Nhân Gian Băng Khí

Chương 236. Bên Sông Kinh Hồn

Chương 236. Bên Sông Kinh Hồn
Chương 236: Bên Sông Kinh Hồn
Đêm nay chính là rất đẹp, không khí mông lung huyền ảo làm cho người ta như đi vào giấc mơ.
Ở thủ đô, có một dòng sông trăng, dòng sông trăng này là địa điểm đẹp nhất của thủ đô, cảnh đẹ̣p nơi này lưu vào trí nhớ của mọ̣i người, sau này lại phát triển thành khu du lịch, nơi này hấp dẫn đại đa số du khách nước ngoài đến đây xem. Lúc này ở̉ bên dòng sông có một cô gái mười hai mười ba tuổi, mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt, hiện giờ cô đang khoan thai bước tới, trên mặt cô lộ ra nét tươi cười, phàm là nhìn thấy cô cười thì người nào cũng không kìm hãm nghĩ được đến hai chữ:” Thiên Sứ”
Quả thật cô tựa như một thiên sứ không lo lắng, gây cho người ta cảm giác mùa xuân tới. Khuôn mặt nho nhỏ, chưa hoàn toàn phát dục thân thể, khuôn mặt thanh tú đáng yêu. Kẻ khác không khỏi nhịn được cảm thán, người con gái này chính là làm cho người khác bại hoại, tương lai nhất định lại xuất hiện một mỹ nữ.
Cô gái một bên cười một bên chuyển bước đi tới. Đi đằng sau cô tầm hai mét là một người đàn ông, người đàn ông bên mép đang ngậm điếu thuốc lá, hình như có chút không quá vui đi theo phía sau cô gái.
"Tiểu Huệ ngươi cẩn thận cho ta một chút". Người đàn ông ném điếu thuốc lá trên miệng ra, lau mồ hôi nói : "Sớm biết nha đầu như vậy ta đã không mang ngươi đến đây rồi.
"Ai! ca" Cô gái chạy về bên người người đàn ông, lôi cánh tay hắn vừa cười vừa nói: "Ngươi chính là ba ngày đến thủ đô để đi du lịch cơ mà, ngươi lại không có nữ bằng hữu ta không giúp ngươi thì có phải là phí cái vé này ư?"
"Thí" Người đàn ông bĩu môi nói với âm thanh chỉ có chính mình mới nghe được: "Ngươi tưởng rằng trên trời rơi xuống ư, là lão tử dùng mạng để mang về đó". Nói tới nói lui người đàn ông chính là không dám cho em gái nghe thấy.
Nguyên đôi huynh đệ này chính là cô nhi, cha me bị tai nạn xe mà chết, bọn họ đi theo bà mà sống. Bởi vì cha mẹ chết mà ca ca Diệp Kiếm có tính tình ngang ngược một chút, không muốn đi theo học nữa. Cả ngày đi theo bọn lêu lổng ở ngoài, tính tình cũng dần dần đi xuống. Bất quá là ở nhà hắn vẫn giữ hình tượng là trang người đàn ông với bà và em gái.
Hai năm trước bà bị bệnh qua đời. Nguyên tài sản của bà cùng nhà cửa đều là do huynh muội hắn kế thừa, nhưng mà chú ruột cùng với cô ruột của chúng tới đây tranh đoạt tài sản của bà. Hai người lúc đầu thì nói cũng êm tai hảo hảo chiếu cố huynh muội bọn họ. Kết quả hai người cãi nhau rồi lộ ra cái đuôi hồ ly.
Lúc ấy thì Diệp Kiếm đã hơn hai mươi tuổi, cự tuyệt sự nuôi dưỡng của cô và chú, cũng không cần thừa kế tài sản của bà nữa, dẫn theo Diệp Huệ trở lại căn phòng cũ của cha mẹ. Hai người bắt đầu nương tựa lẫn nhau mà sống. Vì cuộc sống và cung cấp học phí cho muội nên Diệp Kiếm đã tìm mọi cách để kiếm tiền. Mặc dù cha mẹ để lại không ít tài sản, hai người tạm thời chưa khổ sở cuộc sống. Nhưng thời gian cũng đã lâu mà tiền dùng cũng đã sắp hết thế nên Diệp Kiếm bắt đầu đi kiếm công việc
Sau này do bằng hữu giật dây mà Diệp Kiếm bắt đầu đi bán thuốc lắc ở tại các quán rượu. Bán cả đêm thu về cũng được hơn mười đồng tiền, ngày tốt thì có thể được hơn trăm đồng, nhưng dù sao nghề này cũng nguy hiểm, hoàn hảo là Diệp Kiếm cơ trí dựa vào thông minh mà trốn được mấy lần công an đột kích kiểm tra. Mà ông chủ cũng vì sự thông minh của hắn mà bắt đầu coi trọng hắn.
Lần này không biết vì việc gì mà ông chủ cho hắn lên thủ đô du lịch hơn ba ngày, tiền ăn ở đi lại hoàn toàn là miễn phí cả. Diệp Kiếm vô cùng hưng phấn dẫn theo em gái đi, đương nhiên hắn đến bây giờ cũng không cho em gái biết được mình đang làm gì cả.
Nhìn Diệp Huệ dáng vẻ hưng phấn, Diệp Kiếm trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười. Hắn đối với em gái này cực kỳ thương yêu, bình thường không nỡ cự tuyệt gì, chỉ cần em gái mở miệng cần vật gì thì hắn không đau lòng bỏ tiền đi mua ngay.
Diệp Kiếm hút thêm một hơi thuốc, rồi vứt điếu thuốc xuống đất lấy chân dẫm nát. Mặc dù ở thành thị cấm hành động này, nhưng Diệp Kiếm chính là tiểu lưu manh thì quy củ này coi như không có.
Diệp Kiếm kêu lên: "Tiểu Huệ, trở về đi thôi".
Diệp Huệ vẫy vẫy tay nói: "Chơi thêm một chút nữa thôi mà".
Diệp Kiếm khuyên nhủ: "Nơi này có cái gì tốt mà xem chứ? Về sớm còn nghỉ ngơi, ngày mai không phải muốn đi đến cố cung xem hay sao chứ? Ngủ muộn thì em làm sao còn sức mà đến cố cung xem được?"
Diệp Huệ suy nghĩ một chút, không kiên trì nữa, bọn họ đã đi hơn một giờ rồi, giờ phút này đã gần rạng sáng, ở gần đấy không còn bóng người. Bởi vì Diệp Huệ lần đầu rời đi nơi ở đến một thành phố khác để du lịch nên hưng phấn không chú ý đến thời gian. Nếu đổi lại bình thường thì cô là ngủ sớm ở trên giường rồi.
Diệp Kiếm nắm lấy tay của em gái, hai người đang chuẩn bị về thì Diệp Huệ đột nhiên nhỏ giọng nói: "Ca".
"Làm sao vậy?"
Diệp Huệ trốn ở đằng sau hắn lặng lẽ chỉ lên phía trước. Diệp Kiếm theo hướng cô chỉ thì thấy ở trên bờ đối diện cách tầm 5 thước có sủi bọt khí sau đó vỡ tan.
Diệp Kiếm nháy mắt quay đầu nhìn bốn phía rồi lẩm bẩm hỏi: "Suối phun?"
Đúng lúc đó có một bóng đen ở dưới nước phóng lên.
"Oa!!!"
Diệp Kiếm cùng với Diệp Huệ hai người đồng thời ngã ngồi xuống.
"Quỷ kìa!!"
Diệp Kiếm quá to một tiếng xoay người lại lôi kéo Diệp Huệ chạy theo mình, nhưng chính là chưa đứng lên thì lại trượt chân ngã xuống.
Diệp Kiếm một tay đẩy Diệp Huệ kêu lên: "Huệ! Chạy mau!đừng chú ý đến ta, chạy mau hãy đi tìm đại ca, không. hãy báo cảnh sát giúp ta báo thù!"
Diệp Huệ thấy bóng đen thì càng hoảng sợ có chút ngầy ngốc nhìn mặt nước, nhưng ở đó có bóng đèn chiếu xuống thấy rõ bóng đen mặc độ quân trang.
Diệp Huệ nuốt một ngụm nước bọt nhẹ giọng nói: "Ca!".
"Làm gì thế, chạy nhanh lên!"
Diệp Huệ đẩy Diệp Kiếm nói: "Dường như là người mà."
"Người?"
Diệp Kiếm sững sờ trong chốc lát sau đó quay đầu lại nhìn thì quả nhiên ở trên mặt nước là một người đàn ông trẻ tuổi một thân quần trang, khắp người đều là máu.
Diệp Kiếm không khỏi rùng mình một cái nghĩ đến một viễn cảnh: "Người quân nhân trẻ tuổi này tranh chấp sau đó bị người giết ném xuống sông".
Diệp Kiếm cảm giác toàn thân lạnh run gai ốc mọc hết lên. Hắn không phải chưa thấy người chết, đi theo ông chủ hắn đã thấy bắn nhau mặc dù ở xa xa đằng sau cầm dao mà hắn cũng thấy run run. Mỗi lần biết mình thắng thì hắn nhắm mắt đi tới tùy tiện nhằm người trên mặt đất chém 1 dao. Nếu bên mình bị thua thì hắn sẽ quay mình bỏ chạy. Cho nên bây giờ hít một hơi sâu trấn định, Diệp Kiếm nhẹ giọng nói: "Tiểu Huệ mau đi báo cảnh sát".
Diệp Huệ nhỏ giọng nói: "Ca, hắn dường như còn sống?"
"Ach..."Diệp Kiếm trợn to mắt nhìn em gái, yết hầu không kìm được nuốt ực một cái, lại rùng mình cắn răng nói: " Đừng có nói giỡn, chạy nhanh lên nào".
Diệp Huệ vội la lên: "Ca, hắn thực sự còn sống, ta vừa rồi nhìn thấy hắn giật mình mà".
"Đó là...bị nước sông đẩy thôi". Nói tới nói lui Diệp Kiếm không tự chủ được quay đầu nhìn lại, tựa hồ người trẻ tuổi mặc quân trang đang cố ý phối hợp với hắn, ngay lúc Diệp Kiếm xem qua thì đồng thời, nửa người trên hắn hơi co quắp một chút.
"Oa". Diệp Kiếm quát to một tiếng, người lảo đảo đặt mông lên trên mặt đất, hai hàm răng va vào nhau: "Cạp... cạp, Cương... cương... cương... thi a!
Vừa mới dứt lời hắn từ trên mặt đất nhảy lên lôi Diệp Huệ chạy.
Diệp Huệ lôi kéo tay hắn, chân không có động kêu lên: "Ca, hắn còn chưa chết, chạy làm gì chứ".
Diệp Kiếm quát: "Thúi lắm! mau đi!"
Đúng lúc đó thì ở trên mặt nước vang lên một tiếng khua nước. Hai người quay đầu nhìn lại thì thấy quân nhân trẻ tuổi kia đang từ trong nước bò lên bờ, cả người lảo đảo đứng lên, nhưng là dường như không có khí lực, đột nhiên " phác thông" một tiếng ngã xuống .
Diệp Kiếm đẩy người của muội ra, tại chính mình trên người rút ra một con dao nhỏ luống cuống hua hua về phía quân nhân trẻ tuổi kêu lên: "Ngươi đừng lại đây! ta . ta có dao".
Quân nhân tuổi trẻ vẫn không nhúc nhích dường như đã hôn mê. Diệp Kiếm thở ra một hơi, vẫn duy trì tay cầm dao rồi nhỏ giọng nói: "Tiểu Huệ chúng ta mau đi."
Diệp Huệ nhíu mày nói: "Ca,hắn thực sự không chết mà".
Diệp Kiếm cắn răng khẩn chương nói: "Ta trông là hắn đã chết, bây giờ báo cảnh sát là hết lòng rồi".
"Ca!" Diệp Huệ cẩu khẩn nói: "Cứu hắn đi được không?"
"Cái gì?" Diệp Kiếm trừng mắt kêu to lên: "Cứu hắn? Quỷ mới biết được hắn là người hay là quỷ?"
Diệp Huệ vội la lên: "Hắn là người..nếu..."Cô thần sắc có chút buồn bã nói: "Nếu trên đời thực sự có quỷ thì ba, mẹ, bà cũng sẽ nhìn chúng ta..."
Nhìn Diệp Huệ bộ dáng khẩn trương thì Diệp Kiếm không nhịn được mềm nhũn than nhẹ nói: "Được, để ta xem sao, cho dù hắn là người. Chính là ngươi cũng nhìn rõ, người này một thân đều là máu, khẳng định là đang bị cừu nhân đuổi giết. Ngô...Chẳng lẽ là bị cừu nhân đuổi giết, từ một chỗ của Nguyệt Hà nhảy xuống sông rồi bơi tới? Đáng chết, nếu là như vậy thì chúng ta càng không thể cứu hắn, quỷ mới biết hắn đắc tội với cừu gia như thế nào?"
Diệp Huệ vân vê tay áo cầu khẩn: "Ca..."
"Không được" Diệp Kiếm nghiêm mặt nói: "Huệ, chúng ta đi mau đi, nếu cừu gia của người này tới có khi còn giết chúng ta để diệt khẩu". Nói đến đó hắn lôi Diệp Huệ về nơi nghỉ.
Diệp Huệ lôi cánh tay hắn nói: "Ca cầu ngươi mà."
"Tiểu Huệ người này với chúng ta không có quan hệ, tại sao muốn cứu hắn chứ?"
Diệp Huệ thần sắc buồn bã nói: "Nếu...nếu có người cứu ba mẹ thì có thể bọn họ đã không chết". Nói xong, trên mặt cô đã hạ xuống hai hàng nước mắt.
Diệp Kiếm yên lặng nhìn em gái, khi cha mẹ bị tai nạn thì hắn mới mười lăm tuổi mà muội thì tám tuổi, lúc ấy cha chở mẹ trên chiếc xe tới ngã tư đường thì bị một chiếc xe chạy tốc độ cao đâm vào. Do buổi tối nên người đi đường không nhiều lắm mà xe kia thì chạy trốn, cha mẹ bọn họ thì nằm trong vũng máu, người dân phụ cận và xe đi qua chỉ gọi điện báo cảnh sát, sau đó đứng vòng quanh bên ngoài để xem, không có một người ra giúp bọn họ, càng không có ai đưa bọn họ tới bệnh viện. Khi cảnh sát tới thì cha mẹ họ cũng vì mất máu nhiều quá mà chết trên đường tới bệnh viện. Mặc dù sau này cái xe gây tai nạn bị bắt, chủ xe cũng không bị ngồi tù mà bồi thường một khoản tiền, nhưng mấy vạn đồng thì có thể nào mua được mạng cha mẹ họ.
Nhìn em gái khóc thương tâm, Diệp Kiếm cũng đau xót trong lòng, yên lặng thu lại dao, tới quân nhân tuổi trẻ, trước dò xét xem hơi thở của hắn, thấy hắn thực sự còn hơi thở, bèn đặt quân nhân lên trên lưng mình.
Diệp Huệ mỉm cười nói: "Cám ơn ca ca".
Diệp Kiếm không tức giận chỉ trừng mắt nhìn cô một cái: "Nhanh lên một chút đi thôi, bị người khác phát hiện thì phiền toái đấy. Ngô, từ cửa sau đi vào, ngươi đi trước xem có người hay không?"
"Được!". Diệp Huệ đáp ứng rất nhanh chạy về quán trọ.
Diệp Kiếm nâng người quân nhân trẻ tuổi lên, cũng mặc kệ hắn có nghe thấy hay không, cười khổ nói: "Lão huynh, hy vọng ngươi đừng có hại thảm ta nhé, còn có, hôm nay ta cứu ngươi một mạng, tương lai nếu ta có chuyện gì thì ngươi cần phải giúp ta chiếu cố em gái của ta a".
. ....
Bạn cần đăng nhập để bình luận