Nhân Gian Băng Khí

Chương 962. Lựa chọn của Âu Dương Bác

Chương 962. Lựa chọn của Âu Dương Bác
Chương 962: Lựa chọn của Âu Dương Bác
Người dịch: PrimeK
Âu Dương Bác trầm mặc một lát, cười khổ nói: "Ba đứa con, chỉ có Nguyệt Nhi là giống anh nhất, cho nên anh cũng hiểu rõ con bé nhất. Kỳ thật lần này gả hay không gả, kết quả cuối cùng đều giống nhau. Gả rồi, con bé có thể cả đời đều phải mang theo đứa nhỏ cô đơn, bất quá có anh cùng Tiểu Lâm chăm sóc, con bé cũng sẽ không quá khổ. Chờ thời gian lâu, có lẽ con bé thật có thể quên người đàn ông kia, đến lúc đó lại mang theo đứa nhỏ tái giá cũng không hẳn không thể. Không gả, lấy tính tình của con bécũng không có khả năng sẽ đồng ý phá thai, nếu quả thật gấp gáp, thậm chí rất có thể rời nhà trốn đi, đợi đến khi đứa nhỏ sinh ra rồi trở về cũng không chừng. Kết quả như vậy anh không muốn nhìn thấy. Hơn nữa một mình con bé ở bên ngoài sinh con, hệ số nguy hiểm cũng quá lớn.
Dương Lâm lo lắng nói: "Vậy chúng ta có thể khóa con bé lại, đừng để nó ra ngoài..."
Âu Dương Bác nhíu mày, cái gọi là quan tâm thì loạn, người vợ này của hắn đối với Nguyệt Nhi quá mức quan tâm, đều mất chừng mực. Khóa? Trước không nói nếu thật sự cấm túc, Nguyệt Nhi có thể hận bọn họ cả đời hay không. Hơn nữa chỉ là thân phận ngôi sao của nó, cũng nhất định không thể nhốt quá lâu, sớm muộn gì cũng phải thả ra. Đến lúc đó sự tình có thể thật sự sẽ đến mức độ không thể vãn hồi.
Lắc đầu, Âu Dương Bác nói ra: "Khóa là không có khả năng, đứa nhỏ lớn rồi, có chủ trương của mình, em còn có thể nhốt con bé cả đời sao? Hơn nữa cho dù cho dù em có nhốt thì có thể làm gì? Chính con bé không đồng ý phá thai, đứa nhỏ còn không phải đều phải sinh ra? Huống chi nơi này làđại viện quân khu, nhiều người nhiều miệng. Mấy người đều oang oang mỗi ngày, có phải hay không muốn cả thiên hạ đều biết?"
Dương Lâm buồn bã nói: "Cái này cũng không được, vậy cũng không được, vậy nên làm cái gì bây giờ?
Âu Dương Bác suy nghĩ một chút, nói: "Nếu như Nguyệt Nhi không muốn phá bỏ, chúng ta cũng là không có cách nào. Trừ phi cho con bé uống thuốc, hoặc là đem nó trói đến bệnh viện. Nhưng là làm như vậy, nó nhất định sẽ oán hận chúng ta cả đời..."
Dương Lâm khóc sướt mướt nói: "Em thà rằng để nó hận em cả đời, cũng không muốn nó hối hận.
Âu Dương Bác cau mày nói: "Với tính tình Nguyệt Nhi, nếu thật sự hận chúng ta, sẽ bỏ đi, thậm chí chạy ra nước ngoài cả đời cũng không trở lại.
Dương Lâm há miệng muốn phản bác vài câu, nhưng lại biết Âu Dương Bác nói đều là tình hình thực tế. Nguyệt Nhi –đứa con gái tính tình quả thật sẽ làm như thế, dù là chờ tương lai nguôi giận, khúc mắc trong lòng cũng là không bỏ xuống được. Nếu như bọn họ thật sự làm tổn thương con bé như vậy, 8,9 phần 10 con bé sẽ cả đời cũng không trở về, cũng sẽ không liên lạc với người nhà nữa.
