Nhân Gian Băng Khí

Chương 1262: Sa mạc tuyết rơi 8 (Kết Cục)

Chương 1262: Sa mạc tuyết rơi 8
Chương 1262: Sa mạc tuyết rơi 8
Người dịch: PrimeK
Lâm Tiêu gật đầu thở dài: "Nổ thành mấy chục mảnh nhỏ, rải rác khắp nơi trên thế giới.
Tiến sỹ điên nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc, hồi lâu sau mới cười khúc khích nói: "Lần này náo nhiệt rồi.
Lâm Tiêu vẻ mặt ưu sầu nói: "Hy vọng đừng xảy ra chuyện.
Dừng một chút, tựa hồ là thấy Tiến sỹ điên đối với đề tài này không có hứng thú, Lâm Tiêu lại chỉ một chút khối băng phong kín 11 kia nói: "Ngươi giải quyết không được sao?"
Nói đến đây, Tiến sỹ điên thần sắc lại bắt đầu trở nên nghiêm túc, cau mày nói: "Rất phiền toái, bất kể cái gì dụng cụ đều không lại gần được, vừa tới gần sẽ bị đóng băng." Dừng một chút, hắn hỏi: "khí lưu không gian thứ nguyên sinh ra lúc 'Cửa' mở ra khiến thứ này tiếp cận độ 0 tuyệt đối?"
Lâm Tiêu vuốt cằm nói: "Những nơi bị dòng khí lưu không gian thứ nguyên thổi qua đều sẽ đóng băng phạm vi lớn, hơn nữa nhiệt độ tiếp cận độ 0 tuyệt đối quanh năm không tan.
Cũng khó cho ngươi có thể đem hắn đào lên và đưa đến chỗ ta.
“Ừ, tốn công đấy. "Lâm Tiêu mặc dù nói hời hợt, nhưng Tiến sỹ điên biết hắn khẳng định phải trả một cái giá không hề nhỏ.
Lâm Tiêu đột nhiên còn nói thêm: "Đáng tiếc ta chỉ có thể làm đến mức này, khối băng cứng kia ta không có biện pháp dùng man lực đánh nát, nếu không 11 thân thể cũng sẽ bị đánh nát."
Tiến sỹ điên vẻ mặt cổ quái hỏi: "Sao ngươi lại quan tâm đến hắn như vậy?
Lâm Tiêu thần sắc đạm mạc nói: "Hắn là'Chìa khóa','Cửa'là bởi vì hắn mở ra, cho nên giữa hắn và hạch tâm đã tồn tại liên hệ nào đó. Hiện tại hạch tâm vỡ, cũng chỉ có hắn mới có thể tìm về những mảnh vỡ kia."
Tiến sỹ điên bĩu môi, khịt mũi coi thường những thứ hư vô mờ mịt này.
Lâm Tiêu lại hỏi: "Tiểu tử này ngươi có thể giải quyết hay không? Nếu không ta sẽ tìm biện pháp khác.
Tiến sỹ điên trợn trắng mắt nói: "Ta chỉ nói là rất phiền phức, đâu có nói là không thể, cần chút thời gian mà thôi.
Vậy được, chờ tin tức tốt của ngươi. "Lâm Tiêu gật đầu ý bảo, liền xoay người rời đi.
Đợi đến khi cửa phòng thí nghiệm đóng lại, Tiến sỹ điên không lập tức tập trung vào trạng thái làm việc, ngược lại đứng lặng trầm ngâm hồi lâu.
"Hoang, Người vĩnh sinh,'Cửa','Chìa khóa'..." Tiến sỹ điên lắc đầu thở dài nói: "Như thế nào đều tập hợp lại?"
Bỗng dưng, hắn bỗng nhiên nghĩ đến chuyến bay Lâm Tiêu nhắc tới, lúc trước còn không quá mức để ý, nhưng giờ phút này bỗng nhiên nghĩ đến vẻ mặt của Lâm Tiêu khi nói đến việc này, trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe nghĩ tới một chuyện.
Tiến sỹ điên cả khuôn mặt nhất thời đều nhăn thành vỏ cam, lẩm bẩm nói: "Không thể nào...
……
……
Bên kia, Cuồng Triều và Nhược Từ sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm của tiến sỹ điên liền trở về phòng làm việc, không hề hay biết chuyện gì xảy ra tiếp theo ở chỗ Tiến sỹ điên và chuyến thăm của Lâm Tiêu.
Phòng làm việc bên trong ngược lại là không có đồ vật dư thừa, chỉ có một loạt máy tính cao cấp, cùng với ngồi ở trước máy tính một đám thành viên hacker Thập Tự Hắc Ám.
Khi Cuồng Triều và Nhược Từ tiến vào, tất cả mọi người dừng công việc trong tay, nâng mắt nhìn chăm chú bọn họ.
Cuồng Triều cùng Nhược Từ đi tới trước hai cái bàn máy tính trống không kéo ghế ngồi xuống, tiếp theo Cuồng Triều đeo tai nghe vào, ngón tay dài nhỏ gõ thật nhanh trên bàn phím một hồi, cho đến khi trên màn hình nhảy ra một cửa sổ đối thoại mới dừng lại, sau đó nói: "Long Uy.
“Ừ, tôi đây. "Trong tai nghe của mọi người đồng thời truyền ra âm thanh Long Uy.
Bắt đầu đi.
Được.
Bao gồm Nhược Từ ở bên trong, tất cả thành viên nhóm hacker không hẹn mà cùng đem ngón tay đặt ở trên bàn phím của mình, thật nhanh gõ lên.
Một cuộc chiến sắp bắt đầu.
Một ngày sau, hệ thống thị trường chứng khoán Khối đồng minh bị xâm nhập, gây thiệt hại kinh tế lớn. Ngay sau đó, hệ thống cổ phiếu của nước Anh cũng bị xâm nhập. Tiếp theo, hệ thống ngân hàng của mấy quốc gia liên tiếp lần lượt bị hacker xâm nhập, một lượng lớn tiền bị chuyển đi, đến nay vẫn không tìm thấy tung tích.
Mà phàm là trang web bị xâm lấn, đều không một ngoại lệ xuất hiện một cái Thập Tự Hắc Ám treo ngược.
……
……
Thời gian, giống như nước chảy trong tay, nắm chặt hơn nữa, cũng nắm không được một luồng thời gian trôi qua kia.
Bất tri bất giác, một năm sau......
Kyoto.
Một cô gái trẻ tuổi đeo khẩu trang và kính râm rộng rãi, bao kín mặt mình, trong lòng ôm một đứa bé vừa tròn một tuổi đi dạo trên phố thương mại. Thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng chạm vào mặt đứa bé, cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng.
Mà đứa bé trong lòng cô rất đáng yêu, một đôi mắt to rất có linh tính nhìn trái nhìn phải, mang theo ánh mắt tò mò đánh giá thế giới xa lạ này.
Có lẽ là dáng người người mẹ trẻ tuổi này thật sự quá đẹp, hoặc là cô ăn mặt quá kín mít, làm cho người ta không khỏi sinh ra cảm giác thần bí, dọc theo đường đi luôn luôn có người hướng cô ném tới ánh mắt hoặc tò mò hoặc là kinh diễm.
Nhưng đáng tiếc, bước chân của cô không dừng lại, khẩu trang và kính râm trên mặt cô cũng không tháo xuống. Những người đó chỉ có thể quan sát dáng người cực chuẩn của cô, thở dài cùng mơ màng nhìn chăm chú cô dần dần đi xa.
Đương nhiên, nếu cô tháo khẩu trang và kính râm xuống, đại khái đưa tới không phải là ánh mắt thưởng thức hoặc kinh diễm kia, mà là sẽ lập tức đưa tới một hồi rúng động.
Bởi vì cô, chính là Âu Dương Nguyệt Nhi-ngôi sao ca nhạc biến mất gần hai năm qua --!
Thời gian, cũng không có lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên mặt Âu Dương Nguyệt Nhi, cô trước sau như một vẫn thanh xuân xinh đẹp, duy chỉ có đôi mắt kia lại có thêm một tia mệt mỏi cùng tưởng niệm.
Đã hơn một năm trôi qua kể từ chiến dịch ở khu 97, nhưng người đàn ông đó vẫn chưa xuất hiện trở lại.
Âu Dương Nguyệt Nhi đang đợi, cô tin rằng người đàn ông kia cuối cùng sẽ có một ngày trở về, trở về thăm cô, còn có con của bọn họ.
Cho nên dù sống cô độc, mệt mỏi, cô cũng sẽ làm việc nghĩa không chùn bước chờ đợi.
Cho dù, chờ cả đời.
Có lẽ... đợi đến kiếp sau, kiếp sau, mặc kệ bao lâu, cô vẫn sẽ chờ đợi.
Nhẹ nhàng thở dài, tạm thời buông xuống thân ảnh vướng bận trong lòng kia, Âu Dương Nguyệt Nhi ôm đứa nhỏ tiếp tục đi dạo, vừa đi vừa không ngại phiền toái nói chuyện với cục cưng. Mặc dù đứa nhỏ căn bản nghe không hiểu cô đang nói cái gì, nhưng cô vẫn rất hưởng thụ hạnh phúc như vậy.
"Baby của mẹ, nhìn xem, nhà hàng kia chính là nhà hàng lẩu nha. Chờ papa trở lại, chúng ta cùng đi ăn lẩu được không a?" Âu Dương Nguyệt Nhi chỉ vào một quán lẩu, nhẹ giọng nhỏ nhẹ cùng đứa nhỏ nói.
Nhưng đứa bé lại không để ý đến cô, ngược lại quay đầu, nhìn về góc đường nơi nào đó. Tựa hồ nơi đó có thứ hấp dẫn hắn, thế cho nên làm cho nó chăm chú nhìn không chớp mắt như vậy.
“Làm sao vậy? "Âu Dương Nguyệt Nhi nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt đứa nhỏ hỏi.
Đứa nhỏ bỗng nhiên nâng bàn tay mập mạp non nớt lên, hướng góc đường kia vung hai cái, đột nhiên nở nụ cười, mơ hồ không rõ phát ra âm thanh "A a".
Âu Dương Nguyệt Nhi theo bản năng theo tầm mắt cục cưng nhìn lại, ngay giây tiếp theo, cô đột nhiên chấn động, mạnh che miệng lại, nước mắt phảng phất như nước lũ quét đê mãnh liệt chảy xuống...
END
Lời cuối của tác giả:
Kỳ thật< 
Những nhân vật này sẽ được viết trong quyển truyện khác
Ngoài ra, 13 là vì cứu 11 mà lựa chọn hy sinh bản thân, thời khắc mấu chốt là hòa thượng Thích Nhiên nhảy ra hy sinh bản thân cứu 13. 13 mặc dù được cứu thoát, nhưng vì bị thương nặng, cuối cùng bị "Khải" bắt đi. Trong một cuốn sách khác, 13 sẽ xuất hiện, và câu chuyện trong kim tự tháp sẽ được giải thích rõ ràng thông qua góc nhìn của 13.
Về phần nội dung đối thoại giữa Lâm Tiêu và tiến sĩ điên, kỳ thật cũng là mở đầu cho một quyển sách khác. "Vĩnh sinh giả" là câu chuyện trong "Mộ ảnh thi tung", một đám người đi khắp nơi tìm kiếm cổ mộ, từng chút từng chút đào ra manh mối của "Vĩnh sinh giả".
"Hoang Thần" là nhân vật chính trong "Phong Ma", tồn tại trong quá khứ, rồi lại đến từ tương lai. Hắn đã chết nhưng thân thể vẫn còn sống. Hắn là một cường đạo, bất quá cướp đoạt không phải tài vật, mà là sinh cơ của người khác. "Vĩnh sinh giả" xuất hiện, cùng hắn có quan hệ rất lớn. Hoang Thần là một người tuyệt tình tuyệt tính, có thể nói hoàn toàn diệt tuyệt nhân tính.
Chiếc máy bay bị tai nạn là một câu chuyện của một cuốn sách mới (tạm đặt tên là Trích Tiên Độc), bởi vì 11 đã mở "cánh cửa", chiếc máy bay chỉ tình cờ đi qua sa mạc bị cuốn vào không gian xoáy nước, rơi xuống phía sau " cửa", sau đó những gì đã xảy ra ở nơi kỳ lạ đó. Trích tiên là tiên nhân bị giáng chức xuống phàm trần, mà nhân vật chính trong quyển sách này lại bị ném tới phía sau "Cửa", giống như "Trích tiên" bị vứt bỏ, bất quá năng lực thích ứng của tiểu độc vật này quá mạnh mẽ, sau đó là một hành trình tai họa.
Đây là một câu chuyện rất hoành tráng, dòng thời gian từ 70.000 năm trước đến thời hiện đại, và tất cả các manh mối cần được đào bới từng chút một. Mà<
Đương nhiên, nếu như không kiên nhẫn xem cũng đừng mắng tôi, những câu chuyện này cũng là một câu chuyện độc lập. Cho nên cho dù không có kiên nhẫn xem một bộ phận cũng không quan trọng, bất kỳ một câu chuyện nào cũng là độc lập, rồi lại mơ hồ cùng "Đại kết cấu" có liên quan mà thôi.
.............
Mời đọc siêu phẩm mới nhất : Chiếc lồng xương thịt
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận