Nhân Gian Băng Khí

Chương 627. Nỗi Lòng Người Thiếu Nữ 2

Chương 627. Nỗi Lòng Người Thiếu Nữ 2
Chương 627: Nỗi Lòng Người Thiếu Nữ 2
Sự yên lặng ban đêm làm tâm hồn con người ta cảm thấy bình lặng. Nhất là trong cả không gian rộng lớn mà chỉ có một người trong đó, nằm ở trên giường ngắm nhìn bầu trời, đồng thời suy tư, cũng là một loại hưởng thụ. Bỏ qua hết ba thứ sách vở chữ viết, bỏ qua các công thức số học vắt kiệt cả não bộ, mà lặng lẽ trốn ở trước cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn cả con phố im ắng, cả một thế giới tĩnh lặng.
Mặc dù đêm nay không có trăng, thế nhưng trên đường không có một bóng người, không có tiếng còi ô tô inh ỏi, làm cho khoảnh khắc này dường như cả Trái Đất cũng ngừng quay, cả con tim cũng ngừng đập.
Giờ này phút này, Trương Hân Hân vẫn chưa ngủ, mà cô ngồi ở trên giường mình, nhìn qua cửa sổ bên giường ngơ ngác nhìn trời đêm tối mịt. Có thể là đang ở cái tuổi mới lớn nên cô có rất nhiều tâm sự còn vương vấn.
Khẽ thở dài, Trương Hân Hân cúi đầu nhìn chiếc điện thoại di động mà cô đang nắm chặt trong tay. Từ sau ngày hôm đó, người kia vẫn chưa gọi lại cho cô dù chỉ một lần, dường như đã rất lâu đi ? Cô biết hắn thường xuyên đổi số điện thoại, nên có vài lần, mỗi khi có một số điện thoại lạ gọi đến , cô lại vô cùng hưng phấn, cho đến khi những số đó hoặc là gọi nhầm số, hoặc là quấy rối, mà chưa bao giờ là hắn.
“Anh Nguyên.” Trương Hân Hân thấp giọng nỉ non một câu, rồi tựa đầu vào cửa sổ thủy tinh, ngơ ngác không biết nghĩ đến cái gì.
Đột nhiên, điện thoại cô rung lên, sau đó vang lên một hồi chuông dễ nghe. Trương Hân Hân cả kinh, suýt chút nữa nhảy dựng lên, nhanh chóng coi dãy số gọi đến, mặt trên là một dãy số không có tên, mà còn là một dãy số lạ. Trong lòng cảm thấy thấp thỏm chờ mong, Trương Hân Hân nhanh chóng bấm nút nghe máy, đông thời đưa máy tới gần tai nói :” Alo?”
Trong điện thoại không có tiếng gì , Trương Hân Hân vừa dời điện thoại lại nhìn, đường dây đã bị ngắt.
Cho dù cô không bao giờ đi mắng chửi người khác, cũng không nhịn được thốt ra một tiếng mắng, lại là một thằng bịp bợm, đầu năm nay sao bọn lừa đảo thừa cơm lại đông vậy chứ ? Những tên lừa đảo này rất thích cái trò đêm hôm khuya khoắt nháy máy cho người khác, chỉ vang lên một hồi liền ngắt máy. Nếu như khổ chủ lúc đó đã ngủ say, đương nhiên là không nghe máy được, sáng hôm sau thức dậy tự nhiên thấy có một cuộc gọi nhỡ, tưởng rằng có bạn bè hoặc người thân nào gọi đến liền nhá lại, rất nhanh, mấy tên bịp bợm thông máy , lập tức điện thoại của khổ chủ bị trừ tiền vô ích.
Căm giận ném chiếc điện thoại lên đống chăn trên giường, thế nhưng chỉ vài giây sau, Trương Hân Hân vẫn nhịn không được lại cầm nó lên tay. Từ sau khi hắn bắt đầu gọi điện thoại cho cô, chiếc điện thoại này đã trở thành vật bất ly thân, cho dù là đi tắm cô cũng mang theo, chỉ sợ đến lúc mà hắn gọi đến cô lại bỏ nhỡ, mất đi một lần tương phùng,thì đợi lần kế cho tới khi nào ?
Nhớ tới trước kia cô thường nửa đêm gọi điện quấy rầy hắn, nghe thấy thanh âm nhàn nhạt của hắn, trong lòng cô lại cảm thấy an tâm. Đáng trách chính là, từ sau khi cô bị thương tỉnh lại, cô không bao giờ gọi cho hắn được nữa. Cho dù thỉnh thoảng hắn gọi tới, cũng là thay đổi số liên tục, khi cô gọi lại thì đã máy đã đóng, không lâu sau thì không có cuộc gọi nào nữa.
Trương Hân Hân biết công việc của hắn rất nguy hiểm. Mặc dù mẹ Sở Phàm đã nói cho cô, người kia đang làm trong quân ngũ, nhưng Sở Phàm cũng không biết là Trương Hân Hân đã sớm biết hắn là một sát thủ. Trong đêm mà cô bị thương đó, chính miệng hắn đã nói cho cô.
“Anh là sát thủ.”
“Những người đó vì anh nên mới bắt em.”
Trương Hân Hân khóe miệng bất giác mỉm cười. Mỗi khi nhớ tới bóng dáng hắn khi nói những lời này, cô lại thấy cảm động. Lúc đó trông hắn rất đáng sợ, sắc mặt băng lãnh, trong mắt hiện ra quang mang làm tim người cũng phải đóng băng, phảng phất như xung quanh hắn thấp đi hẳn mấy độ. Thế nhưng Trương Hân Hân lại cảm thấy vô cùng ấm áp, cô biết lúc đó biểu đạt hắn bất thiện, nhưng cô vẫn nhìn ra, mắt hắn trong lúc đó mơ hồ lộ ra một tia phẫn nộ, và sợ hãi. Hắn vì cô mà phẫn nộ. Hắn vì cô mà giết người.
Cho nên mặc dù sớm biết hắn là một sát thủ, nhưng Trương Hân Hân không cảm thấy sợ, trái lại mơ hồ còn có cảm giác chờ mong cùng kích thích. Cô thường xuyên suy nghĩ, cuộc sống Anh Sở Nguyên của cô tới cùng là như thế nào ? Ngày nào cũng đi chém giết sao ? Có đúng là rất nguy hiểm hay không ? Có đúng là rất nhiều người cũng muốn giết hắn hay không? Vừa nghĩ tới hắn có rất nhiều kẻ thù, Trương Hân Hân lại thấy lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận