Nhân Gian Băng Khí

Chương 950. Kết cục của kẻ dám nhờn với Cẩu đại gia

Chương 950. Kết cục của kẻ dám nhờn với Cẩu đại gia
Chương 950: Kết cục của kẻ dám nhờn với Cẩu đại gia
Người dịch: PrimeK
Một đội đoàn xe việt dã xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, nghiền hòn đá trên con đường nhỏ khiến chiếc lắc lư. Các chiến sỹ vây vây quanh ở bốn phía không ngăn cản đoàn xe tới gần, ngược lại tự giác phân ra một đội người chạy đi khuân thi thể nằm ở trên đường nhỏ, để đoàn xe đi qua.
Đoàn xe rất nhanh liền chạy đến bên cạnh dừng lại, Vịt Bầu thò đầu từ trong buồng lái của chiếc xe đầu tiên vươn ra, vẫy vẫy tay, hưng phấn lớn tiếng kêu lên: "Đại ca!"
Tóc Vịt Bầu lại một lần nữa nhuộm lại lông vàng, cũng không biết có phải hắn đặc biệt thích tóc vàng hay không, lần trước ngày công ty mạng Bích Tinh khai trương hắn bị ép nhuộm tóc đen, kết quả vừa trở về liền lập tức nhuộm lại, bất quá nói đi cũng phải nói lại, không biết có phải do thói quen nhìn lâu hay không, bao gồm cả Nguyễn Thanh Ngữ tất cả mọi người cảm thấy Vịt Bầu quả thật vẫn là tóc vàng thoạt nhìn tương đối thuận mắt, giống như lần trước nhuộm thành màu đen, thấy thế nào thì không được tự nhiên, Vịt Bầu nếu không có tướng lưu manh, sẽ làm cho người ta cảm thấy thiếu cái gì đó
Tài xế bên trong mấy chiếc xe phía sau cũng một đám ánh mắt thẳng tắp nhìn 11, trong ánh mắt hoặc có kính sợ, hoặc có kích động, bất quá cũng giống như những người khác lần đầu tiên nhìn thấy 11, càng nhiều vẫn là sự kinh ngạc cùng ngạc nhiên, trong truyền thuyết Băng sát thủ thật sự quá mức trẻ tuổi, lúc này mới khoảng 20 tuổi? Tất cả mọi người cho rằng Băng Sát ít nhất hẳn là 30, 40 tuổi trở lên, bởi vì tuổi tác cùng kinh nghiệm mới có thể tạo ra danh tiếng, khẳng định có một thân bản lĩnh, nhưng là muốn luyện ra một thân bản lĩnh, nhất định cần vô số thời gian tích lũy
Cho nên tất cả mọi người nhìn thấy 11 lần đầu tiên, ngoại trừ đối với thanh danh của hắn kính sợ, càng nhiều vẫn là giật mình bất quá nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có người sẽ thật sự ngốc hồ hồ đi khiêu chiến quyền uy của Băng sát thủ, ngẫm lại toàn thế giới có bao nhiêu đại binh đoàn sát thủ đều chết ở trong tay hắn, chính mình lại tính là cái gì? Người ta có thể sống đến bây giờ còn tạo ra được danh tiếng lớn như vậy khẳng định là có nguyên nhân, cho nên mặc dù 11 còn rất trẻ, nhưng không ai dám xem thường hắn.
Đánh giá con Vịt Bầu một cái, 11 hướng đám người Hầu Tử cùng Hoàng Hậu gật đầu nhẹ một cái sau đó liền đi về phía trước chiếc xe kia, Hầu Tử Hoàng Hậu cùng Dawell ba người thì theo sát phía sau hắn.
Một gã chiến sĩ chạy nhanh hai bước tiến lên, trước một bước mở cửa ra bất quá hắn không phải lấy lòng, đây chỉ là tính kỷ luật cùng tính chức trách. Khi 11 cúi người chui vào trong xe, một cái bóng trắng đột nhiên "Vèo" lập tức bay vút đi, 11 tay trái nhanh tay lẹ mắt, tay trái vớt lên liền bắt được da lông trên cổ Tiểu Bạch, sau đó không để ý Tiểu Bạch "Gào khóc" kêu phản đối, nhìn cũng không nhìn liền ném nó vào trong xe.
Bụp! "Tiểu Bạch đụng đầu vào cửa đối diện thế mà phát ra tiếng va chạm rất nặng, ầm ầm vài cái mới rất không cam lòng ngã xuống đáy, lập tức nhổm dậy linh hoạt nhảy lên ghế ngồi, xoa đầu nhỏ, hướng về phía 11 khẽ kêu " ư ử ", vừa tức giận vừa ủy khuất nhìn hắn
Nhìn thấy Tiểu Bạch lúc, Dawell bỗng nhiên giống như nhớ tới cái gì, che miệng của mình, giống như làm sai chuyện gì, khi thấy 11 đã lên xe, Dawell mới vội vàng kéo kéo tay áo Hoàng Hậu, sau đó tiến đến cô bên tai nhỏ giọng nói cho cô biết về chuyện Lãnh Dạ vừa mới đắc tội Tiểu Bạch
Nghe Dawell nói xong, Hoàng Hậu đầu tiên là tức giận hướng phía bên rừng bên kia liếc mắt một cái, mới đưa tay đưa tới vừa mới mở cửa cho mấy chiến sĩ, nhỏ giọng phân phó chiến sĩ mấy câu, sau đó hai người vội vàng vội vàng chạy trở về phía rừng
Khi hai người này tìm được Lãnh Dạ thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người, đây là đứa nhỏ xui xẻo nhà ai chạy tới mất mặt xấu hổ.
Không cần phải nói, đứa nhỏ xui xẻo này tự nhiên chính là Lãnh Dạ, giờ phút này hắn khom lưng khom lưng, cầm súng bắn tỉa làm quải trượng, đang khập khiễng hướng bên này đi tới vừa đi còn một bên miệng lưỡi không rõ "Ôi, ôi" "Chó chết, chó chết" lầm bầm không ngừng.
Thảm hại hơn chính là, quần áo trên người hắn tất cả đều rách thành từng mảnh vải vụn miễn cưỡng treo lên che đậy, quả thực còn rách rưới hơn cả so với ăn mày, từ trên mặt cho đến trên chân, tất cả đều khắc đầy từng đạo vết máu đan xen, có thể nói giờ phút này toàn thân trên dưới không có một chỗ nào là hoàn hảo, thương tích đầy mình cũng không đủ hình dung thảm trạng của hắn hắn hiện tại
A, không đúng, còn có một chỗ được hắn bảo vệ rất tốt, Tiểu Bạch sống chết cũng cắn không được đây chính là chỗ hiểm của hắn, Lãnh Dạ lúc ấy chính là che kín nơi này, bởi vì nơi này quan hệ đến "tính phúc" tương lai, cùng đường sống của ngàn ngàn vạn con cháu, tự nhiên là cắn chết cũng không thể buông tay, người đàn ông đại chồng, mặt có thể không cần, nhưng của quý thì không thể không giữ! Cho nên khi Tiểu Bạch cũng nhìn ra nơi này chính là chỗ "nhược điểm" của hắn, cũng liều mạng muốn cắn đứt tay hắn, Lãnh Dạ cũng là giận dữ, bất chấp cả khuôn mặt, "Ngao ô" rồi cả trả Tiểu Bạch
Ừm, Lãnh Dạ cắn Tiểu Bạch, khiến Thiên Táng bội phục không thôi, lúc này bên miệng hắn còn dính mấy sợi lông chó màu trắng, đó chính là thu hoạch duy nhất chiếm được thượng phong trong cuộc "cắn chiến" với Tiểu Bạch, đây không phải là kết quả Lãnh Dạ nguyện ý, nhưng hắn thật sự không có biện pháp, con chó vạn ác này nên rút gân lột da, ném vào hầm cầu, vì sao cứ nhằm vào con cháu của hắn không buông tha chứ? Lãnh Dạ hai tay đều dùng để gắt gao che bộ vị này, vũ khí duy nhất có thể phản kháng đương nhiên cũng chỉ còn lại cái miệng này cho nên bị ép nóng nảy, cũng không quan tâm, "ăng ẳng" một ngụm liền cắn qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận