Nhân Gian Băng Khí

Chương 561. Dục Huyết Thao Thiên

Chương 561. Dục Huyết Thao Thiên
Chương 561: Dục Huyết Thao Thiên
Ngươi có biết đom đóm không? Sinh mệnh của đom đóm rất đáng buồn, từ lúc chính thức từ nhộng biến thành côn trùng cho tới khi chết đi chỉ khoảng năm đến hơn mười ngày. Và sau chừng ấy thời gian, chúng đã sống hết toàn bộ cuộc đời của mình.
Có lẽ cuộc sống của bọn chúng hoàn toàn không có ý nghĩ gì cả. Trong đời bọn chúng, có lẽ lúc huy hoàng nhất chính là khi tự thiêu đốt sinh mệnh của mình để phát ra ánh sáng rực rỡ kia, mục đích chỉ là để tìm kiếm được một tình yêu đích thực duy nhất. Có lẽ chúng sẽ chẳng bao giờ nghe được lời “anh yêu em” của nhau. Có lẽ chúng sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy một sự chờ đợi nhau vĩnh viễn, nhưng mỗi khi một điểm sáng biến mất, chúng cũng không oán trách không hối hận mà chỉ mỉm cười rồi chìm vào giấc mộng dài.
Sau khi ánh sáng rực rỡ qua đi, chúng chỉ còn để lại những tia sáng từng xuất hiện trên thế giới này, và sự bắt đầu của một sinh mệnh mới.
Đom đóm sử dụng hết khoảng thời gian sống ngắn ngủi, đem toàn bộ sinh mệnh bán thân hiến dâng cho người mình yêu và tạo ra sinh mệnh mới. Mà cho đến cuối cùng, nó sẽ thu được cái gì? Chỉ là một chút huy hoàng ngắn ngủi kia thôi sao? Nếu nói ra thì chẳng phải là một đoạn truyền thuyết tình yêu vừa đẹp đẽ mà vừa thê lương ư? Hay là bọn chúng thật sự vô tư dùng sinh mệnh hòa vào hào quang để lại sự hy vọng, còn tự mình thì lại lựa chọn chìm vào giấc ngủ say.
Khi Phùng Đán Toàn nói muốn đi đánh nốt trận đánh cuối cùng, Mười Một đã biết mục đích của ông ta là gì. Chỉ là không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên nghĩ tới đom đóm, cùng với đoạn truyền thuyết về tình yêu vừa đẹp vừa buồn kia. Cái truyền thuyết đó là khi hắn mới đến Long Quốc, cố gắng học tập văn tự Long Quốc mà tình cờ nhìn thấy trong một quyển sách mà thôi. Đối với kiểu chuyện tình yêu như vậy Mười Một luôn cười nhạt, tình yêu rốt cuộc là cái gì, hắn không hiểu, nhưng hắn biết trên đời này không có loại cảm tình vì người khác mà can tâm tình nguyện hiến dâng sinh mệnh của mình. Loại tình cảm này chỉ tồn tại trong khát vọng và ảo tưởng của mọi người mà thôi.
Nhưng lúc này, nhìn thấy khuôn mặt già nua của Phùng Đán Toàn, không biết tại sao trong đầu Mười Một lại hiện lên câu chuyện tình yêu đó. Phùng Đán Toàn thật sự rất giống chàng trai trong cố sự, chàng trai kia đã dùng hết sinh mệnh của chính mình để hóa thành đom đóm, chiếu sáng con đường cho cô gái đi lạc về đến nhà. Phùng Đán Toàn cũng chính là một người như thế. Ông ta biết rõ mình một khi xuất hiện sẽ gặp phải sự vây công của Long Hồn, nhưng vẫn muốn vì nghĩa mà cố gắng đi đánh một trận cuối cùng, bởi vì, chỉ bởi vì “cô gái” trong lòng ông. Ông giống như một con đom đóm, dùng hết sinh mệnh ngắn ngủi đi tìm một người con gái, rồi sau đó để lại cho thế giới một truyền thuyết về một tình yêu đẹp rạng ngời.
Có thể cảm nhận được mục quang của Mười Một nhìn tới, Phùng Đán Toàn vừa đi tới sơn lộ dưới núi thì quay đầu lại nhìn hắn, sờ lên khuôn mặt mình mà hỏi một cách kỳ quái: “Hóa trang của ta bị rơi ra sao?”
Mười Một thu hồi mục quang, vừa đi vừa hỏi: “Tại làm sao lại phải chấp nhất vậy?”
Không biết là Phùng Đán Toàn giả ngốc hay là nhất thời nghe không hiểu, ông ta sửng sốt hỏi: “Cái gì?”
Mười Một cúi đầu, hỏi sang câu khác: “Đáng không?”
“A, ngươi hình như là người thứ hai hỏi ta có đáng không.” Ông ngẩng đầu nhìn về phía xa, trong mắt xuất hiện vẻ ôn hòa, nói: “Khi ngươi yêu một ai đó, ngươi sẽ hiểu được là có đáng không”.
“Nhưng Lý Tú Châu đã chết.”
Khóe miệng Phùng Đán Toàn lại xuất hiện một nụ cười hòa nhã: “Cho nên ta muốn đi cùng với cô.”
Đứng bên cạnh nhìn vẻ vừa kiên quyết vừa dịu dàng toát ra từ trong mắt Phùng Đán Toàn, Mười Một khẽ lắc đầu, lạnh lùng nói: “Tình cảm, thực sự là gánh nặng.”
“Đó là bởi vì ngươi hoàn toàn không hiểu, khi ngươi thực sự yêu một người con gái, ngươi sẽ hiểu được tình cảm không phải là một gánh nặng. Mà cho dù là phải, ngươi cũng tình nguyện cả đời đưa lưng ra chịu lấy cái gánh nặng này.”
Mười Một lạnh lùng nói: “Ta sẽ không yêu người con gái nào cả, cũng sẽ không bao giờ đi gánh cái gánh nặng này đâu.”
“Đừng nên võ đoán như vậy, yêu hay không yêu ngươi tự mình không có khả năng khống chế. Sẽ có một ngày ngươi nguyện ý vì một nữ nhân mà hi sinh mạng sống của mình. Tình yêu của ngươi dành cho cô ta thật vô cùng đau thương.”
Trên mặt Mười Một xuất hiện một nụ cười lạnh, bởi vì hắn tin tưởng rằng chính mình sẽ không có ngày như vậy, vĩnh viễn sẽ không có. Nhưng lúc này trong đầu hắn bỗng hiện ra hình ảnh Âu Dương Nguyệt Nhi ở bệnh viện Đông Hải ánh mắt đẫm lệ, tan nát cõi lòng mà nhìn theo mình. Chẳng hề có lý do, hình ảnh này hắn không thể khống chế cứ thế hiện ra, hơn nữa lại thật rõ ràng.
Cước bộ Mười Một có chút rối loạn, Phùng Đán Toàn lập tức nhận thấy sự khác thường, quay đầu lại hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không sao.” Mười Một thu hồi ý nghĩ, tiếp tục bước về phía trước.
Phùng Đán Toàn cười đầy thâm ý, thò tay vào túi tiền móc ra một cái chìa khóa xe nói: “Lát nữa ngươi lái xe, ta sẽ nấp vào thùng sau.”
Mười Một không nhận lấy cái chìa khóa, cũng không mở miệng nói, chỉ lẳng lặng nhìn ông ta.
Phùng Đán Toàn tựa hồ sớm đoán được hắn sẽ có phản ứng này, mỉm cười nói: “Sao, không nguyện ý giúp lão già này lần cuối hả?”
Mười Một ngữ khí lãnh đạm hỏi: “Tại sao ta phải giúp ngươi?”
“Tại vì ngươi là lính đánh thuê, hơn nữa lại nhận ủy thác của ta.”
“Ta không tiếp nhận.”
“Ngươi đã nhận rồi, cả tiền cũng đã lấy rồi.”
Mười Một dừng lại nhìn ông ta.
Phùng Đán Toàn cười nói: “Ta đã giúp ngươi giết Vấn Thiên, bằng không ngươi cũng chẳng lấy được căn cứ kia rồi.”
“Là ông giúp 13 giết ông ta.”
“Nhưng hưởng lợi ích lớn nhất lại là ngươi.”
“Ông có thể không giết.”
Phùng Đán Toàn cười nói: “Được rồi, chuyện của Vấn Thiên không nói. Ta bây giờ chính là đi lấy tính mạng ra giúp ngươi. Ngươi không phải hi vọng ta tại kinh thành tạo ra cảnh hỗn loạn, tạo điều kiện cho người của ngươi chạy đến căn cứ ở Đông Hải sao? Ta dùng tính mạng của ta làm việc đó, tính là tiền đặt cọc cũng rất hợp lý phải không? Mặt khác ta cũng đã để luật sư xử lý tài sản của ta, tất cả sau khi bản đi đều để lại cho ngươi, mặc dù không nhiều, nhưng cũng đủ tính là tiền thuê ngươi phải không?”
Mười Một lãnh đạm nói: “Tiền thì ta không cần, ông muốn đi Dương gia cũng là vì bản thân ông, không liên quan tới ta.”
Phùng Đán Toàn tiến đến bên tai hắn, nhỏ giọng nói: “Mệnh Vận đã bắt đầu rút khỏi Đông Hải, 13 tối hôm nay sẽ rời đi sau cùng. Cái tên có dị năng biết chui xuống đất kia nếu không có Mười Ba đích thân truy đuổi hắn chắc chắn sẽ chạy ra, khi ấy thì người sẽ phải chắp tay dâng căn cứ cho người khác rồi.”
Mười Một liếc mắt nhìn ông ta, nói: “Chuyện này ta tự giải quyết được.”
Phùng Đán Toàn đột nhiên đứng thẳng người hỏi: “Ngươi làm sao mà giải quyết được? Mang theo người của ngươi nghênh ngang chạy đến Đông Hải chắc?”
Mười Một nheo mắt lại, không nói gì. Phùng Đán Toàn đích xác là đã nắm được nhược điểm của hắn, bây giờ Hẩu Tử rất cần những thiết bị để hồi phục, mà chỉ có siêu cấp căn cứ ở Đông Hải mới có, lại biết Yêu Linh chạy thoát ở ngay gần căn cứ, Mười Một hoài nghi có phải là Phùng Đán Toàn cố ý để cho Yêu Linh chạy được không. Có lẽ Phùng Đán Toàn lúc đó cũng không thể nghĩ sâu xa như vậy, nhưng nếu là Lục Đạo ở bên cạnh bày mưu tính kế thì lại khác, cái tên chuyên dùng âm mưu, trên người tập trung đầy trí tuệ và sự tà ác ấy, ngay đến cả Mười Một cũng cảm thấy cố kỵ.
Thở dài một hơi, Phùng Đán Toàn nói: “Bây giờ cả kinh thành đều bị Long Hồn khống chế, ta chỉ cần lộ diện một chút lập tức sẽ bị phát hiện ngay. Mệnh Vận cũng lâm vào tình huống giống như ta, họ không thể lộ diện. Ta chỉ có thể dựa vào ngươi. Ta không cần ngươi ra tay giúp ta, chỉ cần ngươi âm thầm đưa đến phụ cận Dương gia là được, còn lại sẽ do ta tự mình xử lý.”
Dừng một chút, Phùng Đán Toàn liếm môi, nói: “Nếu như… ta thất bại, ta khẩn cầu ngươi giúp ta đưa vài người đến bến tàu Hải Diêm, đến lúc đó sẽ có người ra mặt đưa bọn họ đi.”
Mười Một không do dự trả lời: “Ta cự tuyệt.”
Phùng Đán Toàn gật đầu nói: “Quả thật, nếu bắt ngươi ra tay là làm khó cho ngươi rồi. Nhưng ta chỉ hi vọng ngươi có thể đưa ta đến Dương gia, chỉ cần tới nơi thì nhiệm vụ của ngươi sẽ kết thúc. Sau khi ta xuống xe thì người trực tiếp rời đi, sự tình sau này Long Hồn cũng sẽ không tính lên đầu ngươi đâu.”
Mười Một nhìn ông ta, hỏi: “Đã như vậy, tại sao ngươi lại còn muốn giết Vấn Thiên? Đừng lấy cớ là hắn biết bí mật cái căn cứ kia ra nữa.”
Phùng Đán Toàn cười khổ nói: “Vấn Thiên không thể không giết, hơn nữa nhất định phải do ta tự mình ra tay giết. Đây là kế hoạch của 13. Ngươi đừng hỏi ta nữa, có hỏi ta cũng không thể nói đâu.”
Nói xong, Phùng Đán Toàn nhìn Mười Một hỏi: “Thế nào? Ngươi có nguyện ý giúp ta hay không? Nếu ngươi nói không chịu giúp ta, ta chỉ có thể lập tức rời khỏi kinh thành.”
Mười Một đưa tay ra lấy chìa khóa từ chỗ Phùng Đán Toàn, lạnh nhạt nói: “Ta chỉ đưa ngươi đi. Ngươi và những người đó sinh tử đều không có quan hệ gì với ta, đừng hi vọng ta sẽ ra tay.”
“Đương nhiên.” Phùng Đán Toàn trên mặt lộ ra một nụ cười. Chỉ là Mười Một cảm thấy trong nụ cười của ông ta dường như đang che giấu một cái gì đó, rất giống… rất giống kiểu cười của Lục Đạo.
Quan sát cẩn thận một lát, Mười Một không tài nào tìm thấy trên mặt Phùng Đán Toàn một sơ hở nào cả, bèn vượt qua ông ta mà đi xuống phía chân núi.
Phía sau núi, người qua lại bắt đầu nhiều lên. Nơi nay mặc dù không có địa phương gì để giải trí, nhưng lại là nơi các đôi tình nhân vùng phụ cận tìm đến hẹn hò khi đêm xuống. Dọc đường xuống tới nơi hai người đã nghe thấy vài ba chỗ đang rúc rích nổi lên những tiếng tán tỉnh ve vãn.
Lúc này Phùng Đán Toàn vốn đang đi thẳng lưng lại đột nhiên khom người xuống, đồng thời giữ khoảng cách mấy bước với Mười Một. Trên đoạn đường ngắn ngủi, Phùng Đán Toàn đi rất cẩn thận, mỗi khi phát hiện có người ở vùng phụ cận đều lộ ra vẻ mặt hết sức chú ý cẩn thận quan sát. Ở phía trước Mười Một mặc dù không nhìn thấy, nhưng tai lại nghe được tiếng bước chân và tiếng hít thở của Phùng Đán Toàn, mặc dù hình như bước chân có vẻ hơi tập tễnh nhưng thực ra da thịt toàn thân ông ta đều ở trạng thái khẩn trương, tựa như tiến vào trạng thái của báo săn, có thể phát ra công kích trí mạng theo bất kỳ hướng nào.
Ở quãng cuối cùng của đời người, ông ta bước đi thực sự là vô cùng cẩn thận…
Hai người một trước một sau đi tới chỗ một chiếc xe màu vàng dừng trong một con hẻm dưới chân núi, Phùng Đán Toàn bỗng nhiên ho khẽ một tiếng. Mười Một biết Phùng Đán Toàn làm ám chỉ cho hắn chính là chiếc xe này, bèn dừng lại ở bên cạnh xe, đầu tiên là quan sát tỉ mỉ một vòng xung quanh, bộ dạng thật cực kì giống hình dạng một tên ăn trộm xe trước tiên phải quan sát một lượt hoàn cảnh xung quanh vậy. Sau khi xác nhận xung quanh không hề có người, Mười Một rất nhanh mở cốp sau xe ra. Từ phía sau Phùng Đán Toàn đột nhiên linh hoạt như một con khỉ phóng về phía trước, chỉ thoáng chốc đã biến mất vào trong cốp xe không một tiếng động.
Mười Một liền vào xe, khởi động rồi sau đó đi về phía nội thành.
“Sở Nguyên.” Sau khi xe chạy được khoảng 2 phút thì thanh âm Cuồng Triều bỗng vang lên trong tai Mười Một: “Ngươi không cảm thấy kì quái sao? Nếu ông ta muốn ngươi hỗ trợ chỉ bằng cách đưa ông ta đến phụ cận Dương gia, như vậy thì quá đơn giản, chỉ cần đưa ra một chút tiền là ai cũng đều có thể đưa ông ta đi được phải không? Tại sao lại nhất quyết là phải tìm tới ngươi?
Mười Một mở điện đài, điều chỉnh âm lượng nhẹ giọng nói: “Ông ta không tin bất cứ kẻ nào.”
Cuồng Triều trầm ngâm một chút: “Ông ta sợ lại kẻ đó trực tiếp mang mình đến cục cảnh sát ư? Nhưng tại sao ông ta lại lựa chọn ngươi nhỉ?”
“Hắn không có lựa chọn khác.”
Cuồng Triều thở dài một hơi nói: “Ta giúp ngươi giám thị khu vực đường đi ở phụ cận Dương gia, tới đó người lập tức rời đi, đừng có để bị dính vào.”
“Uhm.” Dừng một chút, Mười Một nói: “Hãy thăm dò toàn bộ tư liệu của Long Hồn đi!”
“Biết rồi”
. ....
..
Bạn cần đăng nhập để bình luận