Buồn rầu thở dài, Dương Lâm lúc này thật sự là hoang mang. Bà không muốn Nguyệt Nhi lấy chồng, lấy chồng như thế chẳng khác nào phải thủ tiết. Cho nên chỉ cần có một tia hy vọng, bà sống chết cũng sẽ không đồng ý. Nhưng tính cách Nguyệt Nhi quả thật quá mức quật cường, bướng bỉnh giống như cha nó, chỉ cần nhận thức chuẩn một việc, ai khuyên cũng vô dụng.
Dường như nhìn ra sự lo lắng của Dương Lâm, Âu Dương Bác tiếp tục nói: "Lui một vạn bước mà nói, cho dù con bé thật sự chịu nghe lời chúng ta, phá bỏ đứa bé, cũng chưa chắc cả đời này con bé còn có thể tái giá.
Dương Lâm không cam lòng phản bác: "Cũng không nhất định, lâu rồi con bé sẽ quên.
“Nếu như con bé nhất thời xúc động thì thôi, đợi lâu tự nhiên sẽ quên. Nhưng anh có thể khẳng định, Nguyệt Nhi không phải nhất thời xúc động, con bé thật sự là bùn đất hãm sâu không rút ra được. Tựa như năm đócon bé đăng ký đoàn văn nghệ, đi làm ca sĩ, nhìn như xúc động, giống như đang giận dỗi với em, kỳ thật con bé đều đã suy nghĩ cặn kẽ. Đứa bé Nguyệt Nhi này từ nhỏ đến lớn đều sẽ không bởi vì xúc động mà mù quáng đưa ra quyết định, nhưng con bé chỉ cần làm ra quyết định, bất kể kẻ nào khuyên bảo đều vô dụng.
Dương Lâm khóc nói: "Vậy làm sao bây giờ? Đứa nhỏ này sao lại quật cường không chịu nghe lời khuyên? Chúng ta đây đều là vì tốt cho nó, không nghĩ tương lai nó sẽ hối hận. Nếu nó thật sự đi theo người kia, cả đời này sẽ bị hủy hoại.
Âu Dương Bác trầm mặc một hồi, bỗng nhiên co rút khóe miệng, nhàn nhạt cười rộ lên, nói: "Nhớ rõ lúc chúng ta còn trẻ yêu nhau, trong nhà em cũng phản đối, cuối cùng em cũng mặc kệ cái gì, thậm chí tức giận rời nhà cũng muốn gả cho anh’.
Nghe được Âu Dương Bác nói như thế, Âu Dương Lâm ngồi ở một bên im lặng không lên tiếng không khỏi ngẩn người, chuyện này bà ta thật đúng là chưa từng nghe nói qua, chẳng lẽ năm đó khi cha mẹ ở cùng một chỗ, ông bà ngoại bọn họ cũng phản đối sao?
Lúc này, Dương Lâm đỏ hốc mắt nói: "Vậy sao giống nhau, năm đó anh một mực ở chiến trường, cả ngày mưa bom bão đạn, ba mẹ em cũng lo lắng ngày nào đó anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn mới không đồng ý. Nếu như lúc đó anh chịu làm công chức, ba mẹ em cũng sẽ không phản đối như vậy.
Âu Dương Bác nhìn con trai Âu Dương Lâm bên cạnh một cái, lắc đầu nói: "Nếu như mọi người đều lo lắng chuyện này, vậy các chiến sĩ quốc gia chúng ta không phải tất cả đều phải cả đời ăn hại sao?
Dương Lâm nhỏ giọng khóc nức nở không có phản bác, đều nói tình yêu là mù quáng, yêu sẽ liều lĩnh, ngay cả bà cũng không thể ngoại lệ. Lúc trước khi hai người yêu đương, chức quan của Âu Dương Bác tuy nhỏ, nhưng lại dám liều mạng, có nhiệt tình, mỗi ngày cầm súng đến chiến trường, không sợ sinh tử. Dương Lâm tuy rằng biết rõ gả cho ông ta, cuộc sống tương lai của mình sẽ lo lắng đề phòng, nhưng vẫn không chùn bước đi theo ông. Bây giờ nghĩ lại, tuy rằng khi đó ít nhiều có chút xúc động, nhưng làm sao cũng không phải bởi vì xuất phát từ chân tâm chứ. Hôm nay Âu Dương Bác rốt cục không cần ra chiến trường liều mạng nữa, bà mới xem như thủ đắc vân khai kiến minh nguyệt.
Thở dài, Âu Dương Bác lại hỏi: "Nếu như lúc đó anh thật sự chết trên chiến trường không thể quay về, em có thể mang theo Tiểu Lâm và Nguyệt Nhi đi tái giá không?"
Dương Lâm nghe vậy không khỏi giật mình, sau đó lại lộ ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ. Ý nghĩ này bà đã rất lâu không có nhắc lại, nhưng giờ phút này được Âu Dương Bác nhắc tới, suy nghĩ của bà không khỏi lại trở về những ngày từng lo lắng đề phòng. Khi đó bà quả thật nghĩ vạn nhất một ngày nào đó Âu Dương Bác không thể trở về, bà và đứa nhỏ nên làm cái gì bây giờ. Mặc dù có rất nhiều ý tưởng, nhưng ý niệm tái giá này lại chưa bao giờ có. Bà là một người con gái rất trung trinh, gả cho chính là cả đời, mặc kệ tương lai là khổ hay ngọt, đó đều là lựa chọn của mình, sẽ không bởi vì chọn sai mà hối hận.
Tựa hồ đã sớm biết đáp án của vợ, Âu Dương Bác không đợi bà nói chuyện, tự mình tiếp tục nói: "Nếu đổi thành em không còn, anh khẳng định sẽ không tái hôn. Người con gái Âu Dương Bác ta đã chọn, chính là cả đời, sẽ không tái hôn.
Dương Lâm nghe cảm động vô cùng, lau nước mắt nói: "Lúc này nói những thứ này làm gì.
Âu Dương Bác thở dài nói: "Nguyệt Nhi điểm này rất giống anh và em, cho nên nó nói sẽ không tái giá, anh tin nó sẽ làm như vậy. Hơn nữa khi đó nếu như ngay cả đứa trẻ cũng không có, nó sống một mình, không có chỗ dựa, ta ngược lại sẽ càng lo lắng.
Dương Lâm lau nước mắt hỏi: "Chẳng lẽ anh cũng đồng ý để Nguyệt Nhi kết hôn?”
Âu Dương Bác trầm ngâm nói: "Không phải là không có cách
Dương Lâm đầu tiên là sửng sốt, lập tức lại trở nên vui sướng. Vội vàng hỏi: "Có cách gì?’
Âu Dương Bác nói: "Cách duy nhất chính là ở trên người Sở Nguyên, nếu như hắn không đồng ý kết hôn, hoặc là do hắn ra mặt để Nguyệt Nhi phá bỏ, tin tưởng Nguyệt Nhi có thể sẽ nản lòng thoái chí không kiên trì nữa.
Dương Lâm lập tức tỉnh ngộ lại đạo lý cởi chuông còn cần người buộc chuông, kích động nói: "Vậy anh nhanh tìm hắn, để hắn khuyên nhủ Nguyệt Nhi phá thai đi. Chính hắn cũng là Bồ Tát qua sông, không có lý do gì lại kéo con gái của chúng ta cùng hắn chịu khổ chịu khổ, còn phải liên lụy con bé cả đời.
Âu Dương Bác cười khổ nói: "Mặc kệ là đồng ý để Nguyệt Nhi kết hôn, hay là để hắn ra mặt khuyên nhủ Nguyệt Nhi, vậy đều phải tìm được hắn mới được. Nhưng hiện tại ngay cả anh cũng không biết hắn ở nơi nào, mà bụng Nguyệt Nhi, cũng không thể kéo dài nữa.
Dương Lâm nghe vậy, khuôn mặt lập tức suy sụp.
Nhìn vẻ mặt buồn bực của vợ, trong lòng Âu Dương Bác lại yên lặng thở dài một tiếng. Ông ta nói nhiều như vậy, nhưng vợ vẫn không thể hiểu được ý tứ của ông ta. Hoặc là nói, bà ta hiểu nhưng không thể tiếp nhận. Nghĩ tới đây, Âu Dương Bác lại quay đầu nhìn về phía Âu Dương Lâm ngồi ở bên cạnh vẫn im lặng không lên tiếng, trong ánh mắt lóe ra cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
……
Đêm nay, Nguyệt Nhi trằn trọc khó ngủ. Thật ra thì không chỉ có cô, người một nhà đều bởi vì chuyện của cô mà khó ngủ. Nguyệt Nhi tất nhiên là khóc ướt gối đầu, mẹ Dương Lâm của cô cũng cả đêm nằm khóc
Ngày hôm sau, Nguyệt Nhi dậy thật sớm, buồn bã ỉu xìu ra ngoài. Trong lúc đó đụng phải mẹ đang ở phòng bếp bận rộn làm điểm tâm, lại một câu cũng không nói, xoa hai mắt khóc đỏ yên lặng rời đi.
Nghe được tiếng đóng cửa bên ngoài truyền đến, Dương Lâm ngừng động tác xào rau, cầm muôi đứng thất thần ở nơi đó, bất tri bất giác, lệ nóng lần nữa tràn ra.
Ra khỏi cửa quân khu, mấy chiếc xe hơi đã sớm chờ ở cửa, ở bên cạnh mỗi chiếc xe còn có mấy vệ sỹ một thân âu phục thẳng tắp trông coi. Nhìn thấy Nguyệt Nhi đi ra, Chị Xuyên đẩy cửa xuống vẫy tay với cô. Nguyệt Nhi cũng gật đầu, bảo Chị Xuyên đi tới.
“Em khóc hả? Sao mắt sưng đến như vậy? "Vừa nhìn thấy cặp mắt sưng đỏ kia của Nguyệt Nhi, Chị Xuyên không khỏi ngẩn người, lập tức nhíu mày hỏi. Đồng thời trong lòng cũng là may mắn, may mắn trong khoảng thời gian này tất cả công tác cùng xã giao đều từ chối, bằng không Nguyệt Nhi bộ dáng này thật đúng là không có cách nào gặp người.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Nguyệt Nhi khóc đỏ hai mắt không chỉ không có phá hư phần xinh đẹp kia, ngược lại càng tăng thêm vài phần khí chất động lòng người, làm cho người ta thương tiếc. Ngay cả đám vệ sĩ bên cạnh cũng lo lắng, chỉ muốn ôm cô vào trong ngực che chở một phen. Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Lắc đầu, ý bảo mình không sao. Nguyệt Nhi từ trong túi xách lấy ra một cặp kính râm đeo lên, gọi chị Xuyên cùng ngồi vào trong xe. Đợi đến hai người đều lên xe về sau, còn lại vệ sỹ nhóm mới nhao nhao phân ngồi lên mấy chiếc xe, chi đội xe này bắt đầu chậm rãi đi về hướng Công ty Internet Bích Tinh .
Trong xe, Chị Xuyên lấy ra một phần bút ký, một bên lật xem một bên nói: "Nguyệt Nhi, chuyện đĩa nhạc mới chúng ta không thể lại kéo dài, công ty bên kia thúc giục rất gấp, muốn chúng ta trong vòng một tháng phát hành album này . còn có, lần trước phần hợp đồng quảng cáo kia..."
“Chị Xuyên. "Âu Dương Nguyệt Nhi đột nhiên lên tiếng ngắt lời.
Chị Xuyên dừng lại, có chút không rõ vì sao nhìn cô chờ đợi đoạn sau.
Âu Dương Nguyệt Nhi cúi đầu, có chút không yên lòng nói: "Em muốn kết hôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận