ra biển, không có nơi nào là tùy tiện chọn chỗ rồi xây dựng. Nhưng Mười Một lại phát hiện, nghĩa trang công cộng này không chỉ hướng về cung lệch, hơn nữa còn chẳng có phong thủy gì. Trên ngọn núi đối diện với cửa nghĩa trang có một tòa tháp cổ, đỉnh tháp hướng lên trời, vừa khéo kết hợp với khu mộ tạo nên bố cục Áp Sát, như thế sẽ không may mắn. Nhưng nhìn vị trí của tỏa tháp, niên đại chắc chắn còn lâu hơn khu mộ này rất nhiều, đã như thế, tại sao còn hướng khu mộ về phía đó đây?
Mười Một còn nhớ lão cửu đã từng nói, bố cục Áp Sát xuất hiện chỉ có thể do hai nguyên nhân, một là mũi đao hướng xuống đất, đó sẽ là Áp Sát hoặc Khắc Sát, bởi vì sát khí của đất ấy quá nặng, lâu ngày nhất định sẽ sinh yêu nghiệt, vì thế cần dùng Áp Sát để phá giải. Hai là mũi đao hướng lên trời, đó là Tiết Sát, loại bố cục này là do nơi gần đó có thứ cần được bảo vệ, dùng sát để ngăn cản, sát khí trùng trùng sẽ khiến không ai vào trong được. Trừ phi may mắn tìm được con đường chuẩn xác, nếu không đến mấy người tất chết mấy người. Từng có mộ của một vị Tiêu thân vương thời Minh, do lúc mới đầu bị bọn đào mộ đào ra võ quân trong hộ mộ (mộ bảo vệ), bên trong hộ mộ chẳng có bao nhiêu đồ bối táng. Sau này có người phát hiện, trên ngọn núi đối diện với tòa hộ mộ này có một tảng đá lớn trông giống như con dao nhọn cắm thẳng về phía chân trời, hình thành nên bố cục Áp Sát. Có cao thủ cho rằng tất có thứ gì đó được bảo vệ, cuối cùng tìm được một mương nước ở giữa chỗ hộ mộ và tảng đá hình con dao nhọn, sau khi lặn xuống mương nước liền phát hiện bên trong có một con đường đã từng được đào bới qua, mà con đường này chính là đường thông thẳng đến chủ mộ (mộ chính) của Tiêu thân vương. Đây chính là kiểu chôn dưới nước theo bố cục Áp Sát, trong phong thủy huyền thuật cũng được xưng là "trừu đao đoạn thủy, lãnh hữu càn khôn" (rút đao chặn nước, có một vùng trời đất khác). Nhưng nếu kẻ trộm mộ không phá hộ mộ trước, mà đổi lại là tìm thấy chủ mộ khi chưa phá hộ mộ, mười phần thì có tám chín là bọn chúng vào được chủ mộ nhưng không ra được. Nguyên nhân bên trong đó rất khó dùng hai ba câu mà giải thích ra được, huyền học thuật số của Long Quốc vốn là vô cùng huyền bí, cũng giống như thuật kỳ môn độn giáp, hay trận Bát Quái vây chết mười vạn quân địch, nếu cho những thứ này đến thời hiện đại, có đánh chết cũng chẳng bao nhiêu người tin rằng bày mấy khối đá hay sắp xếp chút hoa cỏ mà có thể khiến người ta đầu óc quay cuồng không tìm thấy đường ra.
Mười Một còn nhớ lúc lên núi, chỗ lưng chừng quả thực có một kênh nước, nhìn về tòa tháp nhọn ở phía đối diện kia và suy nghĩ một lúc, hắn đột nhiên chuyển động chạy tới sườn núi.
Mương nước bình thường đều là do thiên nhiên hình thành lên, trong lòng núi ở rất nhiều nơi thường có hang động đá vôi, ngày tháng qua đi, nước tích trong động không còn chỗ chứa sẽ tràn ra ngoài, cuối cùng biến thành mương nước. Từng có thôn dân ở một nơi nào đó đột nhiên nảy ra ý tưởng kỳ lạ, muốn xem xem sau khi nước trong mương cạn đi sẽ có gì bên trong. Vì thế bèn mượn tới hơn chục chiếc máy bơm tới ngày đêm không ngừng hút nước từ trong ra, cuối cùng nước cũng cạn hết, lộ ra một hang động đá vôi thiên nhiên khổng lồ, trở thành một điểm du lịch lớn của khu vực ấy.
Kênh nước trong lòng núi nhìn như một đầm nước trong sâu nhìn không thấy đáy, ở một bên còn có một chỗ hình dáng như cửa động, nhìn có vẻ nước trong hang động chảy ra từ nơi đây.
Mười Một tháo súng ống và thiết bị liên lạc trên người xuống rồi giấu đi, chỉ mặc một bộ trang phục chiến đấu màu đen và mang theo thanh Trảm Nguyệt, đeo kính hồng ngoại từ từ lặn vào trong nước, sau đó bơi về phía cửa động hình vòng cung kia.
Nước bên trong đó không đầy tràn tới đỉnh động, dọc đường bơi vào nhưng vẫn còn có chỗ để ngoi lên hô hấp. Dưới sự trợ giúp của kính hồng ngoại, vẫn có thể miễn cưỡng nhìn rõ đại khái tình hình trong động. Hang động này rất sâu, trên bốn vách tường ngoài nước thì chỉ có nham thạch. Mười Một phỏng đoán sau khi bơi mấy trăm mét nữa, địa thế sẽ đột nhiên dốc xuống, mà lúc này nước đã đầy tới đỉnh động, không còn không gian để thò đầu lên hít thở.
Mười Một gỡ kính hồng ngoại xuống, tuy đây là sản phẩm công nghệ cao, nhưng cũng không phải là hoàn toàn chống nước, nhúng toàn bộ vào trong nước là liền không còn tác dụng nữa. Sau khi vứt kính hồng ngoại đi, Mười Một hít sâu một hơi, lại tiếp tục chúi đầu vào trong nước, bơi ngược theo hướng dòng nước chảy mà tiến về phía trước.
Bơi thêm chừng năm sáu phút nữa nhưng vẫn không thấy điểm cuối đâu. Lúc này Mười Một mới dừng lại, lặng lẽ tính toán một chút. Với năng lực nín thở của hắn thì có thể nín chừng mười năm mười sáu phút không hô hấp. Nhưng nếu phải vận động trong nước nữa, sức thở sẽ tăng lên, thời gian nín thở cũng tương ứng phải giảm bớt. Nếu bây giờ hắn lập tức quay đầu lại, trước khi ngụm hơi cuối cùng cạn kiệt vẫn còn có thể nổi lên mặt nước. Nhưng nếu bơi tiếp nữa, chẳng may tới lúc hết khí mà vẫn không tìm được cửa ra, lúc ấy thì có lẽ chỉ vì lời nói một phía của Lục Quán mà hắn phải chịu bị chết chìm ở trong này rồi.
Mười Một không sợ chết, nhưng hắn không muốn chết một cách lãng nhách như thế này. Đệ nhất sát thủ phương Tây – Băng sát thủ - bị chết vì ngộp nước khi bơi, tin này mà truyền ra ngoài thì e rằng phải khiến một đống người khác bồi táng theo hắn vì sặc cười đến chết mất. Huống chi, nếu thật sự muốn thăm dò bên trong thì cũng có thể quay về lấy đồ lặn rồi trở lại sau.
Sau khi quyết định Mười Một bèn lập tức bơi trở lại, nhưng vừa mới đạp chân xuống đáy, hắn đột nhiên phát hiện dòng nước phía bên dưới chảy hơi gấp hơn một chút. Mười Một lại một lần nữa dừng lại, trôi nổi trong nước lặng lẽ cảm nhận sự khác nhau của hai dòng nước, cuối cùng kiên quyết quay đầu, tiếp tục bơi về phía trước.
Dòng nước chia ra làm dòng chảy nổi và dòng chảy ngầm, có dòng nước ngầm ở dưới đáy, chứng tỏ rằng gần đó có miệng suối. Dòng chảy nổi thì ở trên mặt nước, cũng giống như trên mặt biển thì sóng gió dữ dội, nhưng dưới đáy biển lại phẳng lặng như tờ, đó chính là dòng chảy nổi. Bình thường nếu dưới đáy nước mà có dòng chảy nổi, chứng tỏ rằng gần đó có con suối nào đó chảy vào, hơn nữa con suối này còn chảy từ trên xuống dưới, giống như thác nước vậy. Có dòng chảy nổi thì chắc chắn là có không gian để hô hấp, cho nên Mười Một mới quyết định đi tìm đến chỗ trung chuyển ấy.
Lại bơi chừng bốn năm phút nữa, dòng nước phía bên trên chảy càng lúc càng gấp hơn, hơn nữa lực cản cũng càng ngày càng lớn. Mười Một tăng tốc bơi về phía trước, cuối cùng sau khi bơi thêm hai phút nữa, tiếng nước “rào rào rào” từ xa vang lại, truyền vào trong tai.
“Ùm!” Mười Một thỏ đầu lên khỏi mặt nước, thở phì phò không ngừng, thời gian nín thở quá dài cộng thêm phải bơi liên tục trong nước, khiến cho lượng hô hấp của hắn càng tiêu hao nhiều hơn. May mà trước lúc cạn khí hắn đã tìm được chỗ cung cấp ô xi, nếu không đã thật sự bị ngộp chết ở nơi này rồi.
Mười Một khởi động năng lực nhìn trong bóng đêm của con mắt trái, một cột sáng rất nhỏ màu đỏ máu từ trong đồng tử của mắt trái hắn bắn ra. Sau khi nhìn quanh bốn phía, Mười Một phát hiện nơi đây là một hang động lớn trong lòng núi, vị trí của hắn lúc này chính là ở bên một đầm nước trong động. Phía trên đầm nước có một hang động không lớn không nhỏ, một lượng lớn nước lưu thông là chảy từ trong động này ra, đến trong đầm nước. Ở một bên khác dần dần có nham thạch nhô lên trong dòng nước và lan dài đến tận chỗ tối om, cũng chẳng biết là chảy về nơi nào nữa. Mười Một liếc nhìn qua một chút rồi bơi lên bờ, nơi này toàn là nham thạch và nước, trên đỉnh đầu là đầy những thạch nhũ rủ xuống, thỉnh thoảng lại có một hai giọt nước tí tách rơi xuống đất, phát ra những âm thanh vui tai.
Mười Một men theo con đường nham thạch lồi lõm duy nhất ấy mà đi về phía trước, ban đầu nước trên mặt đẩt rất nhiều, còn ngập qua ngực. Càng tiến về phía trước, địa thế càng cao dần, phần thân thế lộ ra khỏi mặt nước cũng càng nhiều thêm. Lại đi thêm một quãng nước, nước giảm dần đi, chỉ còn tới cẳng chân.
Lúc này, Mười Một đột ngột dừng lại, đồng thời thu lại tia đỏ bắn ra từ mắt trán. Bởi vì phía trước không ngờ lại xuất hiện một chút ánh sáng.
Trong hang động giữa lòng núi này không ngờ lại tồn tại ánh đèn, điều đó liệu có nói lên rằng có người sống ở nơi đây?
Mười Một vô cùng cẩn thận dựa sát vào tường đá mà tiến về phía trước, tới vị trí cực hạn mà ánh sáng có thể chiếu tới, hắn liền dừng lại. Lúc này trên người hắn vẫn còn nước chảy xuống, nếu lúc này có người xuất hiện, nhìn thấy những vết nước giỏ xuống chỗ có ánh sáng, nếu có tâm cơ nhất định sẽ đoán được là có chuyện gì.
Đằng sau bức tường đá nơi ánh sáng không chiếu tới, Mười Một cởi bộ quần áo ướt đẫm trên người xuống, để trần mình và chỉ mang theo thanh Trảm Nguyệt, chân trần lặng lẽ lẻn vào trong.
Ánh sáng truyền ra từ một hang động ở phía trước, rẽ vào hang động ấy, trước mắt chợt bừng lên. Nơi này cũng là một hang động đá vôi thiên nhiên, điều khác biệt là nó đã từng bị người ta đào bới qua, hơn nữa bên trên đỉnh còn có lắp không ít đèn đóm, chiếu cho cả hang động trở nên sáng như ban ngày.
Có điều bên trong động này không có người, hơn nữa ngoài mấy chiếc đèn lắp trên đỉnh ra, cũng không có bất kỳ thiết bị hiện đại nào khác. Đằng trước có mấy cửa động, lần lượt vươn dài về mấy hướng khác nhau.
Mười Một tùy tiện lựa chọn một cửa hang rồi lẻn vào, nhưng chưa đi được bao xa thì phát hiện có mấy chiếc camera giám sát con đường này. Dưới tình huống không có sự trợ giúp từ những thiết bị cao cấp, hắn chẳng có cách nào phá hoại những chiếc camera này mà không thể kẻ khác biết, cho nên hắn lựa chọn quay về theo đường cũ, sau đó lại chọn một cửa động khác và tiến vào kiểm tra.
Chỉ bỏ ra chừng gần mười phút, Mười Một đã đi khắp các cửa động một lượt, mỗi con đường đều là đi được một nửa thì phải trở về, bởi vì ở đó đều có lắp camera, hơn nữa vị trí lắp lại rất chuẩn, không có góc chết.
Cho dù nơi đây có phải là căn cứ của Huyết Mâ Côi hay không, Mười Một cũng có thể khẳng định bên trong là căn cứ bí mật của một tổ chức nào đó. Hắn lùi ra rất nhanh, sau khi mặc lại quần áo cẩn thận liền lặn vào trong nước trở về.
Mất chừng mười phút bơi về đến mương nước, Mười Một vừa thò đầu ra liền nghe thấy Lãnh Dạ kêu lên: “Này, ngươi thật sự trốn ở đây sao?”
Mười Một ngẩng đầu lên nhìn, thấy Lãnh Dạ và Hỏa Điểu đứng hai bên bờ, trong tay cầm súng ống và những trang bị mà Mười Một giấu đi hồi nãy.
Hắn vừa bơi lên bờ, Lãnh Dạ liền vội vã hỏi: “Ngươi chạy xuống nước làm gì vậy? Bọn chúng không xây dựng căn cứ ở dưới nước chứ hả?”
Mười Một lấy những trang bị trên tay hắn lại, vừa mang vào vừa nói: “Không phải ở dưới nước, căn cứ của bọn chúng ở trong một hang động đá vôi trong lòng núi.”
Lãnh Dạ há hốc miệng nói với vẻ khó mà tin nổi: “Sao ngươi biết?” Sau đó lại chỉ xuống mương nước kia, hỏi: “Ý ngươi có phải là, thủy lộ này có thể dẫn đến căn cứ của bọn chúng không?”
Mười Một nói những điều mình vừa phát hiện được cho hai người, đương nhiên, Long Uy thông qua thiết bị liên lạc cũng nghe thấy được.
Đợi Mười Một nói xong, Hỏa Điểu mới lộ ra vẻ kinh ngạc nói: “Vậy bọn chúng tiến vào thế nào? Chẳng lẽ mỗi lần đều phải bơi?”
“Chắc không phiền phức thế đâu.” Lãnh Dạ lắc lắc đầu trầm ngầm nói: “Chắc là còn có cửa ra khác, thủy lộ này nằm ngoài ý liệu của chúng. Ta đoán lúc bọn chúng xây dựng căn cứ không chú ý chuyện thủy lộ này có thể tiến vào, nhưng sau này khi phát hiện ra thì cũng đã không kịp sửa chữa. Hơn nữa thủy lộ này dài như thế, người bình thường cũng không thể tiến vào, ai mà bơi nín thở nổi mười mấy phút chứ?”
Hỏa Điểu vẻ mặt cổ quái chỉ về phía Mười Một toàn thân ướt nhẹp.
Lãnh Dạ trợn trắng mắt nói: “Hắn là quái vật.”
Hỏa Điểu không chịu kém, nói: “Còn có đồ lặn nữa chứ.”
Lãnh Dạ bực mình bảo: “Ai mà ăn no rỗi hơi không miệng gì làm như thế, khi không biết thủy lộ này có thể thông tới đâu, máu mê gì mà chạy lên trên núi rồi lặn xuống chứ? Hơn nữa, chẳng may số đen gặp phải dòng nước ngầm bị nó cuốn đi, lúc ấy khóc cũng chẳng kịp.”
Hỏa Điểu ngẫm lại thấy cũng phải, ai mà ăn no rỗi hơi chạy lên trên núi chơi trò này chứ? Sợ rằng ngoài tên quái thái Mười Một luôn làm việc không theo lẽ thường này ra, trên thế gian thực sự không tìm ra nổi kẻ thứ hai nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận