Nhân Gian Băng Khí

Chương 886. Người yểm hộ VS người yểm hộ 6

Chương 886. Người yểm hộ VS người yểm hộ 6
Chương 886: Người yểm hộ VS người yểm hộ 6
Người dịch: PrimeK
Lãnh Dạ hất cằm về phía hắn, nói: "Nên đánh, ta có thể có chuyện gì?
Dawell nhếch miệng hít khí lạnh, tức giận lầm bầm: "Lo lắng vô ích cho ngươi.
Lãnh Dạ dùng sức xoa xoa mặt, bàn tay buông xuống lúc đã một lần nữa thay đổi da mặt tươi cười, hi hi cười nói: "Tao Lo lắng cái gì?"
Dawell bĩu môi nói: "Không có gì, không biết tốt xấu mà thôi”
“Ai nha, mới bao lâu không gặp, tiếng Long quốc học rất nhanh mà. "Lãnh Dạ ôm lấy bả vai Dawell kéo hắn tới gần mình, cười nói:" Kỳ thật ta vừa mới suy nghĩ, là muốn chờ Dung Dung nhà chúng ta, hay là hai người chúng ta chạy tới bên Nhật Bản hội hợp với hắn trước. Chờ một chút, mày vừa rồi mắng tao cái gì? Không biết tốt xấu?!
Thấy Lãnh Dạ làm bộ lại muốn giơ tay gõ hắn, Dawell vội vàng đưa tay che đầu, cũng vội vàng kêu lên: "Cái này cũng cần phải nghĩ? Đương nhiên là giúp đỡ trước. Chị Nguyệt Dung rất lợi hại, chị ấy sẽ không sao.
Bị hắn ngắt lời như vậy, một cái tát này của Lãnh Dạ nhất thời không đập xuống nữa. Lắc lắc tóc, tự mình cảm giác rất tiêu sái, toét miệng nói: "Vậy cũng không nhất định, người có thất thủ, ngựa có thất vó, người con gái có khả năng hơn nữa cuối cùng cũng chỉ là người con gái thôi, nói không chừng cô ấy thật sự gặp phải nguy hiểm cũng nói không chừng đâu. Đến lúc đó chính là lúc ta anh hùng cứu mỹ nhân, rất có thể đến lúc đó cô vừa cảm động liền lấy thân báo đáp với ta cũng nói không chừng...... Hớ hớ." Trong đầu Lãnh Dạ ảo tưởng tới ý niệm Hoàng Hậu yêu thương nhung nhớ, liền vui mừng khôn xiết cười rộ lên.
Dawell lau mồ hôi lạnh hỏi: "Thiên Táng làm sao bây giờ?”
Lãnh Dạ gõ gõ tai nghe không dây, kêu lên: "Quỷ lông trắng, còn chưa chết chứ?"
“Chết cái đầu ngươi. "Trong tai nghe truyền ra âm thanh Thiên Táng tức giận, đồng thời còn có tiếng thở dốc không thể nghe thấy.
“Ngươi chống đỡ a, chỗ chúng ta chỉ còn lại một người cuối cùng, xong việc liền chạy tới giúp ngươi”.
Bên kia không có đáp lại nữa, chỉ sợ là vì tiết kiệm thể lực chạy thêm một đoạn đường, keo kiệt ngay cả nói cũng không muốn nói thêm một câu.
Lãnh Dạ nhún vai nói với Dawell: "Hắn còn có thể chống đỡ thêm một lúc nữa.
Dawell lau mồ hôi lạnh, cái gì gọi là có thể? Nhưng hắn lập tức biết Lãnh Dạ vì sao có thể chắc chắn như vậy, bởi vì chiến đấu bên phía Hoàng Hậu đã gần kết thúc.
Hoàng Hậu cùng Dạ U đều là tay yểm hộ cực kỳ ưu tú, hai tay yểm hộ, đồng thời hai người đều là người con gái chiến đấu không thể nghi ngờ là cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người. Đáng tiếc nơi này sương mù dày đặc tràn ngập, Lãnh Dạ cho dù nhìn chòng chọc cũng không nhìn thấy dáng người hiên ngang của hai người con gái kia chiến đấu, chỉ có trong tai nghe tiếng súng không dứt bên tai ở một bên lo lắng suông.
Kỳ thật Lãnh Dạ cũng không phải là không lo lắng cho an nguy của Hoàng Hậu, trên thực tế hắn là người đứng xem không nhúng tay vào được so với ai khác đều sốt ruột hơn. Nhưng hắn biết cảm xúc lo âu trên chiến trường là không được, chỉ cần có một người xuất hiện khẩn trương, lo âu, những người khác sẽ rất dễ dàng bị lây nhiễm, nếu tất cả mọi người trở nên khẩn trương, trận chiến này căn bản không cần đánh nữa, trực tiếp giơ cờ trắng đầu hàng là được. Hơn nữa hắn cũng chú ý tới Dawell ít nhiều vẫn có chút tâm tình khẩn trương bất an, cho nên hắn chỉ có thể cố ý biểu hiện ra bộ dáng đã tính trước, cùng Dawell đùa giỡn không ảnh hưởng toàn cục, để cho Dawell an tâm đồng thời cũng có thể dời đi lực chú ý của hắn. Chỉ là Dawell cũng không biết Lãnh Dạ nhọc lòng, lại còn vô tình khoét sâu vết thương lòng Lãnh Dạ. Đừng nhìn Lãnh Dạ biểu hiện không thèm để ý chút nào cười hi hi ha ha, trên thực tế trong lòng hắn nghĩ như thế nào cũng chỉ có chính hắn mới biết được.
Trên chiến trường chỗ Hoàng Hậu, hai bóng người nhảy lên nhảy xuống triền đấu không ngừng, người con gái chiến đấu đúng là thưởng vui mắt, nhưng hung hiểm cũng không kém nam giới chút nào. Nhất là khi triển khai bắn nhau ở cự ly gần, có lẽ viên đạn tiếp theo có thể phân thắng bại.
““Đoàng”Dạ U hướng Hoàng Hậu bắn ra một phát liền vội vàng nhảy ra. Hoàng Hậu rút ngay tại chỗ, người còn chưa đứng lên đã giơ tay bắn trả. Giờ phút này hai người đều không nhìn thấy vị trí của nhau, chỉ có thể dựa vào tiếng súng và ánh lửa chợt hiện ẩn trong sương mù để phán đoán phương vị của đối phương.
Tiếng súng Dạ U từ một phương hướng khác truyền ra lần nữa, nhưng khi viên đạn bắn tới, Hoàng Hậu cũng đã không còn ở đây.
Hoàng Hậu từ trên mặt đất bật lên chuyển tới một thân cây, hơi nhíu mày, nhất thời nảy ra một kế. Cô nhét khẩu súng lục trên tay phải vào trong túi súng, 10 ngón tay linh hoạt nhanh chóng vê khẩu súng lục trong tay trái, phía sau đuôi viên đạn áp nòng thêm một thứ rất nhỏ, lại nhẹ nhàng vỗ cổ tay một cái, lại từ trên cổ tay phun ra một sợi tơ. Đây là tơ nhện cổ tay, vốn chỉ có 11 mới có, hiện tại Thập Tự Hắc Ám độc chiếm Tiến sỹ điên, loại đồ vật mới lạ này lại bắt đầu xu hướng đại chúng hóa. Sau khi Hoàng Hậu cắt đứt sợi tơ nhỏ, đem khẩu súng lục đã cải tiến này cột lên cành cây, sau đó mới rút ra một khẩu súng khác, lặng lẽ lui vào sâu trong sương mù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận