Nhân Gian Băng Khí

Chương 992. Chờ anh, cả đời 18

Chương 992. Chờ anh, cả đời 18
Chương 992: Chờ anh, cả đời 18
Người dịch: PrimeK
Điều khiến Gia Cát Tuệ cảm thấy đau lòng không phải bởi vì ba chữ "Phiền phức quá", cũng không phải bởi vì lời nói lạnh nhạt của 11 đối với cô, lại càng không phải 11 cố ý xa lánh cô. Những thứ này cô đều có thể lý giải, dù sao hơn hai mươi năm xa lạ không phải một sớm một chiều là có thể bồi dưỡng.
Điều thực sự khiến cô đau lòng là 11 bài xích cô, hoặc có thể nói hắn đang bài xích thân phận của mình. Hắn cũng không có ý định tán thành phần quan hệ chị em này, lại càng không muốn nhận người cha bên ngoài kia. Ý tứ trong lời nói của hắn đã rất rõ ràng minh bạch đang biểu đạt: Không nên cùng ta dính dáng thân quen, ta cùng các ngươi không có quan hệ.
Hơn 20 năm chờ đợi, hơn 20 năm kiễng chân chờ mong, thế nhưng chờ tới cũng không phải là thân nhân gặp nhau lệ nóng doanh tròng, mà là em trai lạnh lùng cùng một câu "Phiền phức quá".
Cho dù có kiên cường hơn nữa, cho dù đã có chuẩn bị tâm lý, Gia Cát Tuệ vẫn bị sự lạnh lùng của 11 làm cho đau đớn. Nghĩ đến sự chán chường và tự trách của cha trong hơn 20 năm qua, tuy rằng ông rất ít khi nhắc tới chuyện của mẹ và em trai trước mặt cô, nhưng Gia Cát Tuệ biết, cha ngày đêm đều nhớ nhung bọn họ, tâm nguyện lớn nhất của ông chính là một ngày người một nhà có thể đoàn tụ.
Chia lìa hơn 20 năm sau rốt cục tìm về em trai, nhưng tâm tình mừng rỡ như điên lại không còn sót lại chút gì, giờ phút này trong lòng Gia Cát Tuệ chỉ còn lại bi ai cùng đau xót thật sâu. Trong lòng mặc dù chưa từng bị dao cắt, nhưng đau đớn lại rõ ràng như vậy. Những chỗ mềm mại nhất trong lồng ngực, vết thương bị người thân làm tổn thương, sắc bén hơn, tàn nhẫn hơn nhiều so với tổn thương tứ chi.
Dùng sức cắn môi, cố nén chua xót ở mũi cùng nước mắt sắp tràn mi, Gia Cát Tuệ vội vàng đem hai mắt hướng lên trên liếc xéo bay về phía góc nghiêng trần nhà, giống như ngay cả nước mắt sắp không đè nén được cũng cùng nhau nuốt trở về trong bụng.
Trưởng thành, không phải trái tim con người già đi, mà là nước mắt đảo quanh còn có thể duy trì mỉm cười.
Hơn 20 năm rèn luyện cuộc sống đã sớm làm cho Gia Cát Tuệ học được trưởng thành, học được như thế nào đem tâm sự giấu ở trong lòng không cho người ta phát hiện. Nhẹ nhàng hít hít mũi, Gia Cát Tuệ nở nụ cười cứng ngắc, nhẹ nhàng nói: "Vậy... ta đi xem cô dâu
11 vẫn đưa lưng về phía cô không đáp lại, Gia Cát Tuệ lại nhìn bóng lưng của hắn thật sâu, mới yên lặng xoay người đi ra khỏi phòng bếp.
Khoảnh khắc cô bước ra khỏi phòng bếp, mấy đôi mắt của Âu Dương Bác, Gia Cát Hoàng gần như không hẹn mà cùng nhìn về phía cô. Ngay cả 13, người không quan tâm đến bất cứ điều gì, cũng hơi gật đầu khi cô bước ra và ném một ánh mắt khó hiểu về phía cô.
Nơi này mỗi người đều là đại nhân vật, bàn tay đại quyền tọa trấn một phương, cho dù bọn họ đã cố ý thu liễm khí thế, nhưng trong ánh mắt lơ đãng lộ ra cảm giác áp bách vẫn mang đến áp lực lớn lao cho Gia Cát Tuệ. Mặc dù trên mặt cô vẫn duy trì nụ cười cố giả bộ trấn định, nhưng dưới ánh mắt phảng phất có thể nhìn thấu lòng người này, cô phảng phất sinh ra ảo giác tất cả tâm sự của mình đều bị bọn họ nhìn thấu.
Gia Cát Tuệ vội vàng gật đầu, giống như đang trốn tránh những ánh mắt này không dám nhìn thẳng vào bọn họ. Tuy rằng trên mặt của cô nhìn không ra chút khác thường nào, nhưng trên lông mi vẫn dính lệ quang, cùng với u buồn vừa mới lóe lên trong mắt đều không gạt được mấy lão hồ ly đã quen đối nhân xử thế, đã sắp thành tinh này. Nhìn thấy bộ dáng miễn cưỡng cười vui vẻ của cô, bọn họ cũng đã biết, cô ở trong bếp gặp mặt 11 cũng không vui vẻ gì.
Tửu Quỷ không khỏi cười khổ một tiếng, trong những người này ông ta xem như là người hiểu rõ 11 nhất, cho nên nhìn thấy thần sắc né tránh ánh mắt Gia Cát Tuệ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Nếu để cho hắn nhìn thấy có người có thể cùng 11 tiến hành giao lưu vui vẻ, đó mới thật sự là làm cho hắn cảm thấy kỳ quái.
Gia Cát Hoàng dưới đáy lòng yên lặng thở dài một tiếng, đợi đến khi nữ nhi đến gần, mới làm bộ như không biết, ở trên mặt lộ ra nụ cười hòa ái, nhẹ giọng hỏi: " thế nào?
“Rất tốt. "Trên mặt Gia Cát Tuệ lộ ra nụ cười không chút khúc mắc, nói:" em trai...... so với tưởng tượng của ta còn ưu tú hơn.
Lúc nói xong, phát hiện cha đang nhìn vào mắt mình, Gia Cát Tuệ lúc này mới nhớ tới hốc mắt mình còn ẩm ướt, lập tức lau mắt, giống như tự giễu cười nói: "Vừa rồi nhìn thấy em, có chút tâm tình kích động.
Gia Cát Hoàng gật đầu, cũng không đi vạch trần. Đám người Âu Dương Bác, Thiên Hành lại càng thiện ý cười cười.
Đối mặt với những người này, Gia Cát Tuệ có chút có tật giật mình, ánh mắt vẫn không dám cùng Gia Cát Hoàng đối diện. Tựa hồ là sợ bị bọn họ nhìn thấu tâm sự của mình, sau khi vội vàng nói vài câu, Gia Cát Tuệ liền kiếm cớ nói: "Con đi xem cô dâu, nhân tiện tặng lễ vật.
“Đi thôi. "Gia Cát Hoàng sắc mặt ôn hòa gật đầu đáp.
Gia Cát Tuệ hướng Âu Dương Bác, Thiên Hành, Tửu Quỷ cùng hòa thượng Thích Nhiên nhất nhất lễ phép cáo lui mới xoay người đi tới bên người 13, cúi người cùng 13 nhỏ giọng nói chuyện với nhau vài câu. Nói là nói chuyện, kỳ thật đều chỉ là cô đang nói, mà 13 đang nghe. Tuy rằng thanh âm Gia Cát Tuệ không lớn, nhưng là ở đây Thiên Hành, Tửu Quỷ cùng hòa thượng Thích Nhiên ba người đều không phải người bình thường, cho dù cách xa nhau một đoạn khoảng cách, bọn họ cũng là có thể nghe được. Chỉ là thân phận ba người này để ở đó, chuyện bỉ ổi nghe lén như vậy là khinh thường đi làm. Bất quá cho dù bọn họ không cố ý đi nghe nội dung, nhưng vẫn liên tục nghe được trong miệng Gia Cát Tuệ mơ hồ đề cập đến "cậu", "em trai" các kiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận