Nhân Gian Băng Khí

Chương 1252: Tạm biệt, cũng là vĩnh biệt 2

Chương 1252: Tạm biệt, cũng là vĩnh biệt 2
Chương 1252: Tạm biệt, cũng là vĩnh biệt 2
Người dịch: PrimeK
Hốc mắt đỏ lên, cố nén chua xót, Lãnh Dạ gật đầu một cái.
Nước mắt, rốt cuộc cũng không ngừng sụp đổ chảy xuống.
Chưa bao giờ có một lần hứa hẹn sẽ nặng nề như giờ phút này, hắn giống như khiêng lên một ngọn núi lớn, nặng đến không cách nào thông khí.
Quay đầu đi không dám nhìn nữa, Lãnh Dạ ngồi vào ghế lái, cúi đầu, cắn chặt răng không dám nói ra tiếng. 10 ngón tay nắm chặt tay lái, siết thật chặt, 10 ngón tay đều mất đi huyết sắc.
Cuối cùng......
Hắn nặng nề đem trán của mình đập vào tay lái.
Một chút, một chút, một chút......
Là dạng tra tấn gì, có thể làm cho một chiến sĩ thiết huyết đã quen nhìn sinh tử đều bị thống khổ cùng dày vò như thế?
Thang máy, còn đang đi lên.
Càng lên càng cao, càng lên...... càng xa.
Ạnh - -! "Phía trên đột nhiên truyền đến tiếng khóc cào xé ruột gan của Trương Hân Hân.
Âu Dương Nguyệt Nhi vẫn cắn chặt ngón tay của mình, cho dù cắn nát ngón tay cũng cuối cùng không dám khóc thành tiếng rốt cục cũng không chịu nổi nữa, tất cả tình cảm đè nén vào giờ khắc này hoàn toàn sụp đổ thành thương.
Mở miệng ra, khóe miệng đều mở tới mức nứt ra, dùng hết tất cả khí lực, hướng về phía dưới dùng hết toàn lực khóc rống lên: "11 -!"
Ngay cả Nguyễn Thanh Ngữ luôn luôn tỉnh táo nhất cũng lý trí nhất cũng không nhịn được nữa, há miệng bất chấp tất cả tức giận khóc thành tiếng.
Nhưng cho dù các cô khóc lóc như thế nào, cũng không cách nào làm cho người đàn ông kia quay đầu lại nhìn các cô một cái.
Hắn liền tựa như một tòa núi lớn kiên cố, dùng thân hình không quá rộng, cuối cùng kiên cường chắn ở trước người các cô.
Vì các cô ngăn cản hết thảy cuồng phong bạo vũ.
Dù là máu tươi đầm đìa, dù là người đầy vết thương, đều chưa từng ngã xuống.
Cho đến khi......
“Ruỳnh!! "Thang máy rốt cục hoàn toàn lên mặt đất, hoàn toàn phù hợp với một đường băng của căn cứ mặt đất.
Mà thân ảnh cô đơn kia, cuối cùng vẫn ở lại phía dưới.
Hoàn thành lời hứa cuối cùng của cuộc đời.
Nhưng mà......
Bọn họ không còn nhìn thấy hắn nữa.
Có phải hay không......
Vĩnh viễn......
Đều không nhìn?
Oa - "Trương Hân Hân ngửa mặt lên trời khóc rống, mặc dù vạt áo đã sớm bị ướt đẫm......
Mặc dù......
Sáng sớm gió lạnh trong sa mạc lạnh như dao.
……
Có một số câu chuyện không cần kể cho người khác nghe, có một số bi thương không phải ai cũng hiểu, trên con đường trưởng thành, không phải ai cũng có thể luôn làm bạn.
Mưa bụi tịch mịch, vẫn kéo dài như vậy.
Một giọt nước mắt theo gò má lạnh lẽo chảy xuống, mới rốt cục hiểu được: Ta bước vào hồng trần của ngươi, đã sa đọa thành bi thương.
Bỉ ngạn hoa nở có đẹp, lá rụng có bi tráng, cũng sẽ không có người cùng ta thưởng thức.
Linh hồn, cũng giống như tàn thuốc sau khi thiêu đốt, yếu ớt, tan vỡ, không trọn vẹn...
……
Xèo...... "Trong tai Lãnh Dạ đột nhiên xuất hiện một trận tạp âm, ngay sau đó một âm thanh thô kệch vang lên:" Đường số 6, đường số 6, mau dọn dẹp.
"Đường số 6 đang được dọn dẹp."
Ba đội đi hội hợp.
“……”
"Ba đội?"
“……”
Ba đội toàn quân bị tiêu diệt......
Xèo......
Lãnh Dạ mờ mịt ngẩng đầu, ngẩn người mấy hơi sau ánh mắt hơi dại ra mới dần dần chuyển thành trong suốt.
Trong tai nghe phát ra từng mệnh lệnh, nghe những âm thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, hắn mới nhớ tới Thập Tự Hắc Ám còn có một chi nhân mã lưu lại mặt đất.
Bởi vì Cuồng Triều bọn họ trước tiên công kích thông tin vệ tinh khu 97 tạo thành này một mảnh khu vực thông tin mất đi hiệu lực, chính vì vậy tai nghe tiêu chuẩn của Thập Tự Hắc Ám cũng mất đi tác dụng.
Bất quá Thập Tự Hắc Ám đã sớm dự liệu được loại tình huống này cũng sớm làm chuẩn bị, bọn họ ở trên mỗi một chiếc xe đều mang theo tín hiệu tiếp thu tín hiệu đường ngắn, tần suất cũng điều chỉnh đến nhất trí với kênh tai nghe của Thập Tự Hắc Ám. Cho nên dù tạm thời cắt đứt liên lạc với Cuồng Triều bên kia, các đoàn xe bên này cũng có thể liên lạc với nhau trong phạm vi nhất định.
Chỉ là sau khi người đám người 11 đi vào không gian căn cứ ngầm, ở cửa thang máy giao chiến, máy tín hiệu trong xe bị đánh hỏng, lại tiếp theo xe lại rơi xuống tầng sâu hơn. Cho nên đừng nói liên lạc với đội ngũ mặt đất, chính bọn họ cũng không liên lạc được với nhau. Chính bởi vì như thế, cho nên khi Vịt Bầu mất tích Lãnh Dạ không tìm thấy hắn. Mà khi Lãnh Dạ và Vịt Bầu cả người lẫn xe rơi xuống đất, đám người 11 cũng không có cách nào liên lạc được với hai người này.
Vốn Lãnh Dạ cũng sắp quên mất còn có bộ đàm chuyện, ai ngờ vừa đi ra lại ngoài ý muốn tiếp thu được tin tức `lưu lại mặt đất.
Ngẩng đầu, cảnh giác nhìn bốn phía. Nơi này hẳn là bãi đỗ máy bay, vùng phụ cận tương đối yên tĩnh, nhưng xa xa vẫn thỉnh thoảng có tiếng súng vang lên.
Sờ sờ tai nghe tàng hình dán trên vách tai, Lãnh Dạ hơi mở miệng, âm thanh hơi khàn khàn mệt mỏi nói: "Ngốc ưng đã kiếm ăn, chim non trở về tổ.
Rất nhanh, trong tai có âm thanh truyền ra: "Hiểu rồi. Vị trí số 7 đã được quét dọn sạch sẽ, kền kền đi về vị trí số 7. Đám chim non giao nhau quét sạch, cắt đuôi kền kền.
"Bốn đội đã nhận được."
Đội 6 nhận được...
……
Hít sâu một hơi không khí lạnh thấu xương, Lãnh Dạ đột nhiên đạp chân ga, xe Jeep ầm một cái vọt ra ngoài.
Mang theo một xe bi thương cùng nước mắt, vô kinh vô hiểm lao ra khỏi căn cứ khu 97, đón gió cát bay xa.
Để lại, lòng tràn đầy vết thương cùng khóc thảm.
Xe.
Càng đi càng xa.
Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận