Nhân Gian Băng Khí

Chương 1186. Đó là một người đàn ông

Chương 1186. Đó là một người đàn ông
Chương 1186: Đó là một người đàn ông
Người dịch: PrimeK
Sau khi đánh giá một vòng, tầm mắt Chim Lửa lại rơi xuống trên người Tiểu Bạch. Đi tới này, sau không gian sương mù mờ mịt, Tiểu Bạch liền đặt mông ngồi xuống không đi, nâng lên chi trước vui sướng liếm lấy móng vuốt nhỏ. Đầu lĩnh người sóicùng hai tiểu quái vật khác thì thì vây quanh Tiểu Bạch vững vàng bảo hộ ở chính giữa, bộ dáng trung thành và tận tâm.
Chim Lửa lấy khuỷu tay nhẹ nhàng đụng Lãnh Dạ, hướng Tiểu Bạch bĩu môi, nhỏ giọng hỏi: "Nó đang làm gì vậy?
Lãnh Dạ liếc Tiểu Bạch một cái, thuận miệng nói: "Chắc nó đang dậy thì nên thế”.
Động tác liếm móng vuốt của Tiểu Bạch bị đình trệ, hai cái lỗ tai nhỏ nhanh chóng run lên, mạnh mẽ quay đầu lại con ngươi lấp lánh tỏa sáng nhìn về phía Lãnh Dạ, hơi nheo mắt, trong mắt tràn ngập ý vị ác tác.
“Ngao!! "Không đợi Tiểu Bạch phân phó, Đầu lĩnh người sói tự học thành tài học được suy đoán tâm tư Tiểu Bạch bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên xông về phía Lãnh Dạ, hung hăng tát hắn một cái.
Lãnh Dạ sợ tới mức vội vàng né tránh, trong miệng kinh hô: "Đậu má! Chó chết ngươi lại nổi điên cái gì?”
Ô...... "Tiểu Bạch nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt nhỏ vô tội. Vẻ mặt kia rõ ràng viết đầy: Không liên quan đến tôi.
Mà Chim Lửa thì hoàn toàn hết chỗ nói, ngửa đầu nhìn trời, nặng nề thở dài.
Mẹ nó, đây rõ ràng là một bộ kịch bản mạo hiểm thêm kinh hãi được không, vì sao mấy tên ngốc này thật sự có thể biểu diễn hài kịch hiệu quả như vậy?
Chim Lửa tâm mệt mỏi quá, đi theo Lãnh Dạ ngốc nghếch này ở cùng một chỗ, hắn cảm giác ngay cả chỉ số thông minh của mình cũng bị kéo xuống thấp.
Đúng lúc này, khóe mắt Chim Lửa bỗng dưng thoáng nhìn một bóng người trắng bóng trong sương mù chợt lóe lên. Chim Lửa giật mình nhảy dựng lên, kéo cán súng kêu lên: "Ai?!
Hắn đột nhiên quát to, cũng làm những người còn lại hoảng sợ. Mà ngay khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Bạch lại đột nhiên "Vèo" một cái chạy ra ngoài, đuổi theo bóng người kia vừa mới biến mất.
Đầu lĩnh người sóithấy thế, không nói hai lời bỏ lại Lãnh Dạ cùng nó dây dưa, vội vàng vội vàng đuổi theo Tiểu Bạch. Về phần hai tiểu quái vật khác, lúc này cũng rốt cục kịp phản ứng, liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó mông uốn éo vội vàng đuổi theo.
Lãnh Dạ còn giơ súng bảo trì tư thế phòng ngự, vừa mới cùng Thủ lĩnh người sói đánh được một nửa, người này đột nhiên bỏ chạy. Lãnh Dạ mơ hồ hỏi: "Làm sao vậy?”
“Có người. "Chim Lửa vội vàng giải thích một câu, cũng vội vàng đuổi theo Tiểu Bạch và người sói đuổi theo bóng người vừa mới nhìn thoáng qua.
Lãnh Dạ còn có chút mơ hồ, bước thấp bước cao đuổi theo Chim Lửa, hỏi: "Có người?"
Chim Lửa vừa chạy vừa giải thích: "Vừa rồi có bóng người chạy tới.
Là ai vậy?
Không thấy rõ. "Dừng một chút, Chim Lửa lại bổ sung:" Bất quá là người đàn ông.
"Làm sao ngươi biết?"
Bởi vì hắn không mặc quần áo.
“...... "Điểm chú ý này không đúng! Không thấy rõ bộ dáng lại thấy rõ giới tính? Bởi vì người ta không mặc quần áo! Không ngờ ngươi vẫn nhìn chằm chằm mông người ta, không chú ý mặt phải không? Hơn nữa, một người đàn ông không mặc quần áo thì đuổi theo để làm gì? Cũng không phải là con gái không mặc quần áo.
Mặc dù trong lòng oán thầm, nhưng Lãnh Dạ vẫn không thể không đuổi theo. Hắn nhưng là trải qua khổ cực mới thật vất vả cùng Chim Lửa, Tiểu Bạch một lần nữa tụ cùng một chỗ, nếu lại tách ra...... Không nước không thức ăn còn không có đạn hắn, phỏng chừng sống không quá nửa tập ? Cho nên nếu không tình nguyện, vẫn phải đuổi theo a.
Tiểu Bạch chạy rất nhanh, vèo vèo vèo một cái là có thể chạy thật xa. Chỉ có đầu lĩnh người sói còn có thể theo kịp, về phần tiểu quái vật bởi vì tốc độ theo không kịp cho nên dần dần bị mất bóng dáng. Mà Lãnh Dạ cùng Chim Lửa hai người cũng là dốc hết sức bú sữa mới miễn cưỡng theo kịp, cũng may hai người lúc trước ở trên lưng cự đại quái thú đã nghỉ ngơi thật lâu, khôi phục chút thể lực, nếu không lúc này thật sự cũng muốn bị bỏ lại. Bất quá dù vậy, hai người vẫn cố hết sức. Điên cuồng chạy nhanh cũng căn bản không có thời gian suy nghĩ, Tiểu Bạch vì cái gì muốn kiên nhẫn đuổi theo bóng người kia?
Kỳ thật trong nháy mắt Chim Lửa thoáng nhìn thấy bóng người lóe lên rồi biến mất kia, Tiểu Bạch cũng cũng nhìn thấy. Nhưng khác với Chim Lửa chỉ nhìn chằm chằm vào mông người ta, Tiểu Bạch liếc mắt một cái liền nhận ra người kia, chính là bởi vì như thế, nó mới đuổi theo bóng người kia. Bởi vì, đó lại là một người quen cũ.
Tuy rằng người quen cũ kia lúc ấy trên người không có manh quần áo, nhưng cỗ tao kình kia, cho dù hóa thành tro phỏng chừng Tiểu Bạch cũng có thể nhận ra.
Tiểu Bạch tổ tông mang theo hộ vệ lang nhân cùng hai "Nhân sủng", một đường tranh nhau truy đuổi, nhưng không thể tưởng tượng nổi chính là, chạy lâu như vậy thế mà cuối cùng không thể đuổi kịp bóng người kia. Cũng không biết có phải sương mù quá lớn hay không, bọn họ đuổi lệch rồi? Hay là người kia giữa đường rẽ ngoặt, bọn họ lại cuối cùng đuổi theo?
Ngay khi Lãnh Dạ vừa khôi phục một ít thể lực cảm giác lại sắp hao hết, bỗng dưng, một tia mùi máu tươi đạm bạc từ nơi nào bay tới truyền vào mũi của hắn.
Không đợi hắn nhắc nhở, Chim Lửa bên cạnh cũng đã nhận ra, vừa thở hổn hển vừa nói: "Này, ngươi có ngửi thấy mùi máu tươi hay không?"
Lãnh Dạ thở hồng hộc gật đầu, mùi máu này khiến hắn mơ hồ có loại bất an.
Vẻ mặt Tiểu Bạch cũng ngửi thấy mùi máu tươi bỗng dưng ngẩn ra, sau đó giống như nghĩ tới cái gì, trong mắt đột nhiên phát ra quang mang dọa người, tứ chi chợt phát lực, hóa thành một đạo bạch tuyến "Vèo" một cái lẻn vào trong sương mù phía trước biến mất không thấy.
Thấy một màn như vậy, Lãnh Dạ sụp đổ muốn chết. Giời ạ, trạng thái cậu vừa mới "chạy bộ" chúng tôi đã đuổi không kịp, cậu đột nhiên tiến vào trạng thái "chạy nước rút" là muốn làm gì? Chê chúng ta vướng víu sao?
Nhưng mà một màn kế tiếp lại càng làm cho hắn phát điên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận