Nhân Gian Băng Khí

Chương 927. Trở về 5

Chương 927. Trở về 5
Chương 927: Trở về 5
Người dịch: PrimeK
Kinh thành Long quốc, trong rừng hoa anh đào ngoài Trấn Thiên Độ.
Trải qua hơn hai tháng bận rộn, hiện giờ mảnh rừng hoa anh đào này đã rực rỡ hẳn lên, 36 cây hoa anh đào chết héo tất cả đều bị cây mới sinh cơ bừng bừng nở rộ hoa tươi mềm mại thay thế.
Thay cây mới không có nghĩa là tất cả công tác chuẩn bị đã sẵn sàng, ngược lại, đây mới chỉ là bắt đầu. Huyền học toán thuật chạm đến rất nhiều vấn đề phương diện, cái gọi là sai một ly đi ngàn dặm, nhất là trận pháp, một chút sai lệch cũng không cho phép xuất hiện, nếu không kết quả sẽ chỉ là mất công. Gia Cát Hoàng mỗi ngày đều phải đem thần kinh của mình kéo căng đến trạng thái khẩn trương nhất, không ngủ không nghỉ bận rộn tính toán trận pháp cùng với muốn đem sức sống của 36 cây anh đào nối liền với nhau, dùng vào thời khắc mấu chốt nhất để "xung sát". Dưới gánh nặng công tác khẩn trương cao độ này, Gia Cát Hoàng cả người đều gầy đi một vòng, thoạt nhìn cũng già nua hơn ba tháng trước một chút. Mà ông ta mỗi ngày ngoại trừ thời gian ăn cơm, ngủ, thời gian còn lại đều là ở chỗ này khẩn trương bận rộn. Thời gian 11 không nhiều lắm, cũng thời gian của ông ta cũng không nhiều lắm, công tác chuẩn bị vốn cần nửa năm đến một năm thật sự bị ông ta giảm xuống còn ba tháng, vất vả cùng cái giá phải trả trong đó có thể tưởng tượng được.
Gia Cát Tuệ biết bố mình mỗi ngày phần lớn thời gian đều ở chỗ này loay hoay những cây anh đào này, thậm chí vì chiếu cố những cây mới này, ông ta ngay cả quầy hàng đoán mệnh ở miếu Ngụy Công cũng không bày. Đối với việc này Gia Cát Tuệ chưa từng nghi vấn, cô trưởng thành sớm hiểu chuyện biết bố của mình làm như vậy nhất định sẽ có nguyên nhân. Cô duy nhất lo lắng chỉ có thân thể bố, mỗi ngày công tác siêu cường độ khiến Gia Cát Hoàng vừa về đến nhà liền đau lưng mỏi eo, thậm chí có đôi khi ngay cả cơm cũng ăn không vô liền mệt mỏi ngã xuống giường ngủ. Gia Cát Tuệ cũng từng nhắc nhở Gia Cát Hoàng phải chú ý thân thể, nhưng đổi lấy chỉ là bố ở trước mặt cô bày ra bộ dáng cố ý giả bộ thân thể cường tráng, sau đó vuốt đầu cô, ông ta an ủi cô nói: "Bố không sao." Mà mỗi lần nhận được đáp án như vậy, Gia Cát Tuệ chỉ biết ngán ngẩm.
Hai cha con sống nương tựa lẫn nhau 20 hai năm, thân thể bố có việc gì không, cẩn thận tỉ mỉ như cô làm sao có thể không biết? Nhưng cô chưa từng ngăn cản Gia Cát Hoàng làm việc, trong 20 hai năm cha mỗi ngày đều là cuộc sống hậm hực chán chường, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cha tích cực làm một việc như thế, thật sự không đành lòng quấy nhiễu đến tính tích cực hiếm có của ông. Huống chi Gia Cát Tuệ còn có thể mơ hồ cảm giác được, Gia Cát Hoàng sở dĩ liều mạng như vậy, tựa hồ là cùng em của cô có liên quan. Nhưng Gia Cát Tuệ không ngăn cản, cũng không có nghĩa là cô thờ ơ, từ đó về sau trong thức ăn mỗi ngày của Gia Cát Hoàng đều có thêm một ít nguyên liệu nấu ăn bổ khí huyết. Đối với việc này Gia Cát Hoàng chỉ cảm thấy an ủi, có thể có một con gái hiểu chuyện như thế, cuộc đời này còn cầu cái gì?
Rừng cây thay bằng cây anh đào mới nở rộ rốt cục không còn trầm lặng như vậy, ngược lại hiện ra một mảnh sinh cơ bồng bột. Nhưng Gia Cát Hoàng biết, đây chỉ là tạm thời. Đợi đến khi sự tình nơi đó cách hơn 20 năm sau lại mở ra, nơi này lại khôi phục nguyên dạng. Từ nay về sau sẽ không có ai lại đến nơi này nhìn cây anh đào chết héo, cũng không có ai lại đến nơi này tưởng nhớ quá khứ.
Mà một ngày sau đó...... Có lẽ, chỉ còn lại hai chị em nương tựa lẫn nhau......
Gia Cát Hoàng đỡ một thân cây, chịu đựng đau lưng chậm rãi đứng lên. Thời gian tới gần giữa trưa, dưới ánh mặt trời độc ác, ông ta sớm đã mồ hôi đầm đìa ướt đẫm toàn thân, chịu đau nhức như từng trận kim đâm sau lưng, Gia Cát Hoàng nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi quay đầu nhìn về phía nhà một cái.
Nhưng ngay khi ông ta vừa quay đầu lại, bỗng nhiên giật mình, ở phía sau ông ta cách xa nhau hai ba mét, không biết từ lúc nào có một người đang đứng, đó là một người đàn ông rất trẻ tuổi. Đeo kính thiên văn che khuất mắt, không nhìn thấy dưới kính thiên văn này sẽ là một đôi mắt như thế nào. Nhưng ngũ quan lộ ra bên ngoài lại phối hợp rất đẹp mắt, phối hợp với kiểu tóc rối rất sành điệu", cùng với kính thiên văn rất thích hợp với khuôn mặt, làm cho người ta có cảm giác chỉnh thể rất thoải mái.
Vốn một chàng trai trẻ tuổi tuấn tú như vậy hẳn là sẽ mang theo ánh mặt trời, thời thượng, sức sống thanh xuân, nhưng người trẻ tuổi trước mắt này lại không cho Gia Cát Hoàng loại cảm giác này, ngược lại có thể mơ hồ cảm giác được trên người hắn có một cỗ trầm ổn, tang thương, hơi thở lạnh lùng. Giống như hắn vừa đứng ở bên kia, ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên trầm lặng không hề có sức sống.
Mà làm cho Gia Cát Hoàng cảm thấy giật mình cũng không phải trên người người trẻ tuổi này xuất hiện khí chất của một người trung niên trải qua tang thương mới có, hắn giật mình chính là người này làm sao đi tới phía sau hắn, lại là khi nào lặng lẽ xuất hiện?
Gia Cát Hoàng không hiểu võ công, ngũ quan của ông ta cũng không linh mẫn như người luyện võ, có người có thể áp sát phía sau hắn mà không bị hắn phát hiện là chuyện rất bình thường. Nhưng ở chỗ này thì không giống vậy, mảnh rừng hoa anh đào này Gia Cát Hoàng bỏ ra tâm lực cực lớn của, ở chỗ này có trận pháp mà ông ta bố trí trong hơn hai tháng qua vô số người thường nhìn không ra, biến tướng mà nói có thể cho rằng mảnh hoa anh đào này chính là lĩnh vực của Gia Cát Hoàng, là một bộ phận thân thể ông ta kéo dài ra ngoài. Có người đi trên "thân thể" của ông ta, ông ta làm sao có thể không biết? Nhưng trên thực tế người trẻ tuổi này đi tới phía sau ông ta, ông ta thế mà vẫn không phát hiện, điều này chỉ có thể nói rõ một điểm, trình độ trận pháp của người trẻ tuổi này cao hơn ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận