Nhân Gian Băng Khí

Chương 880. Ta nguyền rủa ngươi 2

Chương 880. Ta nguyền rủa ngươi 2
Chương 880: Ta nguyền rủa ngươi 2
Người dịch: PrimeK
Ngõa Khả từ trong ngực bụng nặn ra một hơi thở cuối cùng, bất đắc dĩ nghĩ. Từ ngày đầu tiên đi lên con đường này, hắn cũng đã biết kết quả hôm nay. Cho nên qua nhiều năm như vậy, hắn đều là cẩn thận từng li từng tí sống sót, tồn tại một phần may mắn tâm lý kỳ vọng mình có thể đạt được kết cục chết già. Bây giờ nhớ lại thật đúng là buồn cười, loại người giết chóc hơn nửa đời người như bọn họ, thật sự sẽ có một ngày chết già sao? Đời này tàn sát quá nhiều người vô tội, hai tay sớm đã dính đầy máu tanh tẩy không đi, nhân do chính tay mình gieo xuống, cuối cùng sẽ có một ngày nếm thử quả này. Chỉ là không nghĩ tới, ngày này lại tới nhanh như vậy, đột nhiên như vậy.
11……
Đối với cái tên này, Ngõa Khả có ấn tượng rất sâu sắc, hắn càng biết người giết cả nhà mình, nhất định là 11. Bởi vì trừ hắn ra, giờ này khắc này người khác đều không có công phu cùng tinh lực sẽ chạy đến nơi này ngăn cản hắn. Cũng, ngoại trừ hắn bên ngoài, Ngõa Khả chưa từng thấy qua còn có ai có thể có bản lĩnh lớn như vậy, có thể hời hợt liền dễ dàng giết sạch vệ đội chiến sĩ của hắn.
Chỉ là rất kỳ quái vào giờ khắc sinh mệnh sắp bước vào điểm cuối này, Ngõa Khả lại không nhớ ra 11 bộ dáng như thế nào, thậm chí cũng không nhớ ra mình rốt cuộc là kết cừu oán không chết không thôi với người này như thế nào? Giống như chính là tự nhiên như vậy, hai người liền kết xuống cừu oán không cách nào hóa giải.
Ngõa Khả nhớ rõ, mình từng nhiều lần phái ra sát thủ đi giết 11, tuy rằng hắn đã không nhớ nổi tại sao mình phải cố chấp đi giết 11, nhưng không sao cả, trong mắt hắn giết một người tựa như giẫm chết một con kiến, muốn giết thì giết, không cần quá nhiều lý do. Chỉ là sự tình về sau phát triển dần dần vượt qua khống chế của hắn, sát thủ phái đi lại liên tiếp thất bại, Ngõa Khả ngạo mạn không thể tiếp nhận được sự thật này, trong mắt hắn, hắn muốn giết một người, người kia nhất định phải ngoan ngoãn cho hắn giết, nếu không sẽ chỉ càng thêm kích khởi lửa giận của hắn. Thậm chí Ngõa Khả càng mơ hồ cảm thấy, bởi vì hắn liên tiếp thất bại, khiến cho tất cả mọi người trong Tam Giác Vàng đều đang nhìn hắn chê cười, cảm giác mình mất mặt, mới làm cho Ngõa Khả đối với 11 càng ngày càng thống hận, cuối cùng khiến mâu thuẫn lẫn nhau từ từ trở nên gay gắt, cuối cùng đạt tới mức không chết không thôi.
Buồn cười? Hay là hối hận? Có lẽ đều có một chút đi, đúng là vì một cái lý do ngay cả chính mình cũng đã không nhớ rõ, liền vô duyên vô cớ chọc phải một đối thủ khủng bố như vậy, đến cuối cùng liền mạng của mình cũng mất. Sớm biết như vậy, ngay từ đầu đã không nên chọc vào hắn. Chỉ là, trên đời này thật sự sẽ có thuốc hối hận sao? Chuyện đã làm thật sự sẽ có lựa chọn có thể làm lại một lần nữa?
Ngõa Khả nằm trên bãi cỏ, thần trí đã mơ hồ không rõ miên man suy nghĩ.
Sau khi một đao cắt đứt cổ họng Ngõa Khả, đôi mắt lạnh như băng liền nhìn về phía người vợ cuối cùng của Ngõa Khả. Nếu nhìn từ góc độ thẩm mỹ của nhân loại, người con gái này ngoại trừ làn da hơi đen một chút, ngũ quan ngược lại thật sự là rất xinh đẹp. Nhất là cô giờ phút này giống như con thỏ nhỏ kinh sợ cuộn mình run lẩy bẩy, ẩn chứa vẻ mặt bất an, cùng với khuôn mặt chảy đầy nước mắt, lại phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp kia rất dễ dàng làm cho một người đàn ông động tâm. Nhưng đó chỉ là đối với những người đàn ông bình thường mà nói, thật đáng tiếc 11 không nằm trong hàng ngũ "bình thường".
Sau khi lạnh lùng liếc cô một cái, tay trái 11 vung qua, thanh Trảm Nguyệt phá vỡ không khí, chỉ cần một đao liền dễ dàng cắt đứt cổ họng thiếu phụ và đứa con gái mà cô ôm trong lòng. Thiếu phụ run rẩy một cái, mang theo thần sắc sợ hãi cùng tuyệt vọng chậm rãi ngã sấp xuống đất. Động tác ngã xuống ngay cả đứa trẻ nam bị cô nắm thật chặt trong tay kia cũng kéo ngồi xuống, sau đó đứa bé trai này "Oa" một tiếng khóc lớn lên, vừa khóc vừa lắc lắc tay thiếu phụ, lớn tiếng khóc kêu "Mẹ".
11 Bước lên trước một bước đi tới bên cạnh cậu bé, hơi cúi người xuống đưa chủy thủ tới dưới cổ cậu bé, sau đó không chút thương tiếc kéo lại, Chủy thủ sắc bén liền lập tức rạch một lỗ hổng sâu có thể thấy được xương trên cổ cậu bé này. Cả người đứa bé trai kịch liệt run lên, hai tay gắt gao che cổ, máu tươi đỏ sẫm lại không ngừng từ trong kẽ ngón tay vọt ra. Môi nó khẽ run rẩy, tựa hồ còn muốn nói gì nữa, nhưng âm thanh gì cũng không phát ra được. Sau đó nghiêng đầu, liền mềm nhũn ghé vào thi thể thiếu phụ cùng em gái của nó không còn hơi thở.
11 vẫn mang theo vẻ mặt lạnh lùng chậm rãi đứng thẳng dậy, không hề lưu luyến nơi này liền xoay người rời đi. Đúng lúc này, Ngõa Khả vốn nên chết đi đột nhiên dùng tay trái dính đầy máu tươi của hắn túm lấy ống quần 11, khuôn mặt vặn vẹo mang theo một tia điên cuồng cùng hận ý khó hiểu, mạnh mẽ mở ra hai mắt tràn ngập máu, dùng một loại ánh mắt điên cuồng có thể làm người ta toàn thân phát lạnh hung hăng nhìn chằm chằm 11, Trong đôi môi run nhè nhẹ, hàm răng nghiến lợi phun ra mấy chữ mơ hồ không rõ: "Ta, nguyền rủa, ngươi...... Không được, chết tử tế......
Sau khi nói xong câu đó, trên mặt Ngõa Khả liền nổi lên một tia cười cổ quái nói không nên lời, tiếp theo gật đầu một cái, liền trợn tròn mắt tắt thở.
11 lạnh lùng liếc hắn một cái, hắn nghe được Ngõa Khả trước khi chết nói mấy chữ mơ hồ không rõ kia, nhưng lại nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, bởi vì Ngõa Khả có thể dùng chính là một loại thổ ngữ của Thái quốc. Rút rút chân trái, phát hiện Ngõa Khả đem quần của mình túm chặt, dùng sức đến mức thậm chí ngay cả cơ bắp trên tay hắn cũng trở nên vặn vẹo. 11 khẽ nhíu mày một chút, đành phải ngồi xổm tách từng ngón tay Ngõa Khả ra, cũng không biết Ngõa Khả cuối cùng lấy đâu ra khí lực lớn như vậy, ngay cả ngón tay 11 muốn tách ra cũng có vẻ hơi tốn sức, mà không thể không dùng sức bẻ gãy ngón tay của hắn mới rốt cục rút quần của mình ra khỏi tay hắn. Chỉ là trên ống quần lại lưu lại một dấu tay máu rõ ràng.
Sau khi đứng lên, 11 liền không hề dừng lại chạy về phía chiến trường phía bên Hoàng Hậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận