Nhân Gian Băng Khí

Chương 1148. Một hai ba, hò zô ta nào

Chương 1148. Một hai ba, hò zô ta nào
Chương 1148: Một hai ba, hò zô ta nào
Người dịch: PrimeK
Trong biển xương trắng đen kịt, lại một lần nữa vui vẻ vang lên tiếng "Rầm rầm, rầm rầm" rất có tiết tấu.
Lãnh Dạ đầu đầy mồ hôi liều mạng đem xương cốt trên người Hầu Tử đẩy qua một bên, mà Hầu Tử thì rất thích ý ở bên kia thoải mái chờ...... Lấy chủ nghĩa, tư tưởng ngồi mát ăn bát vàng nhất định phải quán triệt đến cùng.
Thật lâu sau, Lãnh Dạ rốt cục một đường móc đến vị trí bộ vị của Hầu Tử, ngay cả đại pháo ống cũng lộ ra một đoạn. Sau đó Lãnh Dạ thật sự là đào không nổi, mềm nhũn nằm ở trên đống xương từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, cũng không muốn động một ngón tay nữa, hữu khí vô lực nói: "Được rồi, còn lại ngươi tự mình làm đi.
“Hả? Có thể sao? "Hầu Tử không biết thần du tới địa phương nào lúc này mới phục hồi tinh thần lại hỏi.
“... "Lãnh Dạ lúc ấy mặt liền đen, cố nén xúc động muốn bắn chết hắn. Mẹ nó, đối đãi với chiến hữu phải ấm áp như mùa xuân, nhiệt tình như mùa hè, những lời này là ai nói a? Đối đãi chiến hữu rõ ràng nên bắn cho thành cặn bã mới đúng!
Hầu Tử thử rút chân, quả nhiên thả lỏng rất nhiều, mặt lộ vẻ vui mừng nói: "Cám ơn, Lãnh Dạ”.
Ha ha ha...... "Lãnh Dạ còn có thể nói cái gì? Có thể nói gì? Ngoại trừ hai chữ "Ha ha", hắn sợ mình chỉ cần nói thêm một chữ, sẽ không nhịn được xúc động muốn bắn chết tên này nữa. Cho nên hắn dứt khoát gối đầu lên đống xương, nhắm mắt lại...... Mặc kệ.
Lúc này Hầu Tử đã thử bò ra ngoài, đương nhiên, hắn đầu tiên muốn làm là rút ra súng của mình. Đối với một chiến sĩ mà nói, súng chính là sinh mệnh thứ hai, có đôi khi còn quan trọng hơn sinh mệnh của mình.
Bởi vì ống pháo lớn đã bị Lãnh Dạ đào ra một đoạn nhỏ, Hầu Tử chỉ dùng sức rút về phía sau vài cái, rất nhẹ nhàng rút ra. Trong nháy mắt ống pháo lấy ra, một cột sáng chói mắt đột nhiên chiếu phá không gian hắc ám vô biên, một đường hướng lên trên kéo dài ra ngoài.
Mà thế giới có ánh sáng, rốt cục cũng có một tia cảm giác an toàn.
Lãnh Dạ không hiểu thở phào nhẹ nhõm, ngay cả tâm tình cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Nhắm mắt lại, ngay cả một ngón tay cũng không muốn động đậy nữa.
Sau khi rút súng ra, Hầu Tử bắt đầu thử bò ra ngoài. Sau vài lần cố gắng, cuối cùng hắn ta cũng kéo được cơ thể mình ra khỏi mặt đất... ừm, giống như kéo củ cải vậy.
Sau đó, một người nằm, một người ngồi, toàn bộ trong không gian cũng chỉ còn lại tiếng thở dốc của Lãnh Dạ giống như tiếng kéo ống gió.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, cảm giác khôi phục chút thể lực, Lãnh Dạ mở mắt mệt mỏi hỏi: "Hầu Tử, tiếng nổ trước đó là âm thanh gì?"
Hầu Tử lắc đầu: "Không biết.
Lãnh Dạ bĩu môi, được rồi, những lời này hỏi cùng không hỏi không khác nhau. Suy nghĩ một chút, hắn lại chuyển hướng hỏi: "Tiếp theo đi đâu?
Hầu Tử mờ mịt nhìn bốn phía, sau đó tiếp tục lắc đầu: "Không biết.
Trên thực tế, sau khi xảy ra sụp xương, hai người lại bị chôn sống một hồi, đã sớm khiến cho đầu óc choáng váng mất phương hướng. Mà sau khi xương lở địa hình nơi này cũng bị phá hư đến rối tinh rối mù, không có vật tham chiếu. Cho nên mặc kệ là Lãnh Dạ hay là Hầu Tử, cũng không biết mình hiện tại là mặt hướng về phương hướng nào, nói không chừng tiếp tục đi về phía trước chính là thuận theo đường cũ trở về.
Lãnh Dạ thở dài nói: "Có thể nói chút gì ngươi biết không?
Hầu Tử chỉ vào bụng mình nói: "Vừa khát vừa đói.
Cút! "Lãnh Dạ tức giận trợn trắng mắt. Ông mày mới thật kêu vừa khát vừa đói, ngươi mẹ nó căn bản chưa lao động tý nào được không.
Đúng lúc này, lỗ tai Hầu Tử bỗng nhiên hơi giật giật, tiếp theo nghiêng đầu nhìn về phía bên trái, trên mặt lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, cũng khẽ ồ một tiếng.
Làm sao vậy? "Lãnh Dạ quay đầu lại nhìn hắn hỏi.
Hầu Tử dùng ngón trỏ ấn nhẹ môi, nhẹ nhàng "suỵt" một chút, lại chỉ chỉ lỗ tai.
Lãnh Dạ giật mình, tựa hồ hiểu được cái gì, cũng học theo Hầu Tử, vểnh tai im lặng lắng nghe. Bất quá nghe xong một lát, hắn phát hiện mình cái gì cũng không nghe thấy.
Mà lúc này, Hầu Tử nhỏ giọng nói: "Ngươi nghe thấy không?
Lãnh Dạ sửng sốt nói: "Nghe được cái gì?
Hình như có âm thanh gì đó.
Lãnh Dạ kinh ngạc nói: "Âm thanh gì?
Hầu Tử lắc đầu: "Nghe không rõ.
Lãnh Dạ nhíu mày, tĩnh tâm lắng nghe một hồi, nhưng cuối cùng vẫn không nghe thấy gì, liền lắc đầu nói: "Không có âm thanh gì cả.
Hầu Tử kinh ngạc nói: "Không đâu, ta nghe thấy hết rồi.
Lãnh Dạ dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn, cũng an ủi: "Lỗ tai xảy ra chút vấn đề không sao, dù sao ngươi cũng không dựa vào lỗ tai ăn cơm. Bất quá nếu đầu cũng xảy ra vấn đề, vậy mới thật phiền toái. Hầu Tử, ngươi xác định đầu của mình không có vấn đề chứ? Ừ, ta chỉ là phương diện tinh thần và thần kinh.
...... "Hầu Tử bất mãn nói:" Ta không nghe lầm.
Ngươi xác định? "Lãnh Dạ nháy mắt mấy cái:" Bình thường người uống say đều nói mình không say.
Ta đúng là nghe được. "Hầu Tử dựng thẳng lỗ tai, khẽ nhíu mày nói:" Âm thanh kia đến giờ vẫn còn vang.
Lãnh Dạ giang hai tay ra nói: "Nhưng ta không nghe thấy cái gì.
Tai ngươi có vấn đề rồi.
“Cút! "Lãnh Dạ trừng mắt giận dữ nói:" Tai ngươi mới có vấn đề, tai cả nhà ngươi mới có vấn đề, tai ông mày hơi bị thính đấy
Hầu Tử nghe vậy ngẩn người: "Thính là cái gì?”
Thính...... Chính là rất thánh khiết.
Hầu Tử không biết xấu hổ hỏi: "Thánh khiết có liên quan gì đến lỗ tai?
“...... "Mẹ nó, đùa tý mà tên này cứ như con bò đội nón
Bạn cần đăng nhập để bình luận