Nhân Gian Băng Khí

Chương 1246: Hoàng Hậu ngã xuống

Chương 1246: Hoàng Hậu ngã xuống
Chương 1246: Hoàng Hậu ngã xuống
Người dịch: PrimeK
Đúng lúc này, đột nhiên một đạo thân ảnh lao vào trong chiến trường giao thủ giữa 11 và K, tốc độ nhanh tựa như một phát đạn pháo bắn ra, trước khi hai người kịp phản ứng đã hung hăng đụng vào người K.
K bị đụng đến thân thể ngửa ra sau, dưới chân giẫm hụt một bước, ngay sau đó cả người ngã vào trong hố sau lưng. Trong nháy mắt ngã xuống, trên mặt K lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi, hắn nghĩ tới vô số loại kết cục, lại không nghĩ tới kết quả cuối cùng lại là như vậy.
Người phụ nữ này......
Là điên sao?!
"Hoàng Hậu!" 11 kinh hãi kêu lên một tiếng, theo bản năng xông lên vươn tay muốn bắt lấy cô, đáng tiếc vẫn chậm một bước. Tốc độ của Hoàng Hậu quá nhanh, va chạm cũng quá tàn nhẫn, cô ôm quyết tâm phải chết, kéo K cùng nhau... ngã vào trong động sâu.
Không có ngôn ngữ quyết biệt, cũng không có lưu luyến không nỡ. Tựa như chính cô nói như vậy, làm bọn họ nghề này, đã sớm có chuẩn bị như vậy.
Mà hiện tại, chính là lúc cô trả giá.
Hàn Nguyệt Dung - "Lãnh Dạ khóe mắt muốn nứt ra, hốc mắt đỏ bừng, đem khóe miệng mở to tới vỡ toang, cào xé ruột gan hô lên tên thật của Hoàng Hậu.
Nhưng mà......
Không được trả lời.
Khóe môi Lãnh Dạ hung hăng run rẩy, run rẩy, sau đó......
Đi chết đi - -!!
“Đoàng”Một tiếng súng vang lên, một phát...... Nổ đầu!
“Đoàng”Lại là một tiếng súng theo sát tới, cũng nổ đầu.
Giờ khắc này, Lãnh Dạ phảng phất hóa thân thành Diêm La đòi mạng, bưng súng bắn tỉa, điên cuồng bắn ra một súng lại một súng, khiến từng cái đầu nổ tung.
Dưới sự bắn tỉa điên cuồng của Lãnh Dạ, trong khoảng thời gian ngắn lại không ai có thể tới gần chiếc xe Jeep của Âu Dương Nguyệt Nhi.
Mà lúc này, bên cạnh hố.
11 Giơ tay lên, năm ngón tay mở ra như muốn bắt cái gì, nhưng trong tay cái gì cũng không bắt được.
Sau đó......
Năm ngón tay mở ra chậm rãi, chậm rãi uốn cong, nắm chặt thành quyền.
Kéo rất chặt, nắm rất nặng, nặng đến xương ngón tay đều đang phát ra tiếng rên rỉ không chịu nổi.
11 Hơi cúi đầu xuống, trong đôi mắt xẹt qua sự ảm đạm không ai có thể phát hiện.
Hoàng Hậu......
Hít sâu một hơi, khi ngẩng đầu lên, trong mắt 11 đã khôi phục lãnh đạm trước sau như một. Xoay người, không hề liếc mắt nhìn cái hố kia một cái, cũng không để ý tới Hoàng Hậu sống hay chết, nhanh chóng chạy trở về trước xe, xoay người nhảy vào xe, một cước đạp chân ga đến cùng, xe Jeep giống như trâu đực nổi điên "Xẹt" một tiếng chạy ra ngoài.
Phát súng bắn tỉa cuối cùng bắn ngã một gã chiến sĩ thiết giáp chạy trốn nhanh nhất, Lãnh Dạ liền không bắn ra nữa, bởi vì không cần nữa.
Bảy chiếc xe đều đã bị hắn phá hủy hầu như không còn, mà những người bị mất phương tiện giao thông này, chỉ dựa vào hai chân là không thể đuổi kịp bọn họ, huống chi trên người bọn họ còn mặc áo giáp cồng kềnh.
Lái xe Jeep một đường chạy như bay, mặc dù phía sau tạm thời không có truy binh, nhưng hắn vẫn lái cực nhanh. Bất quá sau khi lái được một đoạn đường, tốc độ xe lại đột nhiên chậm lại.
Lúc này, phía sau một tòa nhà ven đường có một bóng người lao ra, trong tay cầm súng, nhanh chóng chạy tới trước xe, xoay người nhảy vào ghế lái phụ. Sau đó, tốc độ xe của chiếc xe này lại tăng lên, cuồn cuộn nổi lên bụi bặm đầy trời nghênh ngang rời đi.
Trong xe, Lãnh Dạ vẫn cúi đầu trầm mặc, trang phục chiến đấu trên người hắn có nhiều chỗ tổn hại, vết máu loang lổ, thoạt nhìn cũng đã trải qua một phen chiến đấu gian khổ, một đường chạy trốn ra ngoài.
Trầm mặc hồi lâu, Lãnh Dạ trầm giọng cúi đầu nói: "Vịt Bầu đi lạc rồi.
11 liếc mắt nhìn người, im lặng một lát, rồi gật đầu, không làm thinh. Mà Nguyễn Thanh Ngữ ở phía sau lại ngẩng đầu lên, nhìn Lãnh Dạ, há miệng muốn nói gì đó rồi lại muốn nói lại thôi.
Lãnh Dạ quay đầu lại nhìn sau xe, nhìn thấy chỉ có ba cô gái, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không nhịn được dùng giọng khàn khàn hỏi: "Hầu Tử..."
“Chết rồi. "11 nhẹ giọng nói.
Khóe mắt Lãnh Dạ run lên, khóe miệng cũng hơi run lên, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng về mặt tình cảm vẫn khó có thể tiếp nhận.
Cúi đầu, lộ ra vẻ chua xót, "A......
Giờ này khắc này, bất kỳ ngôn ngữ nào cũng có vẻ yếu ớt vô lực, cười khổ một tiếng nói hết tất cả.
Bên trong xe, không ai nói nữa, chỉ có tiếng động cơ nổ vang, kèm theo tiếng khóc nức nở của ba cô gái.
Một hồi chiến dịch, Hầu Tử, Hoàng Hậu, Dawell tất cả đều chết trận, Vịt Bầu mất tích. Mặc dù mọi người đã sớm chuẩn bị tốt như vậy, nhưng chuyện đến trước mắt vẫn khó có thể tiếp nhận.
Lãnh Dạ cúi đầu, cũng không biết nhớ tới cái gì, trong hốc mắt phiếm hồng có từng đám lệ quang chớp động. Có lẽ không muốn để cho người ta nhìn thấy một mặt yếu đuối của hắn, chỉ có cúi đầu thật sâu, ngón tay cầm súng nắm đến trắng bệch.
11 lái xe chạy nhanh trên mặt đường, trên thực tế hắn cũng không biết nên đi hướng nào. Lúc trước bị một đường đuổi theo, bọn họ đã sớm đi lệch đường cũ, mà căn cứ ngầm này lại xây dựng rắc rối phức tạp như mạng nhện. Vì vậy, trong trường hợp không có bản đồ, hắn phải thừa nhận, họ đã bị lạc.
Cho tới bây giờ cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, gửi gắm hy vọng vào may mắn có thể kịp thời tìm được đường ra.
Chỉ là căn cứ bên này là không có khả năng cho bọn họ cơ hội như vậy, quả nhiên, cũng không lâu lắm phía sau lại truyền đến một trận động cơ nổ vang -- lại là một đoàn xe đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận