Nhân Gian Băng Khí

Chương 237. Hắn Là Ai?

Chương 237. Hắn Là Ai?
Chương 237: Hắn Là Ai?
“Ồ, người này chắc chắn là cao thủ.” Diệp Kiếm nhìn quân nhân trẻ tuổi nằm trên giường, vuốt cằm nói.
Diệp Huệ liếc nhìn hắn một cái nói: "Sao ca biết?"
“Muội xem trên người hắn thì sẽ biết!” Diệp Kiếm chỉ chỉ vào người đàn ông trẻ tuổi đang khỏa thân trên giường. Sau khi hắn và Diệp Huệ vô cùng cẩn thận cõng người đàn ông trẻ tuổi này về khách sạn, khi Diệp Kiếm kiểm tra thân thế hắn thì phát hiện, trừ bộ quân trang, bên trong người hắn chẳng có gì, thậm chí ngay cả nội y cũng không mặc. Bất đắc dĩ, Diệp Kiếm đành phải đưa người đàn ông trẻ tuổi này tới nhà vệ sinh, mặc nội khố của mình vào cho hắn. Ngoài chuyện này ra, Diệp Kiếm còn phát hiện thân thể người trẻ tuổi này không một có bất kỳ một vết thương nào, thậm chí cả vết chém cũng không có, thế nhưng quần áo của hắn lại nhuốm máu, điều này đủ để nói lên rằng, máu ở trên bộ quân phục không phải là của hắn.
Diệp Kiếm cầm bộ quân trang kia lên và cười khổ nói: “Em gái, muội đem lại phiền toái lớn cho chúng ta rồi.”
Diệp Huệ hơi cau mày nhưng không nói gì.
Diệp Kiếm chỉ vào mấy cái lỗ đạn trên bộ quân trang, nhìn sơ qua cũng có đến ba bốn mươi lỗ thủng, hắn hỏi: “Đây là cái gì muội có biết không?”
Diệp Huệ liếc qua vài cái rồi nhanh nhảu nói: “Lỗ thủng!”
Diệp Kiếm có chút tức giận: “Lời thừa, ai chả biết đó là lỗ thủng. Vấn đề là nó là lỗ thủng như thế nào?”
Diệp Huệ bĩu môi, bộ dạng như vẻ muốn nói nhưng lại thôi.
Diệp Kiếm biết cô đã đoán ra, cho dù em gái hắn tâm tư đơn thuần, khờ khạo, nhưng đã nhìn thấy nhiều máu và những cái lỗ như vậy, sao có thể không đoán ra đây là lỗ gì chứ.
”Lỗ đạn!” Diệp Kiếm vẫn nói ra: “Là lỗ do đạn bắn thủng, nhưng người này lại không bị thương, điều đó nói lên rằng bộ quân phục này là hắn lấy từ chỗ người khác. Hơn nữa người mặc chiếc áo này trước đây đã chết, mẹ của ta ơi…”Diệp Kiếm gãi gãi đầu nói: “Gã này chắc chắn là đánh nhau với người ta một trận, có lẽ chủ nhân cũ của bộ quần áo này là bị hắn giết chết đó!”
Diệp Huệ chỉ vào người đàn ông hỏi: “Vậy quần áo của hắn ta đâu?”
“Làm sao ta biết được.” Diệp Kiếm tức giận nói: ”Có thể là do hắn tưởng có người theo dõi nên đã thay đổi quần áo!”
Diệp Huệ đứng bên giường, tay chống vào hông nhìn vào người đàn ông trẻ tuổi trên giường nói: “Ca, muội thấy hắn cũng không giống người xấu đâu!”
”Biết người, biết mặt, không biết lòng a!” Diệp Kiếm nằm sang một chiếc giường khác, lấy chiếc gạt tàn thuốc lá từ trên đầu giường xuống, châm một điếu rồi nói: “Dù sao thì tên giả hỏa này chắc chắn cũng đã động can qua với nhóm người nào đó, hơn nữa còn là đánh nhau bằng súng. Đáng chết, sao chúng ta lại cứu một tên gia hỏa thế này về chứ? Nếu để kẻ thù của hắn biết đựơc, nhất định liên lụy đến chúng ta. Không được, muội, nhân khi chưa ai phát hiện, chúng ta nhanh đưa hắn đi thôi!”
“Không được!” Diệp Huệ đứng che ở bên giường nói: “Ca, hắn đã đáng thương lắm rồi, chúng ta giúp hắn đi, có được không ca ca?”
“Giúp?” Diệp Kiếm cười khổ nói: “Tại sao lại giúp? Tiểu muội, muội ngây thơ quá, loại chuyện này chúng ta không làm chủ được đâu.”
“Nhưng…”
Diệp Kiếm xua tay nói: “Không nhưng nhị gì hết, muội nhìn hắn xem, trải qua một trận huyết chiến, trên người ngay cả một vết thương cũng không có, khẳng định là cao thủ, càng là cao thủ thì kẻ thù của hắn lại càng mạnh, tùy tiện đưa ra một hai người đám bình dân chúng ta cũng không địch nổi rồi!”
“Nhưng sao hắn lại hôn mê bất tỉnh?”
“Cái này…” Diệp Kiếm gãi gãi đầu nói: “Có thể là một phải lặn dưới nước lâu quá, ở dưới nước thiếu khí nên dẫn đến hôn mê.”
“Vậy lúc nào hắn mới tỉnh nhỉ?”
“Làm sao ta biết được, ta có phải là thầy thuốc đâu!” Diệp Kiếm đưa điếu thuốc lên miệng hít một hơi, lúc này mới phát hiện điếu thuốc đã hết từ lúc nào, hắn châm một điếu khác rồi nói: “Tiểu Huệ, ta đã nể mặt muội rồi, dù sao thì sau khi tỉnh dậy kẻ này cũng phải rời đi ngay.”
“Ca…”
Diệp Kiếm lắc đầu nói: “Ta vốn cũng định cứu hắn, nhưng ban đầu ta cho rằng hắn bất quá chỉ là bị người ta chém mà thôi, ai biết toàn thân hắn đều là lỗ đạn, chúng ta không dây vào những người có súng đạn được đâu…”
Diệp Huệ suy nghĩ một chút nói: “Ca…”
“Đừng cầu xin ta, cầu xin cũng vô dụng!” Diệp Kiếm kiên quyết nói: “Nếu để cho hắn đi theo chúng ta, sớm muộn gì cũng sẽ bị địch nhân của hắn biết, vạn nhất hắn cùng địch nhân đại chiến, huynh muội ta đều chẳng còn mạng đâu.”
Diệp Huệ trề môi nói: “Vậy chỉ cần không cho địch nhân biết thôi!”
“Có thể sao? Chưa nói đến chuyện xa xôi, cứ nói ngày mai đi, ngày mai chúng ta phải đi Cố Cung, làm gì với hắn đây?”
Diệp Huệ nhìn hắn một chút, lại quay đầu lại nhìn người đàn ông trẻ tuổi trên giường và nói: “Muội không đi là được chứ gì?”
“Được rồi, cho dù chúng ta không đi, nhưng ở lại chỗ này với hắn sao, đến lúc chúng ta phải quay về, muội tính làm sao?”
“Đến lúc đó rồi hãy tính, ca…” Diệp Huệ kéo tay Diệp Kiếm mà làm nũng: “Bây giờ chúng ta không thể không trông nom hắn!”
“Ài!” Diệp Kiếm thở dài một hơi, khẽ vỗ đầu Diệp Huệ, bất đắc dĩ nói: “Mấy ngày này không thể cho bất kỳ kẻ nào biết hắn ở đây!”
“Yeah!” Diệp Huệ hoan hô: “Muội biết huynh tốt lắm mà!” Dứt lời chun cái miệng nhỏ nhắn thơm lên mặt Diệp Kiếm một cái.
Diệp Kiếm cười khổ lắc đầu. Đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, hắn nói: “Ài, không được, chúng ta còn chưa biết hắn có phải là người tốt không, vạn nhất là người xấu thì làm sao bây giờ?”
“Điều này…”
Người đàn ông trẻ tuổi nằm trên giường đột nhiên run rẩy, dồng thời phát ra một chút âm thanh, Diệp Kiếm kêu “oa“ một tiếng, vứt điều thuốc trong tay ra, từ trên giường nhảy xuống, vội vã móc một lưỡi dao mỏng trong người ra, lo lắng nhắm về phía người đàn ông trẻ tuổi.
“Ca” Diệp Huệ tức giận không thèm liếc Diệp Kiếm đến một cái, đi đến bên giường nói: “Này, ngươi tỉnh rồi à?”
“Huệ, mau đi ra!” Diệp Kiếm bước lên kéo Diệp Huệ quay lại.
Diệp Huệ không để ý đến hắn, đưa một tay ra sờ sờ trán người đàn ông. Đúng vào lúc này…. Người đàn ông đó đột nhiên mở mắt ra làm Diệp Huệ giật nảy mình, bởi vì hắn chỉ có một mắt phải, trong hốc mắt bên trái chỉ có một lớp tế bào mỏng, thoạt nhìn rất là đáng sợ.
Người đàn ông này mở trừng mắt ra, đồng tời vươn tay chụp lấy Diệp Huệ. “ A…” Diệp Huệ chỉ kịp kêu lên một tiếng, một bàn tay đã chặn ở yết hầu cô, tất cả mọi sức lực điều biến mất.
“Tiểu muội!” Diệp Kiếm hét lớn một tiếng, tiếp đó vung dao lên, người đàn ông nó cũng ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn hắn, Diệp Kiếm cố đừng thân thể lại, vì hắn nhìn thấy trong hốc mắt trái của người đàn ông kia không có mắt, con mắt phải duy nhất đang lóe ra những tia hàn quang.
Diệp Kiếm không bước lên mà dừng lại tại chỗ: “Thả em gái ta ra!”
Người đàn ông đó ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Diệp Huệ, trong mắt hiện lên một tia mê mang.
Diệp Huệ mắt đỏ lên, hơi thở trở nên gấp gáp, thậm chí ngay cả một chút âm thanh cũng không thể phát ra, hai tay của cô dùng sức kéo tay phải của người đàn ông kia, nhưng chẳng hề ăn thua chút nào.
“Muội!” Diệp Kiếm kêu lên một tiếng, giơ con dao mỏng lên chém một nhát.
Thần sắc mê mang trong mắt người đàn ông kia lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh như băng, hắn đẩy Diệp Huệ qua, vừa khéo và vào người Diệp Kiếm. Hai người ôm lấy nhau mà ngã lăn sang một bên.
“Muội, muội không sao chứ?” Diệp Kiếm vừa mới ngã xuống liền vội đứng lên ngay, kiểm tra xem Diệp Huệ có bị thương hay không, còn may, Diệp Huệ chỉ là hơi khó thở, không ngừng ho khan, bên ngoài không có gì đáng ngại, có điều trên cổ hắn lên năm vết ngón tay tím bầm.
Người đàn ông trẻ tuổi chậm rãi từ trên giường đi xuống, lạnh lùng nhìn đôi huynh muội.
Diệp Kiếm che trước em gái, giơ con dao lên nói: “Hỗn đản, là chúng ta cứu mạng ngươi đó!”
Người đàn ông trẻ tuổi không động đậy, vẫn đứng yên ở chỗ đó, duy chỉ có đồng tử trong con mắt bên phải hơi co lại, miệng thốt ra mấy tiếng lạnh băng: “Các người là ai?”
“Là người đã cứu mạng ngươi!” Diệp Kiếm giơ con dao lên đề phòng: “Chúng ta đã cứu mạng ngươi, ngươi đối xử với ân nhân của mình như vậy sao?”
Trong mắt người đàn ông trẻ tuổi lại lộ ra vẻ mê mang, hắn nghiêng đầu lẩm bẩm: “Cứu ta, sao lại cứu ta?”
“Ta mà sớm biết người là cái loại người không nói đạo lí như thế này thì sớm đã để cừu gia của ngươi tìm thấy ngươi rồi.”
“Cừu gia?” Người đàn ông trẻ tuổi nhíu mày cúi đầu trầm tư suy nghĩ.
Diệp Kiếm nhìn qua Diệp Huệ một chút, thấy cô đã dần hồi phục mới nói tiếp: ”Thôi, chúng ta không muốn bị liên lụy, ngươi hãy mau đi đi!”
Người đàn ông trẻ tuổi một lần nữa nhìn về phía hắn, Diệp Kiếm chẳng thể tự chủ mà rùng mình một cái, thân thể hơi lui về phía sau, tay nắm chặt lấy con dao, chỉ cần kẻ xa lạ này có một chút dị động thì dao của hắn sẽ không chút do dự đâm vào người đối phương.
“Khụ khụ, ca…”
“Tiểu muội!” Diệp Kiếm một tay đỡ tuổi muội, tay kia vẫn nắm chặt con dao, nhìn thần sắc mê mang của người đàn ông trẻ tuổi, hắn đỡ Diệp Huệ lên và ân cần hỏi: “Muội không sao chứ?”
Diệp Huệ lắc đầu, quay đầu lại nói với người đàn ông trẻ tuổi: “Chúng ta không có ác ý!”
Ánh mắt người đàn ông đó nhìn lại Diệp Huệ, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đây là đâu?”
Diệp Huệ đáp: “Khách sạn Nguyệt Lượng Hà!”
“Tại sao ta lại ở chỗ này?”
“Ta làm sao biết được?“ Diệp Kiếm rít lên: ”Đáng chết, ngươi bị người ta đuổi giết, phải nhảy xuông sông đào thoát, là ta và em gái hảo tâm cứu ngươi về đây.”
“Sông?”
Diệp Kiếm tức giận nói :”Đừng có giả ngốc nữa, ngươi tự xem lại mình đi!” Dứt lời bèn chỉ vào mặt gã người đàn ông trẻ tuổi với bộ quần áo quân nhân trên người.
Người đàn ông đó khom người nhặt bộ quân trang lên. Nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng lầm bẩm: “Dường như ta đã…giết rất nhiều người. Sau đó có vụ nổ, ta lao vào trong nước.” Hắn dụng lực vỗ mạnh vào trán nói: “Sao ta lại không nhớ được chứ?”
Diệp Huệ nhỏ nhẹ hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Diệp Kiếm lập tức trừng mắt nhìn cô.
“Tên?” Người đàn ông trẻ tuổi suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên hai tay ôm chặt lấy đầu mà kêu lên: “A!!!”
“Này!“ Diệp Huệ lại càng hoảng sợ, vội vàng đi tới kêu hắn, nhưng lại bị Diệp Kiếm kéo trở lại. Diệp Huệ vội la lên: “Ca…”
Diệp Kiếm nhếch mép lên nói: “Rất có thể là hắn đang giả ngốc!”
“Nhưng…”
Diệp Kiếm trừng mắt nhìn cô nói: “Đã nói với muội rồi, đừng có tùy tiện tin tưởng người ngoài! Vừa rồi chúng ta thiếu chút nữa đã bị tên gia hỏa này hại chết.”
Lúc này, đột nhiên “soạt” một tiếng vang lên, hấp dẫn sự chú ý của hai người, bọn họ quay lại nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi toàn thân đổ mồ hôi lạnh, tay nắm chặt chiếc chăn đơn mà xé ra tung tóe, toàn thân run run, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu không ngừng tuôn xuống.
Diệp Kiếm há hốc miệng ra, lúc này ngay cả kẻ ngu cũng biết người đàn ông kia không phải đang giả vờ, không ai có thể thể hiện cảm gác thống khổ đau đớn giống đến như vậy được, đến cả bọn họ, chỉ ở bên cạnh nhìn thôi mà cũng không khỏi cảm thấy thoàn thân phát lạnh.
Hai tay người đàn ông kia ôm chặt lấy đầu, toàn thân không tự chủ được mà run lên bần bật, trừ lúc vừa rồi không nhịn nổi mà cất ra một tiếng kêu, hai hàm răng hắn vẫn luôn cắn chặt, không phát ra âm thanh nào.
Diệp Huệ cũng bị bộ dạng của hắ làm cho sợ hãi, nhất thời không biết làm gì mới phải.
Chừng hai giờ sau, người đàn ông kia đã tốt hơn một chút, hai tay chậm rãi buông ra, không ngừng hít sâu từng hơi, toàn thân mồ hôi nhễ nhại, mặc dù không có mặc quần áo, nhừng toàn thân hắn chẳng có chỗ nào là không ướt sũng cả. Hệt như vừa rồi, lúc vừa mới bò lên bờ vậy, còn có mồ hôi lạnh không ngừng từ trên tóc chảy xuống.
Hắn lại hít một hơi thật sâu, một lần nữa đứng dậy, hắn cảm thấy tạm ổn, trừ việc toàn thân đầy mồ hôi và sắc mặt tái nhợt thì căn bản là chẳng nhìn ra có gì khác thương, dường như chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác.
Người đàn ông đó cúi đầu thấp giọng nói: “Ta nghĩ không ra!”
“Ách…” Diệp Kiếm nuốt một ngụm nước bọt: “Cái này…Ta biết bây giờ không phải là lúc nói lời này, nhưng, ngươi bây giờ có thể rời đi được không?”
“Ca…”
Diệp Kiếm trừng mắt về phía cô, có điều Diệp Huệ không nhượng bộ mà cong môi lên nói: “Hắn rất đáng thương mà!”
Diệp Kiếm tức giận tới mức mắt trắng dã. Em gái này cái gì cũng tốt, chỉ là lương thiện quá, , chẳng nỡ nhìn thấy người khác đáng thương. Cũng không thể nói thiện lương là không tốt, nhưng mà như vậy thì rất dễ phải chịu thiệt thòi. Từ sau khi cha mẹ ra đi, Diệp Huệ đã trở nên thành thục lên rất nhiều so với những người bạn đồng trang lứa, nhưng đồng thời, cô cũng mất đi tính cách hồn nhiên của một đứa nhỏ. Chính vì thế Diệp Kiếm mới yêu thương tiểu em gái này đến như vậy. Nhưng Diệp Huệ cũng khiến hắn đau đầu mãi không thôi.
Lúc này, người đàn ông trẻ tuổi kia chẳng nói lời nào mà bắt đầu mặc lại bộ quân trang.
Diệp Huệ vội kêu lên: ”Ài, ngươi…”
Người đàn ông đó vẫn cứ tiếp tục mặc quần áo, mặt bình thản nói: “Ta, không cần thương hại!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận