Nhân Gian Băng Khí

Chương 960. Nguyệt Nhi kiên trì

Chương 960. Nguyệt Nhi kiên trì
Chương 960: Nguyệt Nhi kiên trì
Người dịch: PrimeK
Trong phòng khách lâm vào một trận trầm mặc, chỉ có Dương Lâm, Âu Dương Nguyệt Nhi cùng Âu Dương Ninh ba mẹ con thỉnh thoảng tiếng khóc nức nở truyền đến. Âu Dương Bác cúi đầu không nói, Âu Dương Lâm thì than thở.
Một lúc lâu sau, Âu Dương Bác lại ngẩng đầu lên, nhìn Âu Dương Nguyệt Nhi nước mắt như hoa lê, cau mày chân thành nói: "Nguyệt Nhi, cha cũng hy vọng con có thể hạnh phúc. Ta thậm chí từng nghĩ tới, đem hai người các ngươi đều giấu đi không lộ diện nữa..."
Dương Lâm nghe vậy đột nhiên cả kinh, muốn nhảy dựng lên muốn nói chuyện, nhưng bị Âu Dương Bác đúng lúc giơ tay ngăn lại. Âu Dương Bác tiếp tục nói: "Nhưng chuyện phát triển đến bây giờ như vậy, đã vượt qua phạm vi khống chế của ta. Hiện tại cả nước đều đang truy nã hắn, ngay cả ta cũng là lực bất tòng tâm. Con phải biết rằng, hắn hiện tại bất kể là trong nước hay là nước ngoài đều không chỗ dung thân, huống chi..."
Nói tới đây, Âu Dương Bác lại thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa. Bởi vì hắn biết, Nguyệt Nhi có thể hiểu được.
Dương Lâm cũng khịt mũi nghẹn ngào nói: "Nếu như hắn chỉ là một người bình thường, cho dù mẹ không thích, ta cũng có thể giải quyết. Nhưng là...... Hắn là Băng sát thủ bị toàn thế giới truy nã, con có biết toàn thế giới truy nã là có ý gì hay không? Hắn cùng đường, sớm muộn có một ngày sẽ...... Nguyệt Nhi, đến lúc đó con làm sao bây giờ? Đứa trẻ làm sao bây giờ ? Con thật sự muốn cho đứa trẻ của mình bị người đâm cả đời sao?"
“Ba, mẹ. "Nguyệt Nhi lau nước mắt nức nở nói:" Ba mẹnói ta đều hiểu, nhưng là con không làm được, con thật sự làm không được. Đó là con của con......
Dương Lâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép khóc mắng: "Mày có phải thật muốn tức chết ta cùng cha mày thì mày mới cam tâm?"
Âu Dương Nguyệt Nhi liều mạng lắc đầu, nức nở nói: "Mẹ, mẹ không hiểu đứa nhỏ này đối với con quan trọng như thế nào đâu.Con xin mẹ, mẹ......
Dương Lâm cứng rắn quay đầu, lau nước mắt nói: "Mày cầu xin tao cũng vô dụng, đứa bé này ta tuyệt đối sẽ không đồng ý sinh ra.
Âu Dương Nguyệt Nhi siết chặt ngực, cắn môi khóc làm cho người ta đau lòng. Bỗng dưng, cô chậm rãi quỳ xuống, đau khổ cầu khẩn nói: "Ba, mẹ... Con thật sự cầu xin ba mẹ, đừng làm tổn thương con của con. Con có thể cả đời ẩn núp không lộ diện, chỉ cần có thể sinh hạ nó, muốn con làm gì cũng nguyện ý. Con cầu xin ba mẹ..."
Dương Lâm đấm ngực dậm chân, vô cùng đau đớn khóc mắng: "Đứa nhỏ này sao vẫn ngang như vậy? Rốt cuộc muốn ta nói như thế nào mày mới có thể hiểu được? Hiện tại đã không phải là mày có muốn sinh nó ra hay không vấn đề, mà là... Mà là cha đứa nhỏ này một khi để cho người ta biết, thì cuộc đời mày sẽ bị hủy hoại. Ngay cả cha mày cũng sẽ bị liên lụy, mày hiểu hay không con? Hơn nữa mày muốn sinh, được, mày nói cho mẹ biết, mày muốn dùng danh nghĩa gì sinh nó ra? Mẹ đơn thân sao? Mày cũng biết mình còn là một minh tinh..."
“Mẹ. "Đúng lúc này, Âu Dương Lâm đột nhiên xen vào nói:" Kỳ thật cũng không phải là không thể.
Dương Lâm sắc mặt đột biến, quát mắng phẫn nộ mắng: "Thằng hỗn tiểu tử này nói hươu nói vượn cái gì?
Âu Dương Lâm thở dài, quay đầu hỏi Nguyệt Nhi: "Nguyệt Nhi, anh hiện tại hỏi em, có phải cho dù như thế nào em cũng nhất định phải sinh con ra hay không.
Âu Dương Nguyệt Nhi liều mạng gật đầu, nước mắt như nước lũ vỡ đê mãnh liệt rơi xuống. Dương Lâm còn muốn ngăn lại, lại bị Âu Dương Bác giơ tay ngăn lại. Âu Dương Bác nhìn con trai của mình, cũng rất muốn biết hắn có ý kiến gì.
Âu Dương Lâm tiếp tục hỏi: "Nếu như... con là nói nếu như, hắn xảy ra chuyện. Mọi người biết đấy, khả năng này không phải là không có, hơn nữa còn rất lớn, tin tưởng em nhất định cũng có cân nhắc qua. Nếu quả thật có một ngày như vậy, em..."
“Em không hối hận. "Nguyệt Nhi rưng rưng nước mắt, kiên nghị nói:" Nếu hắn thật sự mất, một mình em cũng nhất định sẽ nuôi lớn đứa nhỏ, hơn nữa đời này cũng sẽ không tái giá.
Âu Dương Lâm thở dài: "Em suy nghĩ kỹ chưa? Đây không phải trò chơi chúng ta từng chơi khi còn bé, sẽ không còn đường lui nữa. Nếu thật sự xảy ra chuyện, cuộc sống tương lai của em sẽ rất khổ”.
Nguyệt Nhi chảy nước mắt kiên định nói: "Đây là lựa chọn của em, mặc kệ tương lai sẽ như thế nào, em không trách bất kể kẻ nào, cũng sẽ không hối hận quyết định hôm nay."
Âu Dương Lâm tiếp tục nói: "Em đã lựa chọn muốn sinh hạ đứa nhỏ, vậy em về sau nhất định phải rời khỏi showbiz, vĩnh viễn rời khỏi cái vòng luẩn quẩn này..."
Nguyệt Nhi gật đầu nói: "Anh, những lời anh nói em đều đã nghĩ qua. Vì đứa trẻ, em nguyện ý rời khỏi giới giải trí, chỉ cần có thể cho em sinh hạ đứa nhỏ, em cái gì cũng nguyện ý. Hơn nữa đây không phải là em nhất thời xúc động, từ sau khi em biết mình mang thai, em cũng đã suy nghĩ thật lâu. Chỉ cần có thể giữ được đứa trẻ, em thật sự cái gì cũng có thể buông xuống." Nói đến cuối cùng, Nguyệt Nhi đã khóc không thành tiếng.
Âu Dương Lâm nhìn về phía Âu Dương Bác, xoay sở một chút, mới lên tiếng: "Cha, đã như vậy, không bằng để Nguyệt Nhi kết hôn đi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận