Nhân Gian Băng Khí

Chương 491. Bí Ẩn Về Dấu Chân Biến Mất 2

Chương 491. Bí Ẩn Về Dấu Chân Biến Mất 2
Chương 491: Bí Ẩn Về Dấu Chân Biến Mất 2
Vấn Thiên nhắm mắt lại, coi như không nghe thấy gì, tiếp tục nói: “Chỉ cần gỗ áo quan sau khi chôn chưa bị mục nát, thi thể vẫn còn an toàn, sẽ không xảy ra tình huống thi biến, và thi thể cũng sẽ vẫn ở trạng thái ngủ say bên trong áo quan. Có điều thời gian chôn càng lâu, sau khi quan tài bị ăn mòn thì tình huống thi biến sẽ càng lợi hại, rất nhiều thi thể trong khoảng thời gian này đã rất nhanh nổi mốc toàn thân, như chúng ta hay nói là thi mao (xác chết có lông). Căn cứ vào sự khác nhau của khu vục và thổ nhưỡng, màu sắc mốc trên thi thể cũng sẽ khác nhau, chính là mấy loại mao cương (giống thi mao): tử cương (cương thi tím), lục cương (cương thi xanh) trong truyền thuyết dân gian.
Thực ra việc này chỉ là do thi thể lên mốc mà thôi, người cổ đại lại tưởng lầm là cương thi mọc lông. Một loại biến dị khác là phi cương, tình huống phi cương rất đặc thù, ta đến bây giờ cũng không biết thứ ấy sinh ra từ đâu. Chúng ta trước kia đã gặp qua một phi cương, đáng tiếc là đã đem đi hỏa thiêu rồi.
Tửu Quỷ rời miệng khỏi bình rượu, trừng to mắt hét lên: “Còn đáng tiếc à? Lẽ nào ngươi còn muốn đem giải phẫu nghiên cứu đấy phỏng?”
Vấn Thiên làm bộ không nghe thấy gì, tiếp tục nói: “Phi cương thực ra cũng là cương thi, nhưng lực nhảy của nó rất kinh người, mỗi một lần nhảy đều có thể nhảy xa hơn hai mét, hơn nữa nhảy rất cao. Hơn nữa tần suất kích thích thần kinh của nó cực nhanh, so với cương thi bình thường thì nhanh hơn nhiều, cho nên người cổ đại nghĩ là phi cương có thể bay, mới gọi chúng nó là phi cương.”
“Hai ba mét ư?” Mười Một nhìn ảnh chụp, lắc đầu nói: “Không thể nào, vùng phụ cận không hề có dấu chân khác, nếu chỉ là hai ba mét nhất định cảnh sát sẽ phát hiện.”
Vấn Thiên gật đầu nói: “Cảnh sát đã mở rộng phạm vi tìm kiếm ở khu vực đó, không có phát hiện thấy dấu chân khác, cho nên ta có thể loại trừ khả năng này.”
Mười Một tựa vào lưng ghế hói: “Ngươi cho rằng có thể là thi biến sao?”
“Tất nhiên không phải.” Vấn Thiên lắc đầu đáp: “Giống như ngươi nói, bọn họ đã tự đi, cương thi không thể đi mà chỉ có thể nhảy, hơn nữa cũng không di chuyển có mục đích. Cho nên ta nghĩ lúc ấy ý thức của hai người lưu lại những dấu chân này khẳng định rất rõ ràng, hơn nữa còn là có thể tự do đi lại. Nhưng thi thể đã đi đâu rồi? Dấu chân rốt cuộc là hung thủ lưu lại hay thật sự là của người chết? Vết máu dọc đường thì giải thích như thế nào? Tại sao hai người đột nhiên biến mất? Bọn họ vì sao biến mất?”
“Ngươi muốn ta đi điều tra chuyện này ư?”
Vấn Thiên tay phải chống cằm, ngón cái đặt dưới môi khe khẽ vân vê và nói: “Vốn ta định tự mình đi một chuyến, cũng không ngờ ngươi lại gây náo loạn mang đến cho chúng ta phiền toái lớn như vậy. Trong khoảng thời gian trước mắt, ngươi không thể ở lại kinh thành được, vậy thì thay ta đi điều tra chuyện này đi!”
“Việc hôm nay các ngươi định xử lý như thế nào?”
“Còn có thể thế nào nữa?” Vấn Thiên thở dài một hơi, ngón trỏ gõ gõ lên trán nói: “Chỉ có thể chuyện lớn hóa nhỏ thôi.”
“Tẩy não ư?”
Vấn Thiên sửa lại: “Là thôi miên, suốt cả đêm chúng ta đã sắp xếp cho một tổ chuyên gia thôi miên tiến hành thôi miên những người đó, khóa đoạn ký ức trong ngày hôm qua của bọn họ và cấy vào đó một đoạn ký ức giả.”
Mười Một nhíu mày hỏi: “Dị năng khống chế tâm linh sao?”
“Không phải dị năng khống chế tâm linh, người có dị năng ấy sao có thể dễ dàng xuất hiện như vậy, Long Quốc đến bây giờ cũng chỉ xuất hiện qua hai người, một là Tâm Ngữ, người kia chính là bằng hữu của ngươi.” Vấn Thiên thở dài một hơi đáp: “Nếu bây giờ chúng ta thực sự có một người có dị năng khống chế tâm linh thì không cần phiền phức như vậy, hơn nữa còn có thể tạo cho bọn họ ký ức giả vĩnh viễn, không cần phải lo lắng có một ngày có người khôi phục được ký ức. Vì ngươi, chúng ta phải chịu mạo hiểm rất lớn đấy nhé.”
Nói đến đây, Vấn Thiên nhìn hắn với vẻ sâu xa và hỏi: “Được rồi, cái vị bằng hữu khống chế tâm linh kia của ngươi đâu? Nếu có hắn hỗ trợ, chúng ta không cần phải lo lắng nữa.”
Mười Một không đáp mà hỏi lại: “Sau khi thôi miên sẽ không có vấn đề gì sao?”
“Đương nhiên là có.” Vấn Thiên biết Mười Một cố ý đổi chủ đề, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, âm thầm thở dài một hơi rồi nói: “Thôi miên chỉ là dẫn dắt những người bị thôi quên đi ký ức, hoặc là giúp bọn họ phong tỏa đoạn ký ức này, sau đó lợi dụng thôi miên ảo giác để chế tạo ra một ký ức giả cho bọn họ, làm cho bọn họ tin tưởng rằng ký ức giả này chính là sự kiện họ đã trải qua. Nhưng não của con người là thứ vô cùng phức tạp, rất nhiều người sau khi trải qua thôi miên để quên đi ký ức thì không lâu sau có thể bắt đầu nhớ lại từng chút một, y học đặt tên loại hiện tượng này là ký ức tạm quên. Cho nên, chúng ta không loại trừ trong số những người có mặt ở đây trong buổi tối hôm nay, sau khi bị thôi miên còn có thể nhớ lại chuyện đã xảy ra.”
“Nếu bọn họ khôi phục trí nhớ, các ngươi sẽ xử lý sao?”
“Những người này đều bị chúng ta ghi lại trong hồ sơ, trong một năm sẽ có người âm thầm giám sát, một khi phát hiện trong đó có người có dấu hiệu khôi phục trí nhớ, chúng ta sẽ bí mật mang người đó về thôi miên thêm. Qua một năm, cho dù bọn họ khôi phục trí nhớ cũng không có gì đáng lo cả.
“Các ngươi định chế cho bọn họ ký ức giả như thế nào?”
“Đánh lộn đánh lạo, khiến người khác thương tật thậm chí tử vong.” Vấn Thiên chỉ ra bên ngoài cửa bảo: “Bên ngoài đến giờ còn bị vây bởi một lượng lớn quần chúng và phóng viên báo đài, sự tình náo loạn đến mức lúc này tất cả mọi người đều biết buổi tối hôm nay trong quán bar đã xảy ra chuyện gì đó, chúng ta sao có thể tự dưng đi tạo ra một đoạn tin tức chứ? Chỉ có thể để những sinh viên này tự tuyên truyền, bảo rằng đêm nay có hai bang phái xã hội đen xảy ra mâu thuẫn ở quán bar và dẫn đến chém giết, cũng chỉ có thể ngươi mới được yên thân. Nhưng quãng thời gian này ngươi cũng không thể xuất hiện ở kinh thành, cho nên vụ án này giao cho ngươi xử lý là thích hợp nhất.”
Nói đến đây, Vấn Thiên lại thở dài một hơi và tiếp: “Băng, chúng ta đối với ngươi thế này là đã tận tình tận nghĩa rồi, lần này vì chuyện của một mình ngươi mà cả Long Hồn đã phải gánh áp lực rất lớn, hơn nữa còn phải mạo hiểm chuyện thân phận bị bại lộ mà đi xử lý chuyện của ngươi. Sự kỳ vọng của Long Hồn với ngươi vẫn luôn rất cao, ngươi đừng để bọn ta thất vọng đó.”
Đúng như lời Vấn Thiên nói, lần này bọn họ chịu ra mặt quả thực cũng có những nguy hiểm nhất định. Thân phận của thành viên trong Long Hồn không thể bị bại lộ, bởi lẽ mỗi người trong Long Hồn đều không kém hơn một món vũ khí siêu cấp, một khi thân phận của bọn họ bại lộ thì rất có khả năng sẽ làm liên lụy đến gia đình cùng người thân của họ. Không ít quốc gia đang chăm chăm nhìn vào tổ chức được coi là mạnh nhất thế giới này, nếu để người hữu tâm biết được thân phận của thành viên trong Long Hồn, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này. Có thể tiêu diệt một cao thủ, sự uy hiếp của Long Hồn với bọn họ sẽ giảm đi không ít. Hoặc cũng có thể bắt cóc người nhà của thành viên trong Long Hồn rồi dựa vào đó uy hiếp họ, cho nên Long Quốc đối với việc bảo mật thân phận của thành viên Long Hồn vẫn luôn làm hết sức có thể.
Vấn Thiên móc một tấm danh thiếp từ túi áo ra rồi đưa tới và nói: “Lát nữa sẽ có người tới đưa cho ngươi vé máy bay đi Đông Hải, sáng mai sẽ xuất phát, sau đó ngươi hãy gọi điện thoại cho người này, cô ta sẽ sắp xếp những chuyện tiếp theo cho ngươi. Ngoài ra hôm qua Thủy Nhu cũng đã xin được tham gia nhiệm vụ này, lần này hai người phải phối hợp và giúp đỡ lẫn nhau đó!”
Vấn Thiên dừng một chút rồi nói tiếp: “Người trên danh thiếp sẽ tạo thân phận giả cho hai người, hãy dùng thân phận giả ấy để báo danh tham gia trò chơi sinh tồn nơi dã ngoại vào tuần sau. Nhớ lấy, các ngươi không thể bại lộ thân phận, cũng không được có những hành động quá mức, tất cả phải ngầm tiến hành. Trò chơi sinh tồn nơi dã ngoại trong tuần sau sẽ kéo dài trong năm ngày, nếu trong năm ngày này không tìm được manh mối mới nào thì các ngươi hãy tạm thời trở về Đông Hải để chờ thông báo mới từ phía tổ chức.”
Mười Một nhận lấy danh thiếp rồi xem qua, tấm danh thiếp này được làm rất tinh tế, bên trên có in tên của một công ty xuất nhập khẩu hàng hóa ở Đông Hải, bên dưới là cái tên Phó Kiều Kiều, chức vụ giám đốc khách hàng của công ty này.
Mười Một cất tấm danh thiếp đi rồi hỏi: “Trò chơi này vẫn được tiếp tục sao?”
Hai tay Vấn Thiên xoa xoa vào nhau, gật đầu đáp: “Thiếu Hoàng Phái đã lợi dụng quan hệ để tạo áp lực với chính quyền Đông Hải, cho nên phía Đông Hải chỉ đành tạm thời triệt tiêu lệnh phong tỏa và hủy bỏ lệnh cấm kinh doanh trò chơi này. Ngoài ra họ cũng đã báo vụ này lên kinh thành, cấp trên sau khi họp và nghiên cứu đã quyết định giao vụ này cho Long Hồn chúng ta bí mật xử lý. Vì trong vụ án có rất nhiều điểm bất bình thường, để tránh những chuyện không hay cho nên chúng ta chỉ có thể bí mật điều tra, không được để tiết lộ ra ngoài.”
“Nói cách khác, người biết đến vụ án này ngoài chính quyền Đông Hải ra thì chỉ có những người tham gia trò chơi lần trước. Trên báo đài không có tin tức gì về vụ này đúng không?”
“Cũng gần như thế.” Vấn Thiên gật đầu đáp.
“Tham gia trò chơi này có hạn chế gì về thân phận không?”
“Cái này thì không, có điều đoàn thể này dùng chế độ thành viên, người bình thường cho dù có biết đến sự tồn tại của trò chơi này thì cũng chẳng biết đi đâu để đăng ký tham gia. Mỗi hội viên trong đó đều là được bạn bè giới thiệu vào, sau đó tự mình lại đi giới thiệu người khác tới, họ dùng cách thức kinh doanh này để khuếch đại quy mô. Đến bây giờ tổng hội viên đã liên tới một ngàn bảy trăm bảy mươi tư người, trong đó thành phần nhân viên văn phòng chiếm nhiều nhất.”
Tửu Quỷ cười nhạt bảo: “Nói trắng ra là đám Thiếu Hoàng Phái này dựa vào trò chơi này để chiêu binh mãi mã tăng thêm tiền vỗn chính trị cho bản thân trong tương lai. Mấy thằng nhỏ này tuy tuổi không lớn nhưng bụng dạ cũng sâu lắm đấy.”
Vấn Thiên lắc đầu nói: “Chuyện này không liên quan đến chúng ta.”
Mười Một bèn hỏi: “Nếu dùng chế độ hội viên, tôi tự chạy đến đó báo danh liệu có khiến người ta hoài nghi không?”
Vấn Thiên trịnh trọng gật đầu đáp: “Cho nên bọn ta đã sắp sếp một người ‘bạn’ để giới thiệu ngươi và Thủy Nhu vào đó, người này là hội viên cũ, sẽ không khiến ai hoài nghi đâu.”
“Ai?” Mười Một phẩy phẩy tấm danh thiếp và hỏi: “Phó Kiều Kiều ư?”
“Không phải cô ta, cô ta không phải hội viên, cô ta chỉ phụ trách tạo cho các ngươi một thân phận hợp lý và không làm người khác hoài nghi thôi.”
Tửu Quỷ ở bên cạnh không nén nổi chen miệng vào: “Thực ra người giới thiệu này ngươi cũng quen đó, hơn nữa hắn ở trong hội này cũng là người có mặt mũi và giao lưu rộng, để hắn ra mặt giới thiệu cho ngươi, ngươi không phải lo bị người ta hoài nghi đâu.”
“Âu Dương Lâm ư?” Mười Một lên tiếng hỏi.
“Sặc!” Tửu Quỷ giật nảy mình: “Sao ngươi biết là hắn thế?”
Không chỉ Tửu Quỷ, đến cả Vấn Thiên cũng tỏ ra kinh ngạc.
“Đoán.” Mười Một thản nhiên đáp.
Thực ra thì Mười Một cũng chẳng có mấy người quen, dựa theo ý của Tửu Quỷ, người đó không những quen biết hắn, lại còn từng không ít lần tham gia trò chơi sinh tồn nơi dã ngoại, cũng là loại người ưa mạo hiểm. Người như thế, Mười Một chẳng cần nghĩ nhiều cũng biết ngay chỉ có hai khả năng, một là Lãnh Dạ, hai là Âu Dương Lâm. Ngoài hai người này ra hắn cũng chỉ quen có vài cô gái và đám người trong Long Hồn nữa mà thôi. Long Hồn thì không thể nào rồi, nếu không Vấn Thiên cũng đã chẳng bảo hắn và Thủy Nhu đi phối hợp điều tra vụ án này. Còn mấy cô gái thì lại càng chẳng cần phải suy nghĩ nữa. Thế là chỉ còn lại có Lãnh Dạ và Âu Dương Lâm mà thôi.
Từ sau khi chuyện Huyết Mân Côi kết thúc, oan tình của Mười Một và Lãnh Dạ được rửa sạch, Lãnh Dạ đã bị đơn vị gọi về, sau đó không biết đi đâu mà không thấy liên lạc gì với Cuồng Triều và Mười Một nữa. Trong vụ án này, khả năng xuất hiện của Lãnh Dạ rất nhỏ, gần như là bằng không, cho nên Mười Một trực tiếp bỏ qua hắn luôn. Còn lại đương nhiên chỉ có Âu Dương Lâm mà thôi.
Tửu Quỷ cảm thán: “Thằng bựa con, có lúc ta thật muốn bổ đôi đầu ngươi ra xem bên trong rốt cuộc được làm từ thứ gì đó.”
Vấn Thiên sau khi kinh ngạc một chút liền lập tức trở lại bình thường, nói: “Ba huynh muội Âu Dương Lâm, Âu Dương Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh từ nhỏ đều sống trong khu nhà lớn ở quân khu ba, phần lớn những thiếu niên sống ở đó đều thuộc Thiếu Hoàng Phái cả, cho nên Âu Dương Lâm có qua lại với Thiếu Hoàng Phái và thường tham gia trò chơi này cũng không có gì là lạ. Trong lúc điều tra những người đã từng tham gia trò chơi này chúng ta phát hiện, gần như là cứ hai tháng Âu Dương Lâm lại tham gia trò chơi này một lần. Và lần này hắn cũng đã đăng ký, chính là trò chơi được tiến hành vào tuần sau! Hơn nữa, trong danh sách đăng ký tham gia còn có tên của Âu Dương Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh.”
Tay phải Mười Một khẽ day day cằm rồi hỏi: “Âu Dương Lâm không biết chuyện xảy ra trong trò chơi lần trước sao?”
“Chắc là không biết, tin tức này không tiết lộ ra ngoài, mà Âu Dương Lâm từ sau khi được ngươi cứu về lần trước chỉ ở trong nhà không ra ngoài, chắc hắn không có cơ hội tiếp xúc với tin tức này đâu.”
“Âu Dương Bác thì sao? Ông ấy cũng không biết ư?”
Vấn Thiên khẽ ngón tay lên má và nói: “Y có biết hay không thì ta không rõ, nhưng con người y luôn có những suy nghĩ khiến người ta rất khó đoán được. Có lẽ y cũng biết ở đó từng xảy ra án mạng, nhưng cảm thấy chết hai người cũng chẳng có gì ghê gớm cả.”
Tửu Quỷ hừ một tiếng rồi nói: “Lão Âu Dương ấy biết chỗ nào có nguy hiểm thì chắc chắn sẽ hận không thể đưa ngay con mình đến đó, lão vẫn luôn hy vọng con mình có thể thành tài trong rèn luyện mà.”
Lúc này, một thành viên Long Hồn vội vã đi vào quán bar và chạy lên tầng hai, khom người xuống nói với Vấn Thiên vài câu. Với năng lực của Mười Một mà cũng chẳng thể nghe thấy y nói gì, có lẽ cao thủ này đã sử dụng môn công phu tụ thanh trong võ học của Long Hồn để nói chuyện.
Vấn Thiên nghe xong bèn gật gật đầu, nói: “Bên đó xảy ra chút chuyện, ta phải mau chóng đi xử lý. Tửu Quỷ, ông hãy bàn giao nốt với Băng những chuyện còn lại đi.”
Vấn Thiên vừa đứng dậy đi được hai bước thì chợt dừng lại và xoay người nói: “Băng…” Nhưng y lại ngập ngừng như thể muốn nói lại thôi một hồi lâu, cuối cùng lắc đầu bảo: “Ngươi hãy cẩn thận chút, nếu thật sự gặp phải cương thi, nhớ kỹ không được tiếp xúc với nó. Còn nữa, đừng gây thêm chuyện, Long Hồn sẽ không làm chuyện có lỗi với bất cứ thành viên nào, có chăng chỉ là thành viên đó không đúng với Long Hồn trước mà thôi.”
. ....
. .
Bạn cần đăng nhập để bình luận