Nhân Gian Băng Khí

Chương 124. Thành Quả Nghiên Cứ Của Kẻ Điên. 2

Chương 124. Thành Quả Nghiên Cứ Của Kẻ Điên. 2
Chương 124: Thành Quả Nghiên Cứ Của Kẻ Điên. 2
“Mười Một…Ồ, không phải, là Sở Nguyên. Ngươi về rồi à?” Mười Một vẫn còn chưa vào đến biệt thự thì Văn cường đã đích thân đi ra nghênh tiếp rồi. Văn Vi không biết có phải là không ở nhà hay không mà lần này lại không đi ra.
Mười Một đứng trước mặt hắn mà thản nhiên hỏi: “Lãnh Dạ đâu?”
Văn Cường sửng sốt nói: “Không phải các ngươi đi cùng nhau sao?”
“Thất tán rồi.”
“Ồ.” Văn Cường lộ ra thần sắc lo lắng nói: “Nhưng hắn vẫn chưa trở về a, ngươi trở về bằng cách nào vậy?”
Mười Một không trả lời hắn mà nói: “Lúc nào Lãnh Dạ trở về thì bảo hắn đến tìm tôi.” Dứt lời bèn xoay người rời đi.
“Đợi đã, Sở Nguyên.” Văn Cường nói: “Có phải các ngươi đã xảy ra chuyện gì không?”
Mười Một chẳng thèm quay đầu lại mà nói luôn: “Ông tự đi hỏi hắn ấy.”
“Nhưng khi Lãnh Dạ trở về rồi, ta bảo hắn đi tìm ngươi thế nào đây?”
Mười Một vừa đi vừa nói: “Bằng vào năng lực của ông, muốn tìm ta thì rất dễ thôi.”
Văn Cường nhíu mày nhìn Mười Một rời đi, sau đó thì thở dài một hơi mà trở về phòng.
Sau khi Mười Một rời khỏi biệt thự của Văn Cường, chẳng bao lâu hắn đã gặp một chiếc xe, bởi vì chiếc xe chiều thẳng về phía bên Mười Một nên hắn không nhìn rõ người nào đang ở trong xe.
Nhưng điều thú vị là, chiếc xe phát hiện ra Mười Một thì liền giảm tốc độ xuống.
Mười Một dừng chân cánh tay phải nhẹ nhàng đặt lên khẩu súng trên hông, mặt không biểu tình nhìn về chiếc xe Jeep đen bóng đó dừng dại.
Cửa kính xe phía bên đối diện với Mười Một được hạ xuống, cái đầu tiên Mười Một nhìn thấy là một khuôn mặt thanh lệ đến thoát tục, một đôi mắt to trong sáng đáng nháy nháy mà nhìn hắn với vẻ hiếu kì. Tiểu cô nương này tuy mới chỉ chừng mười sáu mười bảy tuổi nhưng tuyệt đối sẽ là một mĩ nhân có sắc đẹp chết người, chỉ cần thêm chừng hai năm nữa là cô bé nhất định trở thành một mĩ nữ tương đương với Văn Vi hay Âu Dương Nguyệt Nhi.
May mà trước nay Mười Một chẳng có bao nhiêu hứng thú với nữ nhân, trong mắt hắn, nữ nhân, đặc biệt là những nữ nhân không có năng lực chiến đấu thì chỉ là gánh nặng mà thôi. Nếu lúc này đổi lại là Hầu Tử thì hắn sớm đã chạy lại gần rồi.
“Mười Một.” Bên cạnh thiếu nữ có một cái đầu thò ra, mặt vuông mày đậm, da đen bóng. Khi nhìn thấy người này Mười Một mới bỏ cánh tay phải đang để trên hông xuống.
“Âu Dương Lâm.” Mười Một bình thản nói.
Âu Dương Lâm cười cười hỏi: “Sao ngươi lại ở đây? Đến tìm Nguyệt Nhi sao?”
“Không phải.” Dứt lời Mười Một liền tiếp tục xuống núi.
Âu Dương Lâm vội vàng nói: “Này, còn chưa nói xong mà, ngươi vội cái gì đó?”
Mười Một dừng bước lại hỏi: “Chuyện gì?”
“Cái này…đúng rồi, không phải lần trước ngươi nói muốn đi bộ trên Trường Thành sao? Sau này sao không liên hệ gì với chúng ta nữa?”
Mười Một bình thản nói: “Đi xong rồi, ta trở về.”
“Ồ.” Âu Dương Lâm cười nói: “Ta biết rồi, chắc chắn là ngươi tự trở về, Nguyệt Nhi còn không chịu tin nữa. Đúng rồi, mấy ngày trước nghe nói ngươi đến tìm ta và Nguyệt Nhi?”
“Phải.”
“Có chuyện gì sao? Với tính khí của ngươi, không có việc gì thì khẳng định ngươi không chủ động tới tìm bọn ta.”
Mười Một bình thản “ừm” một tiếng.
Âu Dương Lâm hỏi: “Là chuyện gì?”
“Bây giờ thì không cần rồi.” Dứt lời Mười Một bèn định rời đi luôn.
Âu Dương Lâm vội vàng kêu hắn lại một lần nữa: “Này, ngươi đừng có suốt ngày như thế chứ. Bàn bè cũ hiếm khi mới gặp nhau một lần, còn chưa nói được hai câu đã vội vã muốn đi là sao?”
Mười Một liếc mắt nhìn y một cái rồi lạnh nhạt nói: “Ta không có bạn bè.”
“Được rồi, được rồi.” Âu Dương Lâm đầu hàng: “Không cần biết là thế nào cũng được. Hôm nay Nguyệt Nhi trở lại đó, ta và tiểu muội đang chuẩn bị đi thăm nó, ngươi cũng đi cùng đi.” Dừng lại một chút hắn lại nói: “Nhìn về đây này, chút nữa thì ta quên không giới thiệu một chút.” Chỉ vào tiểu cô nương bên cạnh, y nói: “Đây là thân muội muội của ta và Nguyệt Nhi, tên là Âu Dương Ninh.”
Âu Dương Ninh vẫn luôn chớp chớp đôi mắt to đen nhánh của nàng mà nhìn Mười Một với vẻ hiếu kì.
Mười Một lạnh nhạt “ừm” một tiếng rồi nói: “Ta không đi nữa.”
Âu Dương Lâm từ trên xe nhảy xuống, đích thân đi đến mở cửa sau xe nói: “Ngươi thật là, lúc nào cũng như vậy, rất dễ khiến người ta ghét biết không? Mau lên xe cho ta.”
Mười Một lạnh nhạt nói: “Ta không phải là binh sĩ của anh.”
Âu Dương Lâm dở khóc dở cười nói: “Nếu ngươi là binh sĩ của ta thì sớm đã bị ta làm cho sống dở chết dở rồi.” Dừng lại một chút, y lại tiếp: “Ngươi hãy coi như đi cùng ta tới thăm Nguyệt Nhi đi, lần trước ngươi không từ mà biệt, Nguyệt Nhi còn lo lắng cho ngươi một trận đó.”
“Không hứng thú.” Dứt lời Mười Một bèn lách qua bên Âu Dương Lâm.
Âu Dương Lâm hét lên: “Mười Một…” Y đột xoay mạnh người lại, đưa tay ra nắm lấy cánh tay Mười Một, nhưng khi túm lấy cánh tay trái của Mười Một, y đã sững sờ.
Khi hắn vừa túm lấy cánh tay trái của Mười Một, đồng thời, một thanh chủy thủ đã được kề sát trên cổ hắn rồi.
Âu Dương Ninh đang ngồi trong xe liền thò đầu ra, nhìn hai ngươi đang yên lặng đứng bên kia, thần sắc nàng lộ ra vẻ hưng phấn hệt như vừa phát hiện ra một châu lục mới vậy.
Âu Dương Lâm chẳng quản đến thanh chủy thủ đang đặt trên cổ, ngữ khí của hắn có chút dị dạng hỏi: “Tay của ngươi…”
“Mất rồi.” Mười Một chậm rãi thu hồi chủy thủ, đồng thời rút ống tay áo trái về, sau đó rời đi.
Âu Dương Lâm nhìn theo thân ảnh Mười Một đang đi về phía xa, nuốt xuống một ngụm nước bọt, cuối cùng thở dài một hơi và trở lại xe.
Một người một xe đi theo hai hướng khác nhau, càng ngày càng cách xa. Bởi vì bọn họ vốn không đi cùng được, cũng chẳng thể đi đến cùng một chỗ.
Bên trong xe, Âu Dương Ninh vẫn còn quay đầu về phía sau, nhìn theo bóng hình cô độc của Mười Một đang đi về phía xa qua ô cửa kính, cho đến khi thân ảnh của Mười Một hoàn toàn biến mất trong màn đên đen nàng mới hỏi: “Anh, người vừa rồi chính là Mười Một sao?”
Âu Dương Lâm gật đầu, ngữ khí có chút cảm khái nói: “Phải a.”
Âu Dương Ninh nháy mắt vài cái rồi hỏi: “Tại sao mọi người đều nói anh ta là ác ma? Muội thấy có chút không giống a. Trừ cái bộ y phục giống như một tên ăn mày ra thì tất cả đều rất bình thường mà.”
Âu Dương Lâm cười khổ nói: “Cái con nha đầu này, đừng có nói bừa. Còn nữa, sau này gặp phải thì cũng ngàn vạn lần đừng trêu đến hắn, biết không?”
Âu Dương Ninh nhìn y, vẻ mặt như chẳng hề tin tưởng.
Âu Dương Lâm cũng chẳng quản tới tiểu muội này nữa, trong lòng hắn mang theo tâm sự mà lái xe lên đỉnh nói.
“Chị!” Chiếc xe vừa đến cửa căn biệt thự của Âu Dương Nguyệt Nhi, Âu Dương Ninh đã vội vã nhảy xuống xe, lao về phía thân tỉ tỉ Âu Dương Nguyệt Nhi vừa ra ngoài đón.
Âu Dương Nguyệt Nhi trìu mến xoa đầu Âu Dương Ninh nói: “Cái con nha đầu này, sắp lớn rồi mà sao vẫn cứ trẻ con như thế này chứ?”
Âu Dương Ninh nhăn cái mũi đáng yêu lại rồi nói: “Muội không còn nhỏ nữa rồi, thêm vài tháng nữa là muội đã mười bảy tuổi đó.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Âu Dương Nguyệt Nhi cười đùa: “Tiểu nha đầu đã sắp có thể gả đi rồi.” Tiếo đó lại nhìn về khuôn mặt trầm mặc của Âu Dương Lâm vừa từ trong xe bước ra. Nàng nghi hoặc hỏi: “Anh, anh sao thế?”
Âu Dương Ninh kéo Âu Dương Nguyệt Nhi lại, miệng kề sát tai nàng nói thầm vài câu.
Âu Dương Nguyệt Nhi vừa nghe, sắc mặt lập tức hơi biến, nàng vội vàng hỏi: “Anh, anh vừa gặp Mười Một sao?”
Âu Dương Lâm gật đầu.
Âu Dương Nguyệt Nhi vội vã chạy đến nói: “Anh, sao anh không mang anh ấy tới? Anh ấy ở đây? Anh mau dẫn em đi đi.” Dứt lời nàng liền chui vào trong chiếc xe jeep của Âu Dương Lâm.
Âu Dương Lâm vội vã nắm lấy cánh tay nàng nói: “Nguyệt Nhi, đừng đi.”
“Không được!” Ngữ khí của Âu Dương Nguyệt Nhi đã có chút tức giân: “Anh ấy…anh ấy đã từng cứu mạng em. Hơn nữa, cho dù nói thế nào thì anh ấy cũng là bạn của chúng ta mà.”
“Muội đừng đi thì hơn, anh cũng đã kêu hắn tới rồi, là Mười Một không muốn thôi.”
Âu Dương Nguyệt Nhi có chút không tin hỏi: “Tại sao? Không phải do anh đắc tội với anh ấy chứ?”
Âu Dương Lâm cười khổ nói: “Tên gia hỏa đó giết người không chớp mắt, anh dám đắc tội hắn sao?” Tiếp đó y thở dài một hơi nói: “Nguyệt Nhi, Mười Một hắn…cánh tay trái của hắn mất rồi.”
“Cái gì?”
Không bao lâu sau, một chiếc xe mau chóng lao từ căn biệt thự của Âu Dương Nguyệt Nhi lao đi. Âu Dương Lâm cuối cùng cũng chẳng ngăn nổi vị muội muội này của mình mà phải đưa nàng xuống núi. Kì thực bản thân hắn cũng rất hiều kì, vì sao Mười Một lại ở Long quốc? Cánh tay trái của hắn đã xảy ra chuyện gì? Khi Âu Dương Lâm nắm lấy cánh tay Mười Một, hắn có thể cảm giác được rõ ràng trong ống tay áo của Mười Một là một khúc gỗ, hoang toàn không có cơ nhục. Loại hiện tượng này quá quỷ dị, nếy không có cơ nhục và gân cốt kết nối, cái giá xương bên ngoài khẳng định sẽ rơi xuống. Nhưng Âu Dương Lâm có thể cảm giác được, cánh tay trái của Mười Một vẫn còn liên kết với thân thể hắn, nhưng đó chỉ là một cái giá xương còn lại sau khi bị mất hết da thịt mà thôi.
Loại chuyện như thế thì đương nhiên hắn không thể nói cho Âu Dương Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy vô cùng hiếu kì. Trên người Mười Một rút cục đã xảy ra chuyện gì?
Chiếc xe đi một mạch xuống núi, lại đi dọc theo còn đường cái mà tiến vào thành phố, nhưng vẫn không phát hiện ra tung tích Mười Một. CUối cùng dưới sự khuyên bảo của Âu Dương Lâm cùng lời hứa ngày mai nhất định sẽ tìm được tin tức về Mười Một của y, Âu Dương Nguyệt Nhi cũng chỉ đành tạm thời ngưng việc tìm kiếm Mười Một lại.
Khi bọn họ ra ngoài đi tìm Mười Một, thực ra Mười Một vẫn còn đang ở trong khu biệt thự.
Khi cùng Âu Dương Lâm và Âu Dương Ninh chia tay, Mười Một lại nghĩ đến một chuyện, vì thế liền trở về căn biệt thự của Văn Cường.
“Người nhà của Sở Phàm?” Văn Cường nhíu mày lại hỏi.
Mười Một khẽ gật đầu.
“Ngươi tìm người nhà của bà ta làm gì?”
Mười Một thản nhiên nói: “Ông không cần biết, chỉ cần nói cho tôi thôi.”
Văn Cường nhìn Mười Một hồi lâu, Mười Một cũng không né tránh mà dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lại.
Cuối cùng Văn Cường đành thở dài một hơi nói: “Bà ta còn có chồng và một đứa con gái…”
“Cái này tôi biết, tôi chỉ cần biết địa chỉ của bọn họ.”
Văn Cường có chút hiếu kì hỏi: “Sở Nguyên, ngươi cần những thứ đó làm gì?”
“Ông không cần quan tâm, chỉ cần nói cho tôi.”
Văn Cường đứng dậy rồi tiến vào trong phòng, chừng năm phút sau hắn lại trở ra và đưa một tờ giấy cho Mười Một.
Mười Một nhận lấy, liếc nhìn qua rồi bỏ vào túi áo, sau đó đứng dậy và rời đi.
“Dở Nguyên.” Văn Cường gọi: “Đám quái vật trên Xuyên đảo của Tiểu Trùng quốc rút cục đã xảy ra chuyện gì?” Dừng lại một chút, hắn tiếp: “Ngươi đừng lấy làm kì quái, chính phủ của rất nhiều quốc gia trên thế giới đã sớm biết chuyện này rồi, chỉ là họ đều phong tỏa tin tức đó lại mà thôi.”
Mười Một suy nghĩ một chút rồi nói: “Đó là một loại sinh vật virut do Tiểu Trùng quốc nghiên cứu ra.”
Văn Cường cau mày lại nói: “Nhưng từ những tấm ảnh do vệ tinh chụp được, có thể nhìn thấy những thứ đó đều rất lớn…lẽ nào…”
“Biến đổi gen.” Dứt lời Mười Một bèn không nói thêm câu nào nữa mà rời đi luôn. Còn lại Văn Cường đang trầm tư một mình mà suy nghĩ cái gì đó, sau một thoáng hắn trở vào trong phòng, mở cửa gian mật thất liên thông với căn phòng đó và bước vào.
Mười Một không hề biết rằng, lúc này ba huynh muội Âu Dương Lâm vừa mời đánh xe xuống núi tìm hắn. Khi hắn vừa xuống núi thì bắt một chiếc taxi và trở về thành phố.”
“Kinh thành, số 16098, nhà số 5A.” Mười Một đối chiếu với địa chỉ của gia đình Sở Phàm được ghi trong mảnh giấy, một mạch tìm tới, cuối cùng hắn cũng tìm được tòa cao ốc ghi trong đó.
Mười Một đứng đối diện với tòa cao ốc một lát, sau đó liền tiến vào trong, đi lên tầng năm liền ấn vào chuông cửa căn phòng A ghi trong địa chỉ.”
Sau một lát, cánh cửa được mở ra, một nữ hài tuổi chừng hai mươi đang mặc một bộ quần áo ngủ màu lục nhát, mái tóc dài đến vài, da trắng như tuyết, dáng vẻ rất là xinh đẹp xuất hiện, nhìn nhìn Mười Một.
Mười Một đã xem qua tư liệu về Sở Phàm, biết rằng trong nhà bà ta có chồng và một người con gái, nữ hài rất xinh đẹp trước mắt này có lẽ là con gái của Sở Phàm, Trương Hân Hân.
Mười Một liếc mắt nhìn nàng, nói với ngữ khí bình thản: “Tiến sĩ Sở có nhà không?”
Trương Hân Hân nháy nháy mắt một cái rồi nói: “Mẹ tôi không có nhà, chỉ có cha tôi ở nhà thôi.”
Mười Một “ừm” một tiếng rồi nói: “Vậy thì thôi.” Dứt lời bèn chuyển thân rời đi luôn.
Trương Hân Hân cũng vội vàng đóng cửa lại luôn. Lúc này Mười Một toàn thân y phục rách nát đến mức thảm hại, khiến cho Trương Hân Hân rất sợ hãi, thật không biết tại sao bảo an phía dưới lại để hắn đi tên. Nàng không biết rằng, khi Mười Một tiến vào thì bảo an vừa khéo lại đang ở trong phòng vệ sinh.
Mười Một đi đến cửa thang mai, còn chưa ấn nút thì thang máy đã tự động mở ra, một nam nhân trung niên thần tình có chút uể oải, trong mắt luôn mang theo một vẻ thương cảm khó có thể nói lên lời từ trong đó bước ra.
Trung niên nam tử này và Mười Một đưa mắt nhìn nhau, sau đó có chút nghi hoặc nhìn Mười Một bước vào trong thang máy.
Trung niên nam tử đợi sau khi cửa thang máy đóng lại mới bước đến nhà A, móc chìa khóa ra và mở cửa.
Trương Hân Hân đang ở trong đại sảnh nghe thấy tiếng ổ khóa lách cách vang lên thì vội vàng đứng dậy, khuôn mặt giới bị nhìn ra cửa lớn, Cho đến khi trung niên nam tử đó bước vào nàng mới thở phào một hơi: “Cha.”
Trung niên nam tử đó có chút sửng sốt hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì, vừa rồi có người đến tìm mẹ.”
Trung niên nam tử đó “ừm” một tiếng rồi đưa tay đóng cửa lại.
“Cha, sao mẹ vẫn chưa trở về thế?”
Trung niên nam tử đó bình thản cười nói: “Không phải đã nói với con rồi sao, mẹ con được an bài ra nước ngoài nghiên cứu, một thời gian nữa sẽ trở về.”
Trương Hân Hân còn muốn nói thêm thì trung niên nam tử đó đã kêu “mệt quá”, sau đó chạy đi tắm. Trương Hân Hân trề môi ra nhìn theo cha mình đang trở về phòng ngủ, nàng không phát hiện ra rằng, trong nhãn thần ông ta vừa lộ ra thần sắc đau thương.
Mười Một rời khỏi tòa nhà cao ốc trong ánh mắt hoài nghi của bảo an trong đại sảnh của tòa nhà cao ốc, hắn đứng bên cạnh con đường người qua kẻ lại tấp nập, cuối cùng bắt một chiếc taxi mà đi tới phòng thí nghiệm của tiến sĩ điên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận