Nhân Gian Băng Khí

Chương 1018. Chiến đấu bắt đầu 1

Chương 1018. Chiến đấu bắt đầu 1
Chương 1018: Chiến đấu bắt đầu 1
Người dịch: PrimeK
DK mờ mịt trừng mắt nhìn, đây không phải đều mặc quần áo sao? Còn ôm ngực gọi là gì? Hơn nữa quần phía dưới tuy rằng cởi ra một nửa, bất quá bên trong còn mặc quần giữ ấm, có thể nhìn thấy cái gì? Tâm tư phụ nữ thật sự làm cho DK cảm thấy khó có thể lý giải, rõ ràng từ đầu đến chân đều bao bọc nghiêm ngặt ngay cả miếng thịt cũng không nhìn thấy, còn hét là gì?
Đi ra ngoài!! "Theo tiếng khóc của Trương Hân Hân, cực kỳ bại hoại thét chói tai, DK rất vô lực trợn tròn trắng mắt, lại một lần nữa lui ra ngoài. Chẳng qua sau khi hắn đi ra ngoài, Hân Hân liền ngồi xổm trên mặt đất, mặt vùi ở giữa hai tay "Ô" khóc lên.
Lúc này, đầu DK lại từ ngoài cửa thò vào nói: "Mau mặc vào đi”.
“Cút! "Trương Hân Hân không thèm nhìn, tiện tay vớt một thứ bên chân dùng sức đập tới. Bất quá cô ném đồ thật sự không có độ chuẩn xác gì mà nói, chiếc điện thoại di động đặc công công năng cường đại kia "bốp" một cái ném vào trên vách tường, cách mặt DK chừng nửa mét. May mắn chiếc điện thoại này rất rắn chắc, còn không đến mức đập hai cái liền rã rời.
Bĩu môi, DK nói thầm: "Còn chưa hiếp cô, thế mà còn khóc kinh thế?" Chợt lấy ra một khẩu súng đặt xuống đất, nói: "Khẩu súng này cho em, đã mở khóa cò, cẩn thận lấy, họng súng cũng đừng chĩa vào mình.
Đáp lại hắn lại là Trương Hân Hân giận dữ mắng một tiếng: "Cút đi!
Phụ nữ, than ôi.
DK lặng lẽ rút đầu ra khỏi khung cửa, trước đó vẫn không quên nhắc nhở một câu: "Mặc nhanh lên, những người đó sắp tới rồi.
Cút!
……
Cùng lúc đó, trong biệt thự nào đó tại kinh thành, Lục Đạo Thích Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon, tinh tế nhấm nháp trong tay rượu vang đỏ, trên mặt lộ ra hưởng thụ bộ dáng.
Bọn họ xuất hiện. "Trong đại sảnh bỗng dưng vang lên âm thanh quen thuộc của Long Uy.
Khóe miệng Lục Đạo lộ ra một tia mỉm cười, phân phó nói: "Theo dõi cho chặt.
Long Uy hỏi: "Ông tin tưởng Long Hồn sẽ không nhúng tay?
“Sẽ không. "Trong đôi mắt Lục Đạo giấu ở phía sau kính mắt hiện lên một tia cơ trí quang huy, cười khẽ nói:" Long Hồn nếu là tự mình xuất thủ, sẽ đem mâu thuẫn kịch liệt, đây không phải là điều bọn họ muốn. Cho nên trước khi chân chính trở mặt, bọn họ cũng chỉ biết mắt nhắm mắt mở. Huống hồ, DK nếu như có thể cùng những người đó lưỡng bại câu thương, cũng là kết quả bọn họ muốn nhìn thấy.
Long Uy lại hỏi: "Nếu DK thật sự thua, lại không vận dụng át chủ bài, hoặc là không kịp vận dụng thì làm sao bây giờ?"
Lục Đạo tựa cười như không cười hồi đáp: "Vậy hắn, cũng không phải DK." Nâng ly rượu, Lục Đạo còn nói thêm: "Tin tưởng ta, DK nhất định sẽ dùng. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đám người kia thật có thể dồn hắn vào tuyệt lộ.
Dừng một chút, Lục Đạo mới chậm rãi lẩm bẩm: "Hi vọng đặc công và kỵ sĩ đừng làm ta thất vọng.
------------
"Đúng rồi." Lục Đạo cúi đầu, thưởng thức vòng xoáy khi rượu vang đỏ lắc lư, đồng thời hỏi: "Tin tức bên 11 ngươi có ngăn cản không?"
Long Uy trầm mặc một chút, nói: "Tạm thời ngăn lại, nhưng không thể cam đoan kéo dài bao lâu.
Lục Đạo gật đầu, tựa hồ rất hài lòng với câu trả lời của Long Uy, nói: "Có thể giấu bao lâu là bao lâu, cố gắng kéo dài càng lâu càng tốt.
"Nhưng... nếu khiến hắn biết Trương Hân Hân gặp nguy hiểm, hơn nữa lại là chúng ta ở trong đó giở trò, hắn có thể trở mặt hay không?"
Lục Đạo rất có tự tin nói: "Chỉ cần Trương Hân Hân bình yên vô sự, hắn sẽ không.
Nếu như......
“Không có nếu như. "Lục Đạo bỗng ngẩng đầu, trong hai mắt bắn ra lãnh mang khiếp người, chém đinh chặt sắt cắt đứt lời Long Uy. Nghiêng đầu nhanh chóng liếc nhìn 13 ngồi bên cạnh mắt điếc tai ngơ đối với cuộc nói chuyện của bọn họ, mới tiếp tục nói: "Trước khi chuyện bên kia kết thúc, ta không hy vọng sẽ có thêm biến số như hắn.
Trầm mặc thật lâu, Long Uy mới nặng nề đáp lại: "Ta tận lực”.
Ừ. "Lục Đạo gật gật đầu, trên mặt mới lộ ra nụ cười khiến người ta sợ hãi ngày xưa. Đối với phòng khách rộng rãi, không biết là nói với Long Uy hay là nói với chính hắn một câu: "Chúc ngươi mã đáo thành công." Sau đó ngửa cổ, uống một ngụm rượu vang đỏ trong ly.
……
Trong tòa nhà bỏ hoang kia, DK ôm súng bắn tỉa MG16 lười biếng ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nhàn nhã nhìn ra xa con đường. Trên khuôn mặt trắng tuy là lộ ra nụ cười lười biếng, nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện trong mắt của hắn kỳ thật cũng không có nửa phần ý cười, ngược lại, trong mắt của hắn càng nhiều chỉ có lãnh ý. Khi nụ cười trên mặt càng sáng lạn, thần sắc trong mắt DK lại càng lạnh như băng, cười thứ này hắn từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thể nghiệm qua, ít nhất sống 30 năm, hắn đến nay vẫn không biết thoải mái cười to sẽ là một loại cảm giác như thế nào.
Tùy ý tựa đầu vào mép cửa sổ, ngón tay DK không nhàn nhã nhẹ nhàng gõ báng súng, tựa hồ là đang vỗ tiết tấu của một ca khúc nào đó. Tuy rằng DK lúc này đem thân thể của mình lộ ở cửa sổ là rất nguy hiểm cũng cực ngu xuẩn, nhưng là hắn không để ý, bởi vì hắn có tự tin, bất kể kẻ nào dám ở xa xa hướng hắn giơ súng, người chết sẽ chỉ là đối phương. Cho dù là cao thủ như 11, cũng đừng hòng đánh lén hắn.
Bất quá mọi việc đều có ngoại lệ, ít nhất khi một khẩu súng lục đường kính nhỏ chỉ vào sau lưng hắn lặng lẽ áp sát, hắn lại một chút phản ứng cũng không có. Đây đương nhiên không phải năng lực của DK thoái hóa, cũng không phải đối phương quá lợi hại, mặc dù trong mắt hắn, tiếng bước chân của người tới rõ ràng giống như ánh đèn sáng trong đêm tối, hơn nữa mùi cơ thể thanh đạm độc đáo của thiếu nữ trên người cũng lộ ra, nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn lại không có ý định quay đầu lại nhìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận