Nhân Gian Băng Khí

Chương 1203. Tài xế không nhân quyền 2

Chương 1203. Tài xế không nhân quyền 2
Chương 1203: Tài xế không nhân quyền 2
Người dịch: PrimeK
Đây là Ozi!
Đây con mẹ nó là hàng nội địa?!
Anh đùa em hả?!
Anh Lãnh Dạ. "Vịt Bầu có chút bất đắc dĩ nói:" Ozi không phải sản xuất trong nước chứ?
Ơ oa! "Lãnh Dạ trêu chọc nói:" Không tệ nha, thế mà có thể nhận ra Ozi?
Hắn biết Ozi không phải bởi vì danh tiếng hay nguyên nhân gì khác, mà là thương này là một trong những vũ khí Hoàng Hậu hay dùng. Hắn thường xuyên nhìn thấy ở trên tay Hoàng Hậu, sao có thể không nhận ra?
Lãnh Dạ lại hỏi: "Có biết Ozi do nước nào làm không?
Ozi quốc. "Vịt Bầu không chút nghĩ ngợi, mở miệng liền nói:" Ozi thương nhất định là xuất thân từ nước Ozi. Nước Ozi...... Ách, tên đầy đủ là gì? Ozi...... Uzbekistan?”
“Phốc...... "Lãnh Dạ phun một ngụm máu, tốt, hưởng thọ 29 tuổi!
Uzbekistan? Rõ ràng là Uzbekistan mà!
Và khẩu Uzi có liên quan quái gì tới Uzbekistan? Sở dĩ nó được gọi là Uzi, đó là bởi vì người phát minh ra nó, tên là Uzgale.
Nghe xong "chuyện cười" xấu hổ này của Vịt Bầu, hai hàng phía sau xe cũng trầm mặc một trận. Chỉ có Dawell, gắt gao nghẹn cười, hai bả vai cũng không ngừng rung lên. Mà Hoàng Hậu thì đau đầu vỗ vỗ trán -- sau khi trở về phải đối với hắn gia tăng huấn luyện mới được, bằng không sau này đi ra ngoài chính là làm mất mặt Thập Tự Hắc Ám.
“Vị bầu. "Lãnh Dạ bất đắc dĩ nói:" Anh cảm thấy, Địa Cầu đã ngăn không được trâu bò của mày. Thật sự mày có thể lao ra khỏi Địa Cầu giết về phía vũ trụ. Anh động viên mày, ủng hộ mày về mặt tinh thần.
“... "Cơ mặt Vịt Bầu hung hăng run lên, cẩn thận dò hỏi:" Anh Lãnh Dạ, có phải em nói sai gì không?
“Đừng nói chuyện với anh, anh hiện tại một chút cũng không muốn nói chuyện với mày. "Lãnh Dạ tức giận ném Ozi trong tay qua cho hắn. Suy nghĩ một chút, lại móc ra mấy quả lựu đạn đưa tới, nói: "Cầm lấy.
“? "Vịt Bầu trên mặt viết đầy chữ mộng thật to -- anh vừa cho súng vừa cho lựu đạn làm gì? Muốn tôi xung phong phải không? Làm ơn, tôi chỉ là tài xế thôi mà!
Lãnh Dạ giúp hắn treo lựu đạn lên, vừa treo vừa dặn dò: "Mày đừng tưởng trốn trong xe là rất an toàn, đợi đến khi xe này bị bắn nổ, trong tay mày không có vũ khí thì cứ chờ khóc đi.
Vịt Bầu kinh ngạc nói: "Không thể nào? Đây là xe chống đạn mà”.
Lãnh Dạ gõ cửa sổ xe thủy tinh, rất khinh thường khịt mũi coi thường nói: "Cái khác không nói, riêng cửa kính chống đạn cũng có giới hạn đấy, nếu bắn vào nó liên tục nhất định bắn nổ. còn có..."
Hắn vỗ vỗ Súng bắn tỉa MG-16 đặt ở trên đùi mình nói: "Dùng khẩu súng bắn tỉa này của anh mày thì chỉ cần bắn một phát cũng có thể bắn nổ nó. Mày có tin hay không?"
Bị Lãnh Dạ nói như vậy, Vịt Bầu đối với chiếc xe này lòng tin nhất thời liền không còn tự tin như trước
“Mày cũng đừng quá lo lắng. "Lãnh Dạ vỗ vỗ bả vai hắn trấn an nói:" Chờ lát nữa đánh nhau, mày tự tìm chỗ giấu đi. Khi đó hai bên bắn nhau, cũng không ai quá mức chú ý tới mày.
Vịt Bầu tâm tình thấp thỏm hỏi: "Vạn nhất bị người chú ý tới thì sao?”
Vậy thì nằm giả chết đi. Trên mặt bôi chút máu, nằm xuống đất, nếu may mắn có thể sống sót.
Vịt Bầu tiếp tục thấp thỏm hỏi: "Nếu may mắn không sống thì sao?
Vậy chờ chúng ta nhặt xác cho mày
... "Lời này, nói so với không nói còn khiếp người hơn.
Lãnh Dạ tiếp tục chậm rãi mà nói: "Cho nên, súng là cho mày để bảo mệnh đấy, lựu đạn là cho mày cùng người ta đồng quy vu tận đấy..."
“Không khoa trương như vậy chứ?! "Vịt Bầu hoảng sợ ngắt lời.
Không, chờ đến khi hết đạn còn trốn không thoát, mày chỉ có thể xông lên ôm lấy đối phương, sau đó...... Kích nổ lựu đạn.
Vịt Bầu sắc mặt càng trắng hơn vài phần, cẩn thận nói: "Anh Lãnh Dạ , nếu không cho em mấy khẩu súng đi?"
Lãnh Dạ rất hào sảng trực tiếp đem toàn bộ túi súng đều ném qua: "Cho!
"..." Vịt Bầu một tay cầm tay lái, một tay cầm túi súng nặng trịch, chẳng biết tại sao, không hiểu sao lại cảm giác như trong lòng càng thêm ngột ngạt. Hắn tựa hồ đoán được chính mình lưng đeo túi súng xuyên qua chiến trường mưa bom bão đạn, mang tâm tình bi phẫn bất đắc dĩ cầm bộ đàm hô: " ta là Trường Giang, ta là Trường Giang, bắn về ta đây này!
Than ôi!
Vịt Bầu im lặng thở dài, tài xế không có nhân quyền ?!
……
Lãnh Dạ trêu chọc Vịt Bầu, những người khác cũng không ngăn cản. Bởi vì bọn họ đều biết, Lãnh Dạ kỳ thật là đang giúp Dawell cùng Vịt Bầu hai tên gà mờ này khai thông áp lực tâm lý, dời đi lực chú ý. Nhất là Vịt Bầu, trận chiến kế tiếp đối với hắn mà nói là lần đầu tiên tham dự cuộc chiến chân chính, áp lực tâm lý nhất định sẽ rất lớn. Mà một team sợ nhất chính là xuất hiện người mới tố chất tâm lý không đạt tiêu chuẩn, bởi vì bọn họ thất kinh, bất kỳ một hành động sai lầm nào cũng có thể dẫn đến kết cục cả team bị diệt.
Cho nên ở trong bộ đội, tay súng già đời mang theo các tân thủ lên chiến trường trước, đều sẽ cố ý kể chút chuyện cười, dụng ý chính là như thế.
Trên thực tế, mấy chiếc xe khác lúc này cũng rất náo nhiệt. Đoàn xe, ngay trong tiếng cười mắng chửi, vung lên từng mảng cát bụi tiếp tục chạy về khu 97.
Để không gây chú ý, bảy chiếc xe đều không có đèn lái, một đường mò mẫm đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận