Nhân Gian Băng Khí

Chương 884. Người yểm hộ VS người yểm hộ 4

Chương 884. Người yểm hộ VS người yểm hộ 4
Chương 884: Người yểm hộ VS người yểm hộ 4
Người dịch: PrimeK
Lãnh Dạ vừa nghe khói có độc đâu còn dám tháo khẩu trang xuống, không chỉ không dám lấy xuống, mà còn bịt chặt miệng mũi. Hơn nữa hắn còn không yên tâm đem đeo ở trên hốc mắt kính nhìn ban đêm dùng sức đè ép, tránh cho con mắt cũng bị khói độc tiếp xúc đến. Sau khi làm xong những thứ này hắn mới hung hăng trừng mắt liếc Dawell một cái, lại tát tát lên trán bóng loáng tỏa sáng của Dawell răn dạy: "Thằng khốn! Ai bảo mày ném bom khói?”
Dawell sờ sờ đầu ủy khuất nói: "Không phải đại ca bảo em ném sao?”.
Tao...... Cái đệt! "Lãnh Dạ tức giận hung hăng giậm chân, tựa hồ nhớ tới cái gì, lại vội vàng hỏi:" Nguyệt Dung đâu? Cô ấy có không?”
Dawell chỉ chỉ khẩu trang trên mặt mơ hồ không rõ nói: "Chị ấy cũng có”.
Lãnh Dạ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tức giận liếc hắn một cái nói: "Ngươi thứ này ở đâu ra? Khặc, thế mà còn có độc. Mày vừa rồi lấy ra không phải đạn lóe sáng sao?”
Dawell vẻ mặt vô tội chỉ chỉ bên ngoài nói: "Chính là cái này, là tên điên làm. Thoạt nhìn rất giống đạn lóe sáng, kỳ thật nó chính là đạn khói độc." Dừng một chút, hắn lại ủy khuất nói: "Em vừa rồi vẫn muốn nói với đại ca, nhưng đại ca không cho em cơ hội”.
“Mày còn nói? Lãnh Dạ tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái nói: "Quỷ mới biết đó là đạn khói? Nếu sớm biết thì tao đã không để cho mày ném." Nhìn bốn phía một mảnh sương mù dày đặc không tản ra được, hắn lại khổ não nói: "Khặc, khói đặc lớn như vậy, quỷ còn thấy được người. Trận chiến này còn đánh thế nào?”
Dawell mơ hồ không rõ lầm bầm một câu, nhưng nghe không rõ hắn đang nói cái gì, phỏng chừng 10 phần là tại bất mãn Lãnh Dạ đều đẩy oan khuất tới người hắn. Vốn là, lúc ấy hắn lấy ra đạn khói độc của Tiến sỹ điên là muốn hỏi ý kiến của hắn có nên ném ra ngoài hay không, ai biết Lãnh Dạ sẽ không đầu không đuôi ngay cả thời gian giải thích cũng không cho liền lập tức bảo hắn ném, nói cho cùng hắn cũng rất ủy khuất.
Lãnh Dạ gõ gõ tai nghe, thay đổi ngữ khí thô lỗ lúc nói chuyện cùng Dawell, rất dịu dàng hơn nữa mang theo mỉm cười hỏi: "Dung Dung, em không sao chứ?"
"Nghe phát tởm." trong tai nghe truyền đến âm thanh vẫn lạnh lùng của Hoàng Hậu, nhưng nghe cũng có chút không rõ ràng lắm, đoán chừng là bởi vì cô cũng đeo lên khẩu trang.
Lãnh Dạ không chút để ý tiếp tục cười hì hì: "Ai nha, đây là thân mật không phải ghê tởm. Anh đây không phải là đang kết nối tình cảm sao?”
“……”
Khụ khụ. "Lãnh Dạ ho nhẹ hai tiếng còn nói thêm:" Đúng rồi, khói lớn như vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Nếu không rút trước......
Lãnh Dạ còn chưa nói xong, phía trước đột nhiên vang lên tiếng súng rõ ràng, đồng thời trong tai nghe cũng rõ ràng nghe được tiếng súng này. Lãnh Dạ lập tức nhận ra, đây là âm thanh phát ra từ khẩu súng lục đã được cải tiến trong tay Hoàng Hậu. Tiếng súng còn chưa hạ xuống, ngay tại nơi phụ cận Hoàng Hậu nổ súng bỗng dưng cũng truyền ra mấy phát súng, dùng cũng là súng lục. Bất quá tiếng súng lục này cũng khác với tiếng súng lục bình thường, nghe rất có sức, phỏng chừng uy lực rất lớn, hẳn là súng lục K của Ma Quỷ. Lãnh Dạ nhớ rõ, lúc trước Băng Mộng chính là bị súng lục K bắn cho cụt tay thương tích đầy mình.
Khi tiếng súng của Dạ U vừa vang lên, Lãnh Dạ mạnh mẽ cầm súng bắn tỉa nhảy ra, thậm chí cũng không cần mắt nhìn, chỉ dựa vào cảm giác liền bắn một phát về phía chỗ Dạ U nổ súng.
““Đoàng”Tiếng súng MG 16 chấn động, sương mù xung quanh đều bị bắn ra một chút. Lãnh Dạ sau khi bắn ra một phát súng này liền lập tức rút về cũng lôi Dawell nhanh chóng rời khỏi nơi này, hắn đã bại lộ vị trí của mình, nếu trong chốc lát Dạ U xoa tan sương mù nhìn tới sẽ là tử kỳ của hai người bọn họ.
Thẳng đến khi Lãnh Dạ mang theo Dawell dựa vào cảm giác chạy đến phụ cận tìm đám cỏ ẩn núp, trong tai nghe mới truyền ra âm thanh của Hoàng Hậu, ngữ khí của cô nghe có chút tức giận, lạnh lùng nói: "Anh không nên gây thêm phiền phức cho tôi”.
“Anh...... anh gây thêm phiền phức á? "Lãnh Dạ chỉ vào mũi mình vẻ mặt dở khóc dở cười. Quay đầu nhìn thấy Dawell trốn ở một bên trộm cười, Lãnh Dạ nhất thời tức giận không chỗ phát tiết, hung hăng lại tát một phát ở trên ót bóng loáng tỏa sáng của Dawell.
Dawell bị đau "Ôi" một tiếng, một tay ôm Tiểu Bạch một tay sờ đầu bị đánh đau, đau đến nhe răng nhếch miệng.
Lãnh Dạ thị uy hất cằm về phía Dawell, chỉ là khuôn mặt bị giấu dưới khẩu trang không thể lộ ra sắc mặt cao ngạo kia. Lúc này mới nhỏ giọng ghé tai nói: "Em vừa rồi làm cái gì?”
Giọng nói của Hoàng Hậu vang lên trong tai: "Tôi đã giết tên bắn tỉa kia”.
Lãnh Dạ "A" một câu, hỏi: "Chết rồi hả?”
Hoàng Hậu tức giận nói: "Nói nhảm”.
Lãnh Dạ cười gượng hai tiếng, còn chưa mở miệng nói chuyện, Hoàng Hậu đã nói lần nữa: "Còn một chuyện, tôi sẽ giải quyết, anh đừng gây thêm phiền nữa”.
"Anh..." Lãnh Dạ còn chưa kịp nói ra, phụ cận đột nhiên lại vang lên tiếng súng, là súng của Dạ U. Hiển nhiên lúc Hoàng Hậu nói chuyện với hắn Dạ U đã len lén mò đến phụ cận, cũng tìm được chỗ ẩn thân của Hoàng Hậu. Tiếng súng còn chưa dứt, tiếng súng của Hoàng Hậu lại vang lên. Sau khi nghe được tiếng súng của Hoàng Hậu, Lãnh Dạ liền biết Dạ U không thể đánh lén thành công, mới không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời không dám quấy rầy Hoàng Hậu nữa.
Lúc quay đầu lại nhìn Dawell, vẻ mặt ôn nhu lúc mới nói chuyện với Hoàng Hậu trên mặt Lãnh Dạ đã biến mất không thấy nữa, thay vào đó là nghiêm mặt, khiến người ta không thể không cảm khái đối xử của người đàn ông và người con gái quả nhiên khác nhau. Lãnh Dạ hất cằm về phía Dawell, giọng nói cứng nhắc nói: "Nói đi, vật kia là chuyện gì xảy ra?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận