Nhân Gian Băng Khí

Chương 272. Mai Tàng Đích Hồi Ức 2

Chương 272. Mai Tàng Đích Hồi Ức 2
Chương 272: Mai Tàng Đích Hồi Ức 2
“Mười Một?" Sở Nguyên ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Cô gọi ta hả?"
Thiếu nữ đó đột nhiên buông rơi mấy cuốn tập trong tay, nhào vào trong lòng Sở Nguyên, khóc nức nở: “Mười Một, thật là ngươi…"
Mọi người nhìn nhau ngạc nhiên, không rõ người vốn luôn luôn tỉnh táo tại sao lại có biểu hiện xúc động như thế? Mấy thiếu nữ kia nhìn nhau, một cô gái nhìn về phía một thanh niên nam giới trong nhóm. Người đàn ông kia chỉ biết cười khổ lắc đầu.
Cử động của thiếu nữ nhưng không khiến cho những sinh viên ở xung quanh chú ý, dường như đối với họ thì những sự việc như thế đã quá quen rồi.
Khi thiếu nữ ào tới, Sở Nguyên vốn muốn tránh xa ra, nhưng không biết trong lòng mình lại có một cảm giác gì đó mà cuối cùng không tránh cô, ngược lại để mặc cô nhào vào lòng mình khóc òa lên.
Hai tay Sở Nguyên ôm lấy hai vai thiếu nữ từ từ đẩy cô ra, khuôn mặt mê người của cô đã đầm đìa nước mắt. Vẻ mặt cực kỳ kích động. Sở Nguyên lặng lẽ nhìn cô một lát rồi nói: “Ngươi nhận lầm người rồi.".
Thiếu nữ không quan tâm đến nước mắt nhạt nhòa, lắc lắc đầu vẫn nức nở nói: " Không bao giờ, ta biết là ngươi. Là ngươi đã trở lại. Ta biết ngươi nhất định sẽ trở về mà, ta biết ……"
“Ta không phải là Mười Một." Nói xong, Sở Nguyên liền xoay người hướng về phía xe hơi.
Thiếu nữ kêu lên : "Sở Nguyên!"
Sở Nguyên dừng lại. Chậm rãi xoay người, lộ ra thần sắc ngạc nhiên một lần nữa cô từ trên xuống dưới, hỏi: “Cô là ai?"
Sở Nguyên vừa nói ra những lời này thì cả người thiếu nữ khẽ run rẩy một chút, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt lại một lần nữa chảy xuống. Trên mặt cô lộ vẻ đau khổ bi thống: “Chẳng lẽ ngươi chán ghét ta vậy sao? Mới đó mà đã không muốn nhớ ta nữa?"
Sở Nguyên trở lại bên người cô, chánh sắc nói : "Có thể nói chuyện được không?"
Thiếu nữ ngước lên chậm rãi đầu, mắt nhòa lệ nhìn về phía Sở Nguyên. Cuối cùng nhè nhẹ gật đầu.
Quán cà phê Nhã tình. Tiệm này tọa lạc đối diện, hơi xéo góc Kinh Thủ Đại Học, là một quán cà phê và trà khá lớn. Mặc dù nó tên là quán cà phê, nhưng kỳ thật nó kết hợp giữa cà phê phương tây với trà đạo của phương đông. Người ta có thể uống già phê nói chuyện phiếm. Cũng có thể lựa chọn những góc an tĩnh hưởng thụ phẩm trà. Những khách nhân tới nơi này cơ hồ toàn bộ đều là sinh viên ở Kinh Thủ Đại Học, bọn họ hoặc là tình nhân, hoặc là bằng hữu. Bình thường thường tới nơi này để uống trà nói chuyện phiếm, cảm thụ một chút không khí thanh tịnh đạm nhã nơi này.
Lúc này là quá trưa, rất ít người ở trong quán cà phê này. Cả đại sảnh chẳng có mấy bàn có người ngồi, có vẻ rất ế ẩm. Bất quá người phục vụ ở nơi này cũng rất tận tụy, mỗi người đều đứng ở chỗ của mình sẵn sàng chuẩn bị phục vụ cho khách.
Giống như tất cả đều rất tự nhiên, hai người một nam một nữ tìm một phòng lớn ngồi xuống. Bình thường nếu chỉ là một nam một nữ đi tới đây cơ bản đều là tình lữ lựa chọn những nơi bàn an tĩnh. Nếu là một nhóm bằng hữu đi tới đây thì thường lựa chọn phòng vừa vừa hoặc rất lớn trang nhã trong đại sảnh. Nhưng hai người chọn một phòng lớn, lại là loại phòng sang trọng, tình huống thì quả là không bình thường lắm. Phải biết rằng, phòng riêng ở nơi này đều rất đắt tiền. Còn phòng hạng sang thì còn đắt hơn nữa, đây là những nơi dành riêng cho những người có nhiều tiền.
Người phục vụ còn ngạc nhiên hơn khi một nam một nữ này sau khi vào cũng không thèm liếc mắt nhìn menu. Chỉ gọi một ấm trà cực phẩm thiết Quan Âm, còn lại không xài thêm một đồng nào. Xem ra thế giới người có tiền cũng không phải như người thường tưởng tượng.
Phòng đặc biệt khác hẳn những phòng bình thường. Không gian nơi này rất lớn, một sofa toàn bằng da thật. Hai chiếc bàn trà toàn làm bằng tâm hồng mộc. Ở bên góc bày ra một bộ nhạc khí, có đủ các loại đàn như piano, bass, trống vân vân... Hơn nữa bên trong còn có một phòng Karaoke với âm thanh cực tốt. Phòng đặc biệt có trang bị cách âm rất tốt, cho dù gào thét ầm ầm trong phòng, thì người ngồi ở cách vách nếu không chú ý nghe cũng không nhận thấy những âm thành ở phòng bên này.
Trừ những thứ này, bên trong còn có mấy bộ trà cụ cực phẩm, bộ pha cà phê vân vân. Tóm lại chỉ cần ngươi nghĩ đến cái gì, cơ bản đều có thể tìm được trong phòng đặc biệt.
Một nữ phục vụ còn khá trẻ gõ cửa phòng, sau đó mở cửa nhè nhẹ, dùng một cái khay nâng một ấm trà nhỏ, một bình nước và một lò trầm hương đã đốt đi vào. Cô bày bình trà, nước suối và lò trầm hương lên trên bàn, trong phòng nhất thời tràn ngập hương khí thanh nhã lãng đãng, bất kỳ ai cũng cảm thấy tâm tình thoải mái lâng lâng.
Cô phục vụ mỉm cười nhẹ giọng hỏi: “Tiên sinh, không biết ngài muốn ta giúp pha trà không?"
Sở Nguyên lắc lắc đầu.
“Xin hỏi có cần cái gì khác nữa không?"
“Không cần."
Cô phục vụ lễ phép nói: “Thôi, xin mời quí khách tự nhiên. Nếu có gì cần thì xin ấn nút gọi phục vụ, rất hân hạnh được phục vụ ngài."
Cô phục vụ đứng dậy bước nhẹ ra khỏi phòng rồi thuận tay đóng cửa phòng lại. Bên trong nhất thời lại trở nên trầm lặng không tiếng động nào nữa. Hai người ngồi lẳng lặng, không ai mở lời trước.
Sau nửa ngày trầm mặc, Sở Nguyên vươn tay ra lấy bình nước sôi rót vào bình trà. Trải qua một loạt các qui trình rất chuẩn mực, lấy nước trà rót vào mấy cái chén trà. Sau đó lại đổ hết trà ra khỏi mấy cái chén đó.
Thiếu nữ bên cạnh lặng lẽ nhìn động tác của hắn, nhịn không được nhẹ giọng hỏi: “Ngươi biết pha trà từ lúc nào thế?"
Sở Nguyên đã đổ hết nước trà thứ nhất, vừa rót thêm nước sôi, vừa nói lạnh lùng: “Không biết."
Hắn quả không biết. Đối với trà đạo hắn chưa bao giờ nghiên cứu cả, nhưng không biết tại sao, khi phải pha trà thì hắn lại nảy sinh ra một loạt các động tác chuẩn mực như vậy. Giống như tất cả đều rất tự nhiên. Có lẽ trước khi mất trí nhớ hắn vốn là một trà đạo cao thủ?
Kỳ thật pha trà cũng là một môn học vấn uyên thâm, pha trà có mười qui trình chuẩn. Bước thứ nhất là đốt hương tĩnh khí, đun sôi nước. Việc đốt hương đã được cô phục vụ lúc trước dùng lò trầm đốt lên rồi, cái này dùng để tạo thành một không gian ấm áp. Làm cho người phẩm trà lâng lâng theo những làn khói ưu nhã huyền ảo này. Thăng hoa đến một cảnh giới thần kỳ cao nhã. Đun nước nóng là bước mà Sở Nguyên vừa làm, dùng nước sôi rót vào làm mọi thứ ấm lên. Chỉ với điểm ấy cũng đủ để làm cho những người phẩm trà sành sỏi phải lắc đầu thán phục. Kế tiếp thì rót nước sôi vào bình trà, dùng để làm nhiệt độ của bình trà tăng lên từ từ. Trong trà đạo còn có một câu : nước đầu làm nở trà, nước hai pha trà, nước ba nước bốn mới là tinh hoa. Do đó nước đầu bình thường không ai uống cả. Có vài người trực tiếp đổ đi. Cũng có người chỉ dùng để rửa chén trà. Nước một này thường được gọi là ngọc dịch hồi hồ. Việc châm trà và phục vụ trà cũng rất có qui tắc, ví dụ "Hàn tín điểm binh", " Phượng hoàng gật đầu ". " Tam long hộ đỉnh" Vân vân. Do đó trà đạo quyết không phải chỉ nhìn một lần là có thể học được.
Sở Nguyên đưa một ly trà cho thiếu nữ ngồi đối diện. Thiếu nữ đó lẳng lặng cầm lấy, cầm chén trà vào lòng bàn tay. Lúc này thần sắc của cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Ngồi trên ghế một mạch không hề nói chuyện gì cả. Không biết đang nghĩ đến cái gì, trên mặt còn lộ vẻ đau xót.
Sở Nguyên không lấy chén trà trước mặt mình. Mà nhẹ giọng hỏi: “Ngươi tên là gì?".
Trên mặt thiếu nữ hiện lên nổi thống khổ. Cô mỉm cười nói : "Văn Vi."
Sở Nguyên khẽ gật đầu nói: " Ngươi biết ta sao?"
Văn Vi khẩn đang cầm chén trà nhẹ giọng nói: “Biết."
“Chúng ta làm sao quen nhau?"
Văn Vi cắn môi, thanh âm rất nhỏ nói : "Anh Quốc."
"Nơi nào ở Anh Quốc?"
“Trường quý tộc."
“Trường quý tộc?" Sở Nguyên nghi hoặc hơi hỏi: “Ta học ở đó à?"
Văn Vi lăng nói: " Ngươi không còn nhớ gì cả sao?"
Sở Nguyên lắc lắc đầu cũng không nói lời nào.
“Ngươi lúc đó không phải đi cùng với Katy sao?"
Sở Nguyên chánh sắc hỏi : "Katy là ai?"
Vẻ mặt Văn Vi rất quái lạ nhìn Sở Nguyên. Vẻ mặt của hắn cũng không giống như đang nói giỡn. Huống hồ trong trí nhớ của Văn Vi, Sở Nguyên chưa nói giỡn với ai cả. Cô kinh ngạc hỏi: “Ngươi …… ngươi có phải là có chuyện gì không?"..
“Ừm, cũng có chút việc. Ngươi còn chưa có trả lời câu hỏi của ta, Katy là ai? Tại sao ta lại cùng đi với cô?"
“Cô …… ngươi là bảo vệ của cô."
“Bảo vệ?" Sở Nguyên trầm ngâm nói: " Ta trước kia làm bảo vệ hả? Vậy chúng ta làm sao quen nhau?"
Sở Nguyên hỏi những lời này thì Văn Vi mặt đỏ lên ngượng ngùng, cúi đầu không trả lời.
Sở Nguyên cũng không tiếp tục truy vấn. Mà là đổi đề tài lên tiếng nói: " Ngươi nói, ngươi biết ta sẽ trở về. Ngươi có phải là biết ta trước kia đã xảy ra chuyện gì không?"
Văn Vi cố gắng gượng, hơi run rẩy hỏi: “Ngươi …… có phải là mất trí nhớ rồi không?”
Sở Nguyên nói lạnh lùng: “Ngươi còn chưa trả lời ta."
Văn Vi cúi đầu, trong mắt một lần nữa rơm rớm nước mắt, thấp giọng nói: “Cha ta …… cha ta nói ngươi đã chết. Nhưng ta không tin, thật đó, ta biết ngươi sẽ trở về mà."
“Cha ngươi là ai? Hắn cũng biết ta sao?".
Văn Vi lau nước mắt nói: “Cha ta …… là Văn Cường."
"Văn Cường?" Sở Nguyên ngẫm nghĩ một lát, lắc lắc đầu nói: " Vậy ……"
Tới đây thì điện thoại di động của Văn Vi đang đặt lên bàn bỗng reo lên. Cô liếc mắt nhìn Sở Nguyên, Sở Nguyên gật đầu nói : "Tiếp đi."
Văn Vi lúc này mới cầm điện thoại di động lên, nhìn số điện thoại ở màn hình, sau đó bấm nút, cố giữ thanh âm của mình bảo trì vẻ bình thản, nói : "Uy. Ồ, Thanh Ngữ hả. Có việc gì thế? Khóc? Đâu có khóc đâu. Không phải, ta mới vừa ăn cái gì đó cay quá, do đó có thể nghe lầm là đang khóc. Ồ …… được …… vậy buổi chiều gặp lại nhé."
Văn Vi gác điện thoại xong nói: “Là một học muội của ta. Bình thường rất hay nói chuyện."
Sở Nguyên nâng chung trà lên nói: “Có thể nói cho ta hay không, trước kia ta là loại người nào?"
.
Bạn cần đăng nhập để bình luận