Nhân Gian Băng Khí

Chương 123. Thành Quả Nghiên Cứ Của Kẻ Điên.

Chương 123. Thành Quả Nghiên Cứ Của Kẻ Điên.
Chương 123: Thành Quả Nghiên Cứ Của Kẻ Điên.
Mười Một vác cái túi được một đoạn đường, cẩn thận nghe ngóng rồi đi ra ngoài, thính lực của hắn ít nhiều cũng khác với người thường, luôn có thể sớm né tránh người khác, nếu không thì đã sớm bị phát hiện vài lần.
Mười Một hữu kinh vô hiểm (nôm na là có chuyện bất ngờ nhưng không có nguy hiểm) lẻn tới bong tàu, nơi để phao cứu sinh. Bình thường, trừ phi có việc đi ngang qua, nếu không rất ít người đến chỗ này, ai lại rỗi hơi mà đi kiểm tra phao cứu sinh chứ?
Hắn cần thận tra xét một chút, xác nhận không có người nào phía sau liền lập tức lấy ra cái vòng tạo tơ và tạo ra một sợi dây thật dài, một đầu buộc trên lan can bằng sắt, một đầu buộc vào miệng túi, sau đó nhẹ nhàng vứt xuống, cẩn thận không để bản thân lúc rơi xuống nước phát ra âm thanh. Sau khi xuống nước, Mười Một phát hiện mình đã quên mất một chuyện, đó là hắn hiện tại chỉ có một tay, vừa muốn bơi, vừa muốn cầm bao tải, căn bản không có khả năng.
Bao tải không thể bỏ vì Mười Một rất muốn biết bí mật của cơ nhân chiến sĩ, cái này quan hệ đến sự sinh tồn của chính bản thân hắn. Sau khi lo lắng một hồi, hắn không thể làm gì khác hơn là cởi bao tải ra khỏi tơ sợi dây và dùng miệng ngậm bao tải, tay phải thì đấp nước, cũng may mà nước biển có lực nâng khá lớn nên kéo theo bao tải cũng không quá nặng, chỉ là động tác hơi vướng víu mà thôi.
Trước tiên Mười Một nhận định phương hướng, sau đó mới lặng lẽ lặn xuống nước, lặng lẽ bơi đi. Cho đến khi hắn cách rất xa tàu chở hàng mới trồi lên mặt nước tiếp tục bơi.
Bơi được hơn năm tiếng đồng hồ, cho đến khi bóng đêm hoàn toàn phủ xuống, Mười Một mới nhìn thấy phía trước là lục địa, hắn tăng tốc bơi về phía đất liền, cho đến lúc chạm được tới bờ cát. Lúc này Mười Một cũng không vội vàng, nghỉ ngơi một chút khôi phục thể lực, sau khi thở mấy hơi liền quan sát xung quanh một chút, xác nhận bên cạnh không có nguy hiểm mới đem bao tải đến một nơi ít bị người ta chú ý, lúc đó Mười Một mới yên tâm thoải mái nghỉ ngơi.
Qua vài phút, Mười Một cảm thấy thể lực đã khôi phục lại một chút nên mới lặng lẽ đi ra ngoài dò xét vị trí hiện tại của mình một chút.
Đây là một thành phố ven biển, trên biển hiệu của các cửa hàng xung quanh được viết bằng chữ Long quốc, chứng tỏ đây là lãnh thổ Trung Hoa. Mười Một đi dạo một chút đã biết nơi này tên là Phong Nguyên Huyền.
Phong Nguyên Huyền cách thủ đô một khoảng cách rất xa. Nếu đi bộ thì không thể nào, xem ra nhất định phải kiếm một phương tiện đi lại.
Ánh mắt Mười Một dừng lại trên một chiếc xe hạng sang đang lắc lư bên bờ biển, sau khi lặng yên quan sát một hồi, hắn liền khiêng chiếc túi tới, gõ gõ vào cửa kính. Chiếc xe lập tức dừng lay động. Một hồi lâu sau cửa kính hạ xuống, trong xe là một đôi nam nữ y phục không chỉnh tề, người nữ thì mặt đỏ tía tai. Nam nhân ló đầu ra, căm tức ngó Mười Một quát:
- Nhìn cái gì?
Dứt lời còn đưa thanh chủy thủ trong tay giơ lên khua khua.
Mười Một bình tĩnh rút khẩu súng lục ra, lạnh lùng nói:
- Xuống xe.
Nam tử cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Ồh, lại súng đồ chơi hả? Thật sự có thể nổ không đây? Bắn vào đây này.
Nói xong chỉ vào trán mình thúc giục:
- Nhanh lên một chút, nổ súng đi. Sao? Không dám àh?
- Đùng!
Một viên đạt bay sạt qua mặt hắn, tạo thành một lỗ thủng nhỏ ở phía cửa kính bên kia.
Đôi nam nữ trong xe nhất thời giật mình, bộ dáng có chút sững sờ mà nhìn khẩu súng lục trong tay Mười Một.
- A…!
Người phụ nữa kia liền phát ra một âm thanh chói tai.
Nam nhân cũng rùng mình, nhất thời tỉnh táo lại. Khuôn mặt như khóc lóc nói:
- Đại... đại ca, đừng làm bừa a. Anh muốn gì? Ta ở đây có tiền…
- Xuống xe!
Mười Một giơ súng lên.
- Vâng, vâng, xuống xe.
Nam nhân mở cửa, run rẩy xuống xe.
- Cả cô nữa!
Khẩu súng của Mười Một chỉ chỉ vào người phụ nữ đang co quắp, nhất thời người phụ nữ đó lại hét lên một trận chói tai.
Nam nhân cố gắng lôi người phụ nữ ra, hai người đứng một bên run rẩy.
Mười Một ném cái túi vào cốp xe, sau đó chẳng thèm ngoảnh đẩu lại mà lập tức lái xe đi.
Sau khi xe chạy rất xa, nam nhân mới lớn tiếng hô hoán:
- Cướp…kẻ cướp kìa…!
Mười Một cho chiếc xe tăng tốc, áo khoác của nam nhân cùng túi xách tay của nữ nhân đó vẫn ở trong xe, Mười Một chỉ lấy tiền, còn áo khoác, túi và mấy thứ đồ linh tinh phía sau xe đều không để ý. Sau khi chạy được một đoạn đường, Mười Một xuống xe tìm một chiếc xe khác. Đến một bãi đậu xe, tùy tiện chọn lấy một chiếc, ở đây toàn xe hạng sang, hắn mở cửa xe và tiếp tục lái đi. Nam nhân kia bị Mười Một cướp xe khẳng định sẽ báo cảnh sát, nếu Mười Một tiếp tục sử dụng chiếc xe đó thì rất dễ sẽ bị cảnh sát tìm được, nên Mười Một quyết định đổi xe.
Đi thêm một đoạn đường, hắn lại lái xe vào ven đường và chọn trong những chiếc xe đang đậu ven đường để “đổi”. Với kỹ thuật của Mười Một mà nói, muốn kiếm một chiếc xe là việc rất nhẹ nhàng. Sau đó cứ một đoạn đường, hắn lại tiếp tục đổi xe, cho đến khi trời sáng, hắn đã liên tục đổi xe đến bốn lần.
Sau khi hừng đông ló rạng, Mười Một không tiếp tục đổi xe nữa, lúc này đa số mọi người đã bò dậy khỏi giường, nếu tiếp tục lấy xe sẽ bị người ta phát hiện. Vì vậy Mười Một tiếp tục đi, may mà trên đường các trạm kiểm tra cũng không hề hoài nghi, sau khi Mười Một nộp lộ phí liền trực tiếp rời đi.
Mãi cho đến đêm, rốt cuộc Mười Một cũng về đến thủ đô, vừa đến ngoại ô hắn liền bỏ xe, trực tiếp thuê xe để vào nội thành. Sau đó hắn lôi chiếc túi ra khỏi taxi và đến chỗ của tiến sĩ điên.
Cơ nhân chiến sĩ cho tới bây giờ vẫn chưa chết hẳn, nằm trong bao tải mà thỉnh thoảng vẫn ngóc đầu lên một chút, Mười Một đối với tính mạng lực của chúng càng thêm cảm thấy tò mò.
Mười Một xuống xe, trước tiên ở trong rừng vòng vo một hổi, xác nhận không có ai theo dõi mới lặng lẽ tiến đến phòng thí nghiệm ngầm dưới đất của tiến sĩ điên.
Vào phòng thí nghiêm, tiến sĩ điên quả nhiên vẫn đang tập trung tinh thần tập trung tiến hành nghiên cứu, Mười Một không lên tiếng làm phiền lão mà lẳng lặng đứng một bên nhìn.
Rất lâu sau, tiến sĩ điên mới xong việc dừng tay, định xoay người lại tiếp tục một nghiên cứu khác.
Lúc này Mười Một mới mở miệng:
- Kẻ điên!
Tiến sĩ điên nghiêng đầu liếc mắt một cái sau đó bĩu môi như bỏ qua một bên, tựa hồ như không để ý đến Mười Một.
- Vẫn còn giận sao?
- Giận cái gì mà giận? Tại sao ta phải giận chứ?
Tiến sĩ điên mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trên mặt nhìn biểu tình vô cùng không vui.
Mười Một thản nhiên cười, tiến sĩ điên mặc dù đầu óc đôi khi không được tốt, nhưng đối với những nghiên cứu thì lão lại nhớ rất rõ. Mười Một lần trước coi như đã phá hỏng nghiên cứu của lão, lão không đuổi Mười Một ra ngoài ngay lập tức đã là tốt lắm rồi.
Mười Một cũng không giải thích nhiều, ném bao tải trên vai xuống rồi nói:
- Ông giúp ta nghiên cứu cái này một chút.
- Dựa vào cái gì? Ngươi nói giúp thì ta phải giúp sao? Tại sao ta phải... trời ạ, đây là cái gì?
Tiến sĩ điên vốn còn muốn không lý đến Mười Một nữa, nhưng khi Mười Một dùng chủy thủ cắt miệng bao tải, lộ ra bên trong là cơ nhân chiến sĩ toàn thân màu đỏ như máu, ngữ khí của lão liền trở nên khẩn trương, giống như nhìn thấy một ngọn núi vàng vậy, hai mắt sáng lên rồi đi tới.
- Cơ nhân chiến sĩ.
Mười Một lạnh nhạt nói:
- Bọn họ với ta giống nhau, gen đã được cải tạo. Bất quá bọn họ đã được cải tạo hoàn toàn. Bất kể là sinh mệnh lực hay mọi thứ đều mạnh hơn ta.
Tiến sĩ điên đang lôi tên cơ nhân chiến sĩ từ trong túi ra, sau đó cẩn thận vuốt vẻ lớp ra lộ ra bên ngoài của hắn với vẻ rất say mê, không nỡ rồi, sau đó kinh ngạc nói:
- Người này cũng là do tổ chức của ngươi chế tạo ra?
Mười Một lắc đầu nói:
- Hắn là do Tiểu Trùng quốc làm ra, nhưng không biết đã xảy ra vấn đề gì mà hắn lại biến thành như thế này.
Tiến sĩ điên gật mạnh đầu một cái rồi nói:
- Biết rồi, biết rồi, cứ yên tâm mà giao cho ta đi.
Dứt lời bèn xoay người vào trong lấy một vài thiết bị ra.
- Kẻ điên.
Tiến sĩ điên có chút khó chịu nói:
- Lại có chuyện gì thế?
Mười Một cởi đám bông băng đang quấn trên cánh tay trái ra, lộ ra một khúc xương trắng hếu.
Tiến sĩ điên sững sờ một chút, tiếp đó vô cùng cẩn thận chạy đến tỷ mỉ quan sát cánh tay trái của Mười Một cả một hồi lâu. Lão kêu lên:
- Kì quái a, đến cả thịt và gân đều mất rồi, sao cái giá xương này vẫn chưa rời ra nhỉ?
- Không biết.
Mười Một lạnh nhạt nói:
- Cho dù ta có vận động kịch liệt nó cũng không rơi xuống.
Tiến sĩ điên ngẩng đầu lên hỏi:
- Sao thịt của ngươi lại bị ăn mòn hết thế?
- Bị sinh vật biến dị cắn.
- Sinh vật biến dị?
- Là một loại sinh vật do Tiểu Trùng quốc sử dụng virut chế tạo ra, vốn dĩ bọn chó chỉ là một vài động vật bình thường, nhưng hình như gen đã bị cải biến rồi, đều trở nên rất to lớn, hơn nữa còn có sức công kích rất mạnh. Ta bị một con chó biến dị cắn mất một miếng thịt, sau đó cả cánh tay đều biến thành như thế này.
Tiến sĩ điên hai mắt rực sáng hỏi:
- Có kiếm được sinh vật biến dị về không?
Mười Một lắc đầu nói:
- Không.
Tiến sĩ điên hơi lộ ra chút thần sắc thất vọng, nhưng khi ánh mắt nhìn đến tên cơ nhân chiến sĩ trên giường, biểu tình thất vọng đó liền lập tức biến mất, lão nói:
- Thôi vậy, cái thứ này cũng đủ để ta nghiên cứu một quãng thời gian rồi. Ngươi hãy nghĩ biện pháp để mang một hai con sinh vật biến dị về đây cho ta đi.
Mười Một chỉ vào cánh tay trái nói:
- Cánh tay của ta.
- Ngươi muốn thế nào? Lắp cho ngươi một cánh tay giả? Hay là muốn bảo ta tìm cách làm cho da thịt ở đó sinh trưởng trở lại?
- Cơ nhục cũng có thể sinh trưởng sao?
Tiến sĩ điên vuốt cằm nói:
- Trên lí luận thì có thể, chỉ là thần kinh và huyết quản của ngươi ở chỗ đó thì chẳng có cách nào phục hồi.
- Thế thì còn cần làm gì? Giúp ta tháo nó xuống đi.
Tiến sĩ điên khoát tay nói:
- Tốt nhất là cứ giữ lại đã, cái giá xương tay trái của ngươi đã bị ăn mòn đến mức độ như vậy mà còn chưa rơi xuống, rát có giá trị nghiên cứu đó.
Mười Một có chút bất lực nhìn tiến sĩ điên, trong mắt lão, cái gì cũng đều có thể nghiên cứu.
Tiến sĩ điên cũng chẳng để ý đến Mười Một nữa, lão đi về phía cơ nhân chiến sĩ mà bắt đầu xử lí.
Sao một hồi lâu tiến sĩ điên mới nhíu mày lại nói:
- Kì quái.
Mười Một lạnh nhạt hỏi:
- Sao rồi?
- Hắn quả thực giống ngươim gen đã bị biến đổim hơn nữa thứ tự xắp xếp các gen cũng gần tương tự ngươi, Nhưng không biết sao lại biến thành như thế này chứ? Kì quái, rõ ràng là kĩ năng về các phương diện đều rất bình thường a.
Tiến sĩ điên dùng tay sờ lên khuôn mặt đã bị Ngụy Băng Nhan bắn nát, có thể nhìn thấy rõ cả những bộ phận bên trong của tên cơ nhân chiến sĩ. Lão bắt đầu cắt lấy một miếng thịt trên ngực cơ nhân chiến sĩ, lấy quả tim đã bị đạn bắn trúng trong lồng ngực của hắn ra, cho đến khi trái tim bị lấy ra, tên cơ nhân chiến sĩ này thỉnh thoảng vẫn còn run rẩy một chút.
Tiến sĩ điên nhíu mày nói:
- Hắn dựa vào cái gì mà duy trì nhỉ? Thế này mà còn chưa chết? Thật là kì quái.
- Không biết.
Mười Một nói:
- Tốt nhất là ông giúp ta tìm xem bọn chúng có nhược điểm nào không.
Tiến sĩ điên khoát tay, ra vẻ mình biết rồi, hai mắt lão vẫn nhìn chăm chăm vào tên cơ nhân chiến sĩ, máy nhíu chặt lại như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
Mười Một nhìn cánh tay trái của mình, cất lời:
- Kẻ điên.
Tiến sĩ điên không trả lời hắn, Mười Một biết tiến sĩ điên đã lại rơi vào trạng thái nghiên cứu rồi, hắn cũng không dám cất tiếng làm phiền nữa. Hắn cầm lấy thanh chủy thủ, muốn cắt đứt đoạn xương trắng kia xuống. Nhưng khi thanh chủy thủ vừa chạm vào cái giá xương, không ngờ từ nơi đó lại truyền đến một trận cảm giác lạnh băng, lại có chút cảm giác tê tê, Mười Một hơi sững sờ mà nhìn lại cái xương tay trái, suy nghĩ một chút, cuối cùng lại cắm thanh chủy thủ về bao, dùng băng bố quấn chặt xương tay trở lại như cũ.
Tiến sĩ điên vẫn đứng bên cạnh giường, trong mắt dường như chỉ có cơ nhân chiến sĩ, thỉnh thoảng lão lại dùng con dao phẫu thuật mà cắt lấy vài khối thịt xuống, sau đó lại tiếp tục suy nghĩ. Sau đó lão dùng một cỗ máy có hình thù kì quái lăn đi lăn lại trên thân thể cơ nhân chiến sĩ, màng dịch thể trên cỗ máy này bỗng dưng xuất hiện một hàng chữ kì lạ mà Mười Một không hiểu nổi, có vẻ như đây chính là một loại máy móc gì đó như kiểu máy quét.
Mười Một không để ý đến tiến sĩ điên nữa mà xoay người đi vào trong kho, lấy ra một khẩu súng lục lấy được từ chỗ Ngụy Băng Nhan đặt vào trong kho, khẩu còn lại mang theo bên mình. Vốn dĩ hắn muốn bảo tiến sĩ điên xem xem khẩu súng này được cải tạo như thế nào, chỉ là xem tình hình bây giờ, hắn chỉ đành chờ lần sau thôi. Mười Một để lại khẩu súng ở đây là để đề phòng vạn nhất, nếu mất đi một khẩu thì ở đây vẫn còn để sau này còn kiểm tra được. Hơn nữa bây giờ hắn cũng chỉ có một cánh tay, chẳng dùng nổi hai khẩu súng.
Lượng quan cái kho một vòng, thấy chẳng có gì mới mẻ cả, Mười Một mới xoay người rời đi. Tiến sĩ điên vẫn còn đang tiếp tục nghiên cứu cơ nhân chiến sĩ, Mười Một cũng không làm phiền lão mà tự mình rời đi.
Rời khỏi nơi ở của tiến sĩ điên, Mười Một đi đến một nơi cách đó rất xa rồi mới lấy một chiếc taxi, sau đó đi thẳng tới khu biệt thự ở ngoại ô.
Chiếc xe vừa dừng lại trước cổng biệt thự của Văn Cường thì đã có mấy tên vệ sĩ chạy ra.
Mấy tên vệ sĩ đánh giá hắn một chút, một người trong đó hỏi: “Ngươi tìm ai?”
Mười Một còn chưa kịp thay y phục, bộ dạng bây giờ chẳng khác chi vừa bị chó cắn, quần áo có không ít chỗ còn đã bịch rách tan. Nếu không phải là hắn có một loại khí chất khó nói nên lời khiến kẻ khác luôn cảm thấy hắn không giống một người thường thì đám vệ sĩ này đã sớm xuất thủ đuổi hắn đi rồi.
- Văn Cường.
Mười Một lạnh nhạt nói.
Mấy tên vệ sĩ đó đều nhíu mày lại một chút, người khác gặp Văn Cường đềy gọi là “Văn Tổng”, “Văn tiên sinh”, mà bằng hữu của hắn cũng gọi là “lão Văn” hay “tiểu Cường”, người dám gọi trực tiếp tên của Văn Cường, đây là lần đầu họ gặp, hơn nữa tuổi tác Mười Một cũng còn rất trẻ, có lẽ cũng chỉ xấp xỉ bọn họ mà thôi.
Đúng vào lúc mấy tên vệ sĩ còn do dự không quyết thì từ trong ông nói ở cánh cửa truyền ra giọng của Văn Cường:
- Để hắn vào đi.
Mấy vệ sĩ đưa mắt nhìn sao, sau đó mở cánh cửa sắt ra.
Mười Một cũng không nói nhiều, bước thẳng vào trong, bộ dạng cứ tự nhiên như đây là hoa viên nhà hắn vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận