Nhân Gian Băng Khí

Chương 1258: Sa mạc tuyết rơi 4

Chương 1258: Sa mạc tuyết rơi 4
Chương 1258: Sa mạc tuyết rơi 4
Người dịch: PrimeK
Nhớ lại lúc trước mọi người cùng nhau khóc, náo loạn, cười, dựa lưng vào nhau chiến đấu, từng màn kia trải qua khắc cốt ghi tâm, cả đời cũng khó có thể xóa đi. Nhưng bây giờ, tất cả chỉ có thể trở thành ký ức. Hồi ức tựa như một cây kim đâm sâu vào trái tim Lãnh Dạ, mỗi lần nhớ lại, liền đau thêm một phần. Tất cả đồng bọn đều đã chết, ngay cả Vịt Bầu cái tên trói gà không chặt kia, ở thời điểm cuối cùng lại cũng dũng mãnh như thế, dám lái trực thăng đi mở ra một con đường máu. Bất quá chính là Vịt Bầu xả thân vì nghĩa, mới cho Lãnh Dạ cùng Âu Dương Nguyệt Nhi, Nguyễn Thanh Ngữ, Trương Hân Hân bốn người cơ hội sống sót.
Một giọt nước mắt, chẳng biết từ lúc nào lặng lẽ đọng trên mặt Lãnh Dạ. Hắn nhẹ nhàng lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời, hít một hơi thật sâu.
Mọi người, không còn nữa.
Sau này, lại biến thành một người lẻ loi rồi......
Căn cứ vẫn tồn tại, nhưng người bên trong đã không còn.
Cảnh vật vẫn còn, mặt người đã hoàn toàn biến mất. Những lời này có lẽ là hình dung tốt nhất hiện tại. Không có 11 căn cứ của bọn họ trở nên vắng ngắt, ngay cả tiến sỹ điên cũng trở nên trầm mặc ít nói, mỗi ngày chỉ vùi đầu làm nghiên cứu. Cuồng Triều và Nhược Từ bọn họ cũng trở nên trầm mặc, giống như linh hồn tất cả mọi người đều bị rút sạch, ngay cả trái tim cũng trở nên mất sức sống
Thở dài, Lãnh Dạ đi tới trước bia mộ số 11, nhẹ nhàng buông một quyển sách trong tay xuống, tên sách là<
Lãnh Dạ nhẹ giọng lẩm bẩm: "Thanh Ngữ viết quyển sách, là viết chuyện xưa của chúng ta, không xuất bản, lưu hành nội bộ. Tôi xem qua, viết rất tuyệt, có thời gian anh cũng xem một chút, tin tưởng anh sẽ thích. Còn nữa, Nguyệt Nhi nửa tháng trước sinh một đứa con trai cho anh. Chúc mừng anh, rốt cục làm cha.
Đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve hình viên đạn trên bia mộ, Lãnh Dạ rốt cuộc không đè nén được bi thương trong lòng, nghẹn ngào nói: "Xin lỗi 11.
"Nghe nói cậu sắp kết hôn?" một giọng nói khàn khàn vang lên sau lưng cô.
Lãnh Dạ không quay đầu lại, cũng không có bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn. Lau đi nước mắt trên mặt, đưa lưng về phía người nọ, nhẹ nhàng gật đầu.
“Chúc mừng cậu. "Âm thanh khàn khàn phía sau lại một lần nữa nói. Tuy rằng nói chúc mừng, nhưng giọng nói lạnh lùng kia nghe không ra nửa phần vui sướng, ngược lại cảm giác có chút tức giận.
Lãnh Dạ đưa lưng về phía hắn hỏi: "Các anh còn trách tôi sao? Cuồng Triều”.
Cuồng Triều trầm mặc hồi lâu cũng không nói gì.
Lãnh Dạ thở dài nói: "Các anh sau này có tính toán gì không? Cả đời trốn ở chỗ này sao?
Không phiền cậu quan tâm.
Lãnh Dạ cười khổ nói: "Tôi chỉ muốn biết các ngươi có mạnh khỏe hay không, tôi chỉ còn lại đồng bọn là mấy người”.
Nghe được từ đồng bọn này, sắc mặt Cuồng Triều hơi thay đổi, muốn nói cái gì rồi lại muốn nói lại thôi. Sau một lúc lâu mới nói: "Cho dù bọn họ không còn, chúng ta cũng sẽ không bỏ cuộc. Thập Tự Hắc Ám cho dù là chiến đấu đến người cuối cùng, cũng phải khiến bọn chúng phải trả giá thật lớn.
Lãnh Dạ nhẹ nhàng gật đầu nói: "Có gì cần tôi làm, cứ việc mở miệng.
“Cậu đi đi, sau này đừng tới nữa. "Cuồng Triều nói xong liền xoay người rời đi.
“Trở lại căn cứ, Nhược Từ đã chờ ở cửa, nhìn thấy Cuồng Triều tới, cô hỏi: "Hắn thế nào rồi?"
Cuồng Triều nhẹ nhàng lắc đầu.
Nhược Từ thở dài nói: "Như vậy cũng tốt, Lãnh Dạ vẫn luôn muốn sống cuộc sống của người bình thường, hơn nữa anh ta cũng sắp kết hôn, để anh ta sống cuộc sống của mình đi.
Cuồng Triều nói: "Kế tiếp, chính là chiến tranh thuộc về chúng ta”.
Nhược Từ nhìn ánh mắt kiên định của Cuồng Triều, hai người nhìn nhau cười một cái, tay nắm tay đi vào thang máy.
Đi thang máy đến phòng thí nghiệm, cửa vừa mở ra, trước mặt liền có một cỗ hàn khí thấu xương nhào tới, nếu như người không hề tư tưởng chuẩn bị, nhất định sẽ bị cỗ hàn khí này kích thích run rẩy.
Hai người mặc vào áo chống lạnh đặt ở bên ngoài thang máy sau đó liền đi vào bên trong, càng đi vào bên trong, không khí xung quanh lại càng là rét lạnh, cảm giác ngay cả thở ra một hơi đều có thể ngưng kết thành băng. Lúc đi vào phòng thí nghiệm, liền nhìn thấy toàn thân bọc kín, từ đầu đến chân đều bị quần áo chống lạnh bọc kín, Tiến sỹ điên đang bận rộn trước một đống dụng cụ.
Đối diện với dụng cụ mà Tiến sỹ điên đang loay hoay, có một khối thủy tinh cực lớn, thủy tinh là do Tiến sỹ điên đặc chế, có thể dùng để chống lạnh chống sương mù. Ở phía sau thủy tinh là một gian phòng khác, xuyên thấu qua khối thủy tinh này có thể nhìn thấy trong phòng đối diện tất cả đều là dụng cụ bị băng đọng lại, còn có một khối băng cứng dày mấy mét đặt ở chính giữa phòng. Hàn khí trong cả tầng tầng chính là từ trong khối băng cứng này tản mát ra ngoài, tuy rằng bị phong kín ở trong gian phòng kia, nhưng cũng ngăn không được hàn khí phát ra.
Ở trong khối băng cứng này, còn đóng băng một người. Nhìn động tác của người nọ, tay phải giơ cao, tựa hồ như nắm chặt thứ gì đó, vết thương trên người cùng sát khí thảm thiết đầy người chưa tiêu tán kia, cùng với vẻ mặt kiên nghị hung hãn trên mặt vẫn như cũ, có thể nhìn thấy chiến đấu thảm khốc vào thời khắc cuối cùng của hắn. Mặc dù hắn bị khối băng phong kín, nhưng sát khí đầy người lại xuyên thấu qua tầng băng cứng rắn, lan tràn trong phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận