Nhân Gian Băng Khí

Chương 412. Nắm Vững Toàn Cục Qua Những Manh Mối Nhỏ

Chương 412. Nắm Vững Toàn Cục Qua Những Manh Mối Nhỏ
Chương 412: Nắm Vững Toàn Cục Qua Những Manh Mối Nhỏ
Hàng thành tọa lạc ở một thành phố thuộc phương Nam Long Quốc, cũng là một thành thị phong cảnh nổi tiếng. Long Quốc tự cổ đã có câu rằng: trên có thiên đàng dưới có Tô Hàng (một câu thành ngữ lưu truyền rất rộng rãi, hình dung cảnh đẹp của Tô Châu và Hàng Châu. Lão Khát Trí này từ đầu đã bịa thành Long Quốc, các cái tên địa danh cũng đổi loạn cả lên, nhưng vẫn còn lắm chỗ đầu voi đuôi chuột kiểu này). Hàng Thành tự cổ tới kim vẫn luôn nổi tiếng là kinh đô của phong cảnh, cảnh sắc đẹp đẽ hợp lòng người, đặc biệt là Tây Hồ ở Hàng Thành càng là nổi tiếng thiên hạ. Đến cả nhà thơ Bạch Cư Dị nổi tiếng thời nhà Đường của Long Quốc trong một thiên “Ức Giang Nam” cũng có một đoạn thế này: “Giang Nam ức, tối ức thị Hàng Châu. Sơn tự nguyệt trung tầm quế từ, quận đình chẩm thượng khán triều đầu. Hà nhật canh trọng du?”* Có thể thấy cảnh sắc của Hàng Thành quả thực khiến người ta lưu luyến khó quên.
*Ức Giang Nam kỳ 2
(Người dịch: Nguyễn Chí Viễn)
Giang Nam nhớ,
Nhớ nhất chính Hàng châu.
Chùa núi dưới trăng tìm quế tử,
Quận đình trên gối ngắm trào đầu,
Nào dịp lại trùng du.
Nguồn: thivien
Lúc này đã là rạng sáng, một chiếc minibus chín chỗ ngồi chậm rãi dừng lại bên đường Tây Hồ ở Hàng Thành. Mấy người sớm đã đợi ở gần đó lập tức ghé sát tới, nhất tề gật đầu khom lưng nói: “Kiếm ca.”
Người đầu tiên từ trên xe xuống là Diệp Kiếm, từ sau khi cùng bọn Mười Một từ Anh Ni trở về Diệp Kiếm đã trở thành trọng điểm được Vu béo chiếu cố, cuộc sống hiện giờ đã vô cùng tốt đẹp và thoải mái. Đặc biệt là một dải Giang Nam là nơi căn bản mà Vu béo phát tài, Hàng Thành lại là nơi mà Triệu Diễn – sư phụ của Diệp Kiếm độc chiếm như nhà mình, thân là thân tín của Vu béo, cả một dải Giang Nam có ai dám không nể mặt hắn? Cũng chỉ trừ Tiểu Đao hội đã từng cùng hắn kề vai sát cánh đánh khắp thiên hạ, hoàn toàn không coi thân phận hiển hách của hắn là chuyện gì to tát ra, người khác nhìn thấy hắn đều cung cung kính kính.
Trừ Diệp Kiếm ra, trong xe còn có sáu người khác lần lượt chui ra, sáu người này chính là Mười Một, Lãnh Dạ và bọn Hỏa Điểu.
Sau khi có được sự trả lời chắc chắn của Âu Dương Bác, bọn Mười Một lập tức sắp xếp kỹ lưỡng, sau đó “ngựa không dừng vó” một mạch từ Kinh Thành đi tới Hàng Thành. Bởi vì Âu Dương Nguyệt Nhi đã bị bắt cóc đi chính trên đường Tây Hồ này, thời gian càng bị kéo dài, vết tích ở hiện trường sẽ càng bị phá hoại nghiêm trọng.
Diệp Kiếm hướng về phía mấy thủ hạ vừa bước tới gật gật đầu: “Sao rồi?”
Một người trong đó trả lời: “Sau khi thu được tin tức của Vu gia, Triệu gia liền bảo chúng tôi lập tức tới canh giữ nơi đây, không cho ai tiến vào.”
Từ sau buổi chiều nhận được tin tức Âu Dương Nguyệt Nhi bị bắt cóc, việc đầu tiên Mười Một làm là tìm đến Vu bụng phệ, bảo hắn thông báo cho Triệu Diễn - thủ lĩnh của Thanh bang ở Hàng Thành, lập tức phái người canh giữ cho tốt khu vực Âu Dương Nguyệt Nhi bị bắt cóc. Nếu không một ngày sau đó có vô số người đi qua, vết tích gì cũng sẽ chẳng còn lại nữa. May mà nơi này là Hàng Thành, cũng may mà có thế lực to lớn của Thanh bang, đến cả phía cảnh sát cũng phải cố kỵ ba phần, một đám đệ tử của Thanh bang người nào người nấy như hung thần ác sát mà canh giữ nơi đó, có ai dám không đi vòng qua cơ chứ?
Diệp Kiếm nhìn nhìn Mười Một, lại quay sang hỏi gã kia: “Không bị người đi qua phá hoại chứ?”
Người trẻ tuổi đó vội vã lắc đầu nói: “Không, từ chiều hôm qua đến giờ các huynh đệ đều luân phiên canh giữ ở đây, không có bất cứ ai đến gần một bước.”
Sau khi Diệp Kiếm khen mấy câu, người trẻ tuổi tên Cừu Tử Liệt kia liền dẫn bọn Mười Một cùng đi tới hiện trường mà Thanh bang đã tổ chức bảo vệ.
Trên mặt đất có thể nhìn thấy mấy vũng máu đã khô cong chuyển thành màu đen một cách rất rõ ràng. Không đợi Diệp Kiếm hỏi, Cừu Tử Liệt lập tức giải thích: “Chỗ máu này là của hai vệ sĩ của Âu Dương Nguyệt Nhi lưu lại, một người xương sọ bị đánh vỡ, nghe nói đã được ra khỏi phòng phẫu thuật nhưng còn chưa qua giai đoạn nguy hiểm, một người khác xương ót bị đánh nát, đại khái là không sống nổi.”
Mười Một dừng chân trước chỗ vết máu xem xét một hồi, sau đó ánh mắt lại rời đến mấy vết đen rõ ràng bên đường. Mấy vết đen đó đều là dấu vết do lốp xe ma sát kịch liệt với mặt đường để lại.
Mười Một đi tới, cầm lấy chiếc đèn pin soi vào mấy vết bánh xe kia quan sát tỉ mỉ cẩn thận, thỉnh thoảng lại dùng ngón tay miết miết lên trên. Tất cả mọi người đều đang nhìn hắn, không ai nói gì. Băng Mộng và Tuyết Linh Nhi thì bĩu môi đứng một bên, nhìn Mười Một như đang xem xem khỉ vậy. Nói thực lòng, tổ ba người bọn Hỏa Điểu ngay từ khi bắt đầu đã không tán thành việc đi tới Hàng Thành tìm minh mối. Tất cả mọi chuyện đối phương đều làm rất sạch sẽ, vừa nhìn là biết do kẻ có kinh nghiệm làm ra, không thể nào lưu lại vết tích gì để cho ngươi đi tra xét. Lại nói, nếu hiện trường lưu lại manh mối thì phía cảnh sát sớm đã phát hiện ra rồi, còn có thể để lại cho ngươi lơ ngơ đến đó mà tra xét sao?
Nhưng một câu “nếu không thích thì các ngươi đừng đi theo” của Mười Một đã khiến cho ba người bọn Băng Mộng phải triệt để ngậm miệng lại, chẳng có cách nào, ai bảo thủ lĩnh của bọn họ đã hạ lệnh bắt họ phải đi theo cái tên mặt băng đầu gỗ này chứ?
Lãnh Dạ đi đến bên cạnh Mười Một, khom người xuống hỏi: “Có phát hiện gì không?”
“Là xe Mitsubishi bảy chỗ, lái xe rất nhanh, khi đến gần mới phanh gấp lại, cự ly bị kéo lê đi là một mét tư.” Mười Một chỉ vào vết lốp xe trên mặt đất nói. Nếu không phải là ma sát rất mạnh, trên mặt đất sẽ không thể nào lưu lại dấu vết sâu thế này.
Băng Mộng cười lạnh một tiếng, cái này mà cũng tính là manh mối sao? Kẻ ngốc cũng nhìn ra được.
Mười Một chẳng thèm để ý đến Băng Mộng, tiếp tục nói: “Dựa vào tải trọng và chiều sâu của bánh xe mà xem xét, lúc đó chiếc xe phải trở rất nặng, trên xe chắc phải có tám tới chín người.”
Diệp Kiếm nghe vậy liền quay đầu về phía Cừu Tử Liệt. Cừu Tử Liệt lắc đầu cười khổ nói: “Chúng tôi không tận mắt nhìn thấy, người mục kích thấy chuyện này ở bên đường cũng nói không rõ ràng, chỉ nói nhìn thấy một đám người cầm côn sắt từ trong xe nhảy ra, thấy người là đánh. Rốt cuộc có bao nhiêu người thì bọn họ cũng không chú ý, chỉ nói rằng có rất nhiều người.”
Diệp Kiếm hỏi: “Có người nào ghi lại được biển số xe không?”
“Không, biển xe đã bị gỡ xuống rồi. ‘Điều tử’ căn cứ vào khẩu cung của những người mục kích sự việc cung cấp, có được tin tức rằng đó là một chiếc Mitsubishi được sơn màu vàng, chiếc xe có lẽ cũng đã khá cũ rồi.” Trên đường, cảnh sát thường đều được gọi là Điều tử, cách xưng hô này nghe nói xuất hiện sớm nhất ở Thượng Hải, sau này lưu hành đến Hồng Kông và được sử dụng rộng rãi. Người gọi cảnh sát là điều tử sớm nhất là ở sòng bạc, bởi lẽ quân đầu tiên trong điều tử* (ở TQ hay được gọi là tác tử) là “yêu kê”, gọi điều tử cũng có ẩn hàm ý “kê ba”, là dùng để mắng người. Đám trộm cướp vặt rất sợ cảnh sát, do đó dùng từ điều tử để gọi cảnh sát, thực ra dùng nó còn là để mắng người. Còn có một cách xưng hô khác là “lôi tử”, là phương ngôn mà vùng Thiểm Bắc, Tây An dùng cũng để chỉ cảnh sát, có điều đa số là dùng để chỉ cảnh sát hình sự hoặc cảnh sát nằm vùng.
Điều tử còn là một loại quân bài trong mạt chược, từ “yêu kê” cho đến “cửu điều” tổng cộng có chín loại, đều được gọi chung là Điều tử.
“Điều tử có đến đây chưa?”
“Đến rồi, có một người đi đường đến báo cảnh sát. Khi điều tử đến liền lập tức vây quanh hiện trường, sau khi chụp vài tấm ảnh thì phủi đít bỏ đi. Lúc bọn ta tới họ đang chuẩn bị rút lui. Sau đó cách huynh đệ liền vây quanh chỗ này, điều tử cũng không đến nữa.”
“Diệp Kiếm.” Mười Một đột nhiên gọi.
Diệp Kiếm để Cừu Tử Liệt ở đó rồi đi tới hỏi: “Sao rồi?”
“Nếu bảo ngươi đi tìm một chiếc xe trong các xưởng sửa chữa ô tô phạm vi toàn thành phố, có thể tìm được không?”
Diệp Kiếm gật gật đầu nói: “Có không ít xưởng sửa chữa là sản nghiệp của Thanh bang bọn ta, một số là của các bang phái khác, còn có không ít là của tư nhân mở. Có điều muốn tìm thì cũng không vấn đề gì, chỉ cần có chút thời gian.” Dừng một chút hắn lại hỏi: “Có phải là đã phát hiện được điều gì?"
“Ừ.” Mười Một đáp: “Có một bánh xe bị rò hơi, là bánh trái phía sau.”
Diệp Kiếp mở to mắt ghé sát xuống chỗ vết bánh xe lưu lại trên mặt đất nhìn cả nửa ngày trời cũng chẳng nhìn ra được có gì khác lạ, không nén nổi hỏi: “Sao ngươi biết?”
“Ngu ngốc.” Lãnh Dạ vỗ vỗ vào đầu hắn nói: “Bánh xe hết hơi khi đi sẽ nặng nề hơn, diện tích tiếp xúc với mặt đất tăng lên, ma sát sẽ càng thêm lớn, màu sắc của dấu vết lưu lại sẽ đậm hơn một chút.”
Diệp Kiếm nghe mà sững sờ, lại gần quan sát cả nửa ngày những vẫn chẳng nhìn ra được có vết bánh xe nào khác biệt với những cái kia.
Lãnh Dạ thở dài một hơi nói: “Không cần nhìn nữa, đến cả ta cũng chẳng nhìn ra. Thằng cha này đã trải qua huấn luyện trinh thám và theo dõi chính quy, không thể coi hắn như con người được.”
Dawell cũng không nén được ghé đến xem náo nhiệt, khiêm tốn thỉnh giáo: “Đại ca, làm sao huynh nhìn ra được vậy?” Sau khi tiếp xúc với bọn Hầu Tử và Vịt Bầu một quãng thời gian ngắn, bây giờ Dawell cũng gọi Mười Một là đại ca rồi.
Mười Một dùng hai ngón tay so sánh với nhau, đầu cũng không ngẩng lên nói: “Diện tích bánh xe phía sau bên trái tăng lên hai milimet, khi ma sát kịch liệt màu sắc cũng đậm hơn một chút. Chắc chắn là bị rò hơi.” Hắn ngẩng đầu lên nhìn Diệp Kiếm nói:
“Đi điều tra một chút đi, xem từ chiều hôm qua đến giờ có chiếc xe Mitsubishi màu vàng nào từng đến xưởng sửa xe để vá săm không? Là bánh xe phía sau bên trái. Nhớ kỹ, đem biển số xe về đây.”
“Biết, biết rồi…” Diệp Kiếm sững sờ gật gật đầu, hắn vẫn chưa hiểu được Mười Một nhìn ra kiểu gì nữa.
Mười Một lại dùng ngón tay nhặt lấy một chút bùn đất có dấu bánh xe lưu lại vê vê, sau đó đưa lên mũi ngửi. Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, Lãnh Dạ cũng không nén nổi nhặt một chút đất bùn lên vê vê, sau đó phủi đi nói: “Chỉ là đất bùn hơn có chút ẩm ướt thôi. Đã khô rồi, không có gì kỳ quái cả.”
Mười Một hỏi: “Hàng Thành mấy ngày nay có mưa không?”
“Cái này…” Lãnh Dạ quay đầu nhìn về phía Diệp Kiếm, Diệp Kiếm lại nhìn sang Cừu Tử Liệt.
Cừu Tử Liệt lập tức nói ngay: “Đã lâu lắm không có mưa rồi. Gần đây mỗi ngày mặt trời đều nóng bỏng.”
“Ài!” Lãnh Dạ vỗ vỗ đầu tự nói một mình: “Không có mưa, vậy đất bùn ẩm ướt từ đâu ra nhỉ?”
Diệp Kiếm hỏi: “Có thể nào là chiếc xe này được lái từ thành phố khác tới?”
Mười Một lắc lắc đầu nói: “Chỗ đất bùn này là do khi xe đi qua chỗ đất ướt bị dính vào đường nhăn trên bánh xe, sau khi khô liền sẽ bám mãi trong đường nhăn đó. Sau thời gian dài đi đường xe, bánh xe sau khi bị nóng lên và dồn nén khẳng định sẽ rơi xuống gần hết, không thể nào đến đây mà vẫn còn nhiều như vậy. Cho nên chỉ có một giải thích duy nhất, chỗ đất bùn này là bị dính vào lúc ở Hàng Thành.”
Lãnh Dạ hỏi: “Trong Hàng Thành có chỗ nào đất thường xuyên ẩm ướt, hay là thường xuyên động nước không?”
“Cái này…” Cừu Tử Liệt suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: “Tôi không biết. Hàng Thành lớn như vậy, nơi có đất bùn nhiều không đếm xuể. Nhưng…”
“Không cần suy nghĩ nữa.” Mười Một vỗ vỗ tay, ném chỗ bùn đất trên tay đi: “Là ở bãi rửa xe lộ thiên.”
Lãnh Dạ sững sờ: “Ngươi chắc chắn?”
Mười Một không trả lời hắn mà quay sang nói với Diệp Kiếm: “Ngươi đi điều tra một chút xem trong Hàng Thành có bao nhiêu bãi rửa xe lộ thiên. Nếu bên đường đều là bê tông thì không cần quan tâm, chỉ điều tra những chỗ có đất bùn thôi.”
Diệp Kiếm suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu là tìm bãi rửa xe lộ thiên bên đường, nơi đó taxi tương đối nhiều, chúng ta có thể thông qua công ti taxi hỏi xem, chắc là rất nhanh có được tin tức thôi.”
“Ồ, nhanh lên.”
Bãi rửa xe lộ thiên bình thường đều là kinh doanh không giấy tờ, không có nhà rửa xe riêng của mình, do đó mới lập rào khaonh vùng một miếng đất để làm ăn. Bởi lẽ giá cả bình thường đều rẻ hơn khá nhiều, hơn nữa lại thuận tiện, cho nên được các tài xế taxi khá là yêu thích. Cũng vì nguyên nhân kinh doanh không giấy tớ nên các bãi rửa xe lộ thiên đều mở cửa vào đêm khuya, trời sáng là liền đóng cửa đi ngủ, quãng thời gian đó những chiếc xe đi đến đương nhiên đều là taxi ca đêm. Những bãi rửa re kiểu này mỗi thành phố đều có, có một số thì trực tiếp dùng máy bơm cao áp kéo nước đến bên đường lớn để làm ăn, có một số thì khoanh vùng một khoảng đất trống mở tiệm. Những chỗ có đất bùn lại đủ không gian để dừng xe rửa xe trong thành phố không thể nào ít, sau khi rửa xe xong trên mặt đất thường là một vũng nước, bánh xe lăn qua, bị một chút đất bùn bám vào bánh xe cũng không phải là không có khả năng. Cho nên Mười Một mới bảo Diệp Kiếm tập trung điều tra những bãi rửa xe lộ thiên mở cửa làm ăn ở những nơi có đất bùn đó.
Tuy sau đó không tìm thêm được manh mối hữu ích nào nữa, nhưng chỉ riêng hai cái kia đã đủ rồi. Khi bọn Mười Một trở lại xe, không chỉ những người trẻ tuổi của Thanh bang, đến cả tổ ba người bọn Hỏa Điểu, Băng Mộng và Tuyết Linh Nhi khi nhìn vào Mười Một ánh mắt đều thay đổi.
Chỉ băng vào hai dấu vết nho nhỏ như vậy có có thể bóc tách ra được nhiều đầu mối như thế, sức quan sát và phán đoán của Mười Một thực không thể không khiến người ta phải khâm phục vạn phần. Khi Băng Mộng đem chuyện ngày hôm nay nói với Mười Ba không sót một chữ, đến cả Lục Đạo cũng phải khen ngợi không ngớt về sự quan sát và phán đoán của Mười Một, đồng thời, sự cố kỵ của mấy vị trùm sò trong binh đoàn Mệnh Vận cũng càng ngày càng tăng lên.
“Một người đáng sợ như thế này, nếu chúng ta không thể dùng thì nhất định phải trừ bỏ đi. Nếu không một ngày nào đó hắn đối địch với chúng ta, kẻ xui xẻo sẽ là chúng ta rồi.” Đây là nguyên văn lời nói của Thiên Táng, cũng là điều Lục Đạo suy nghĩ trong lòng nhưng lại không dám nói ra. Còn Mười Ba có suy nghĩ như thế nào thì chẳng ai biết, từ đầu đến cuối hắn đều chỉ mân mê thanh Thiên Trảm trong tay, yêu thích đến không nỡ rời ra.
Một ngày sau, Diệp Kiếm vội vã đi đến chỗ bọn Mười Một ẩn nấp, câu đầu tiên sau khi xông vào cửa là: “Tìm được rồi, chiều hôm qua quả thực có một chiếc Mitsubishi bảy chỗ màu vàng bánh xe sau bị dò hơi phải vào một tiệm sửa xe tư nhân ở đường Hoàn Đông để vá săm. Chủ tiệm nói rằng không nhớ được biển số xe, trong ấn tượng thì hình như có chữ C ở đầu, số phía sau thì không chú ý. Nhưng hắn nhớ được khung bảo hiểm phía sau bên trái chiếc xe bị va vỡ, hắn còn hỏi chủ xe có cần thay khung bảo hiểm không. Ngoài ra chúng tôi cũng đã thông quan công ti taxi tìm được mấy nơi rửa xe ở chỗ có đất bùn. Cũng đã chứng thực rằng sáng sớm ngày hôm kia quả thực là có một chiếc xe như vậy dừng lại rửa xe ở chỗ bọn họ, hơn nữa giá bảo hiểm ở phía sau bên trái cũng bị va vỡ. Địa điểm này cũng là ở chỗ gần đường Hoàn Đồng, khu đất trống đó ban ngày thì là bãi đỗ xe có thu phí của tư nhân, ban đêm thì dùng để rửa xe kiếm ăn. Đáng tiếc là lúc đó bọn họ không chú ý biển số xe là bao nhiêu.”
Mười Một đang cầm tấm bản đồ thành phố mới nhất để xem xét, nghe thấy vậy liền gật gật đầu nói: “Là biển số của Ôn Thành. Diệp Kiếm, tập trung điều tra khu vực đường Hoàn Đông.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận