Nhân Gian Băng Khí

Chương 633. Diệp Tiêu Xui Xẻo

Chương 633. Diệp Tiêu Xui Xẻo
Chương 633: Diệp Tiêu Xui Xẻo
Trương Hân Hân bĩu môi nói:” Vậy em muốn tìm anh thì làm thế nào ? Ý , ý em là, vạn nhất em gặp bất trắc gì, còn biết đường mà tìm anh.”
Mười Một nói :” Em có thể gọi cho anh, nhưng không thể không có việc gì cũng gọi.”
Trương Hân Hân dẩu miệng lẩm bẩm:” Hảo, nếu như anh rỗi, nhất định phải gọi cho em nhé ?”
“Ừm... Đợi một chút.” Mười Một nói thêm:” Buổi tối đừng nên ra ngoài, gần đây tình hình không yên ổn lắm.”
Trương Hân Hân thè lưỡi ra nói :” Biết rồi, sau này em không như thế nữa, được chưa ?”
“Ừm, vậy trước cứ như thế đi?”
Trương Hân Hân vội vàng kêu lên :” Anh Sở Nguyên!”
“Cái gì ?”
“Ơ... em...” Trương Hân Hân ấp úng nửa ngày, nhưng không biết nói gì mới tốt.
Mười Một nói:” Nếu không có việc gì thì anh cúp máy.”
Trương Hân Hân thở dài nói :”Được rồi, nhưng anh nhất định không được tắt máy nha, còn có , khi nào rảnh rỗi, nhất định phải gọi điện cho em a.”
“Được.”
“Vậy cứ như thế đi. Anh Sở Nguyên , anh nhất định phải tự chăm sóc tốt cho mình a. Còn khi nào rỗi rãi thì đến nhà em ăn cơm. Mẹ em suốt ngày nhắc đến anh đó... Anh Sở Nguyên?” Trương Hân Hân nhìn điện thoại di động thì không biết từ lúc nào hắn đã tắt máy, nhưng cô vẫn như một đứa ngốc lẩm bẩm liên tục.
Trương Hân Hân nhăn mũi lại nhìn điện thoại di động , nói :” Lại nữa, chả bao giờ để người ta nói xong.” Rồi cô lại cười hinh hích, kỳ thực cô sớm biết Mười Một đã cúp máy, chỉ là không đành lòng ngắt máy mà thôi.
Bỗng, Trương Hân Hân vỗ trán kêu :” Ai nha, quên hỏi hắn có nhà ở kinh thành không .”
Ngay dưới tầng một nhà Trương Hân Hân, trong một góc tối tăm, Mười Một nhìn điện thoại, bất đắc dĩ lắc đầu. Em gái này, trước sau vẫn không thay đổi.
Trong tai hắn vang lên tiếng của Cuồng Triều :” Yên tâm đi, chúng ta luôn để ý tới Hân Hân mọi lúc mọi nơi. Có chuyện gì xảy ra chắc chắn sẽ đến tai ngươi trước.”
Mười Một ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng năm, hỏi :” Tìm được DK không ?”
“Tìm được, hắn hiện đang ở một quán Bar tên “Cũ Không?” .Hơn nữa , hắn còn vừa giết một tài xế taxi .”
Mười Một đút lại điện thoại vào túi, không nói câu gì liền chui vào trong xe, bỏ đi.
Cùng lúc đó, trong trụ sở cảnh sát thủ đô.
Đại đội trưởng Diệp Tiêu lúc này đang rất đau đầu. Hắn cảm thấy ngày hôm nay như thể ra khỏi nhà bước nhầm chân trái, xui hết biết.
Buổi tối hắn nhận được một cuộc điện thoại, báo tại khu công nghiệp xảy ra đấu súng. Hắn vội vội vàng vàng dẫn người tới, nhưng đến nơi thì quân đội sớm đã đóng ở đó. Ai chết mà còn có liên quan tới cả quân đội? Diệp Tiêu cảm thấy chuyện đã trở nên không đơn giản. Mà càng làm cho hắn giật mình chính là , chỉ huy của đám bộ đội này, chính là tổng tư lệnh quân khu thủ đô, thượng tướng Từ Khiêm.
Cái tên Từ Đại thương Diệp Tiêu sớm đã nghe qua, mà hắn cũng còn biết cháu lão Từ Tử Dương. Bất quá tối nay, Từ Khiêm cũng không lộ diện mà sĩ quan phụ tá của lão thay mặt lão giải thích chuyện xảy ra, cùng với lý do bọn họ tới đây.
Biết mọi chuyện từ đầu đến cuối, Diệp Tiêu cảm thấy rất đau đầu, bởi vì chuyện này lại đụng chạm đến một nhân vật rất mẫn cảm, Diệp Tiêu đã từng gặp qua vài lần, Sở Nguyên, cũng chính là Mười Một.
Theo như lời của viên sĩ quan phụ tá, kẻ chết trong kho hàng chính là những người bắt cóc bạn gái của Từ Tử Dương , Nguyễn Thanh Ngữ. Bạn gái ? Diệp Tiêu âm thầm phỉ nhổ, hắn rất rõ quan hệ của Từ Tử Dương với cô gái tên Nguyễn Thanh Ngữ, sợ rằng ngay cả bạn bè cũng chưa tới. Hầu hết cũng là do sự ở quán bar hôm nọ. Mặc dù Diệp Tiêu trong lòng phỉ nhổ, nhưng ngoài mặt không dám có chút biểu hiện gì, sợ rằng Từ Khiêm mà biết, lập tức sai người bắn chết hắn.
Hồ sơ vụ án lại càng làm Diệp Tiêu thêm kinh ngạc, một người lại có thể một mình một ngựa giết sáu người khác , rồi cứu ra Nguyễn Thanh Ngữ. Từ thi thể có thể thấy được kẻ đó ra tay vô cùng độc ác, tất cả đều là 1 kích lấy mạng không để lại đường sống, ngay cả đặc chủng binh tối chuyên nghiệp cũng khó có thể làm được như vậy. Hơn nữa từ vẻ mặt thi thể , có thể thấy là bọn họ “chết không kịp ngáp”, chết mà thậm chi không biết chết vì lý do gì. Kẻ đó giết sáu người ngay trong nháy mắt, thậm chí đó còn là bằng tay không.
Trời ! Diệp Tiêu không khỏi lắc đầu quầy quậy, kẻ này có còn là người không ?
Nghe viên sĩ quan nói ra cái tên Sở Nguyên, Diệp Tiêu rùng mình một cái, cổ nuốt ực xuống một cục.
Người này hắn đã gặp qua vài lần, thân phận của kẻ đó rất cao, hơn nữa còn vô cùng thần bí. Có một thời gian rõ ràng kẻ đó có giấy chứng nhận của Quốc vụ viện, không bao lâu sau lại có giấy chứng nhận của Quốc An Cục, làm cho hắn đau đầu là, hai mảnh giấy phép này đều có đóng dấu ký cộp đàng hoàng. Mà Quốc Vụ Viện và Quốc An Cục thuộc hai chuyên môn khác nhau, một văn một võ, vậy mà người này từ một vị tể tướng thư sinh, trong chốc lát liền chuyển thành một đại tướng quân oai phong, điều này làm cho Diệp Tiêu tin chắc rằng thân phận Sở Nguyên này không đơn giản. Cũng như vụ ở quán bar nọ, chuyện vừa xảy ra lập tức có một đám quan lớn đã ra mặt bưng bít lại, những người đó cho dù Diệp Tiêu hắn có ngoan cố điên cuồng đến đâu cũng không dám đắc tội, cuối cùng chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ, rồi chuyện nhỏ hóa thành bỏ qua. Chết hơn mười người mà đến cả chút mưa cũng không có. Lại làm cho người kinh ngạc hơn chính là, đêm đó có một đám học sinh bị người của Quốc An cục bắt về thẩm vấn, ngay ngày hôm sau đám học sinh đó lại sinh hoạt như bình thường, dường như là ngày hôm qua chưa có chuyện gì xảy ra. Cấp trên của hắn cũng bắt hắn phải dừng cuộc điều tra lại, mà Diệp Tiêu cũng nhạy cảm ngửi được mùi chính trị trong đó, hắn cũng không muốn dính vào nên lại càng tránh như tránh lũ.
Chỉ là không biết kiếp trước thiếu người tên Sở Nguyên này cái gì , bản thân cũng dự đính nương tựa vào hắn, nhưng mãi không xong, nay hôm nay lại còn có chuyện này xảy ra, phiền phức hơn là lại còn liên quan đến cả Từ Khiêm.
Sĩ quan phụ tá nói với Diệp Tiêu, bọn họ đến đây là để cứu “bạn gái” của Từ Tử Dương, nhưng người tên Sở Nguyên này lại đến trước một bước cứu người đi. Vốn cứu người là chuyện tốt, thế nhưng khi quân đội tới, Sở Nguyên có thái độ bất hợp tác, tàng trữ vũ khí trái phép, dùng súng giết người, đe dọa người thi hành công vụ,... đủ các loại tội ác tày trời đều đổ cả lên đầu hắn.
Diệp Tiêu là một người thông minh, hắn nghe xong liền hiểu được , Từ Khiêm muốn đối phó Sở Nguyên.Sĩ quan phụ tá lại ám chỉ muốn Diêp Tiêu “xử lý đúng luật” Xử lý thế nào bây giờ?
Quả nhiên, hắn vừa trở về cục, ghế ngồi còn chưa nóng chỗ, đã có điện thoại từ vài người cấp trên gọi tới. Mà nội dung đều như một, đó là giao vụ án này cho Quốc an cục phụ trách.
Một vụ án hình sự bình thường mà cũng phải giao cho Quốc An cục ? Rốt cuộc là chuyện gì đây ?
Diệp Tiêu cảm thấy hắn sắp điên tới nơi rồi. Một bên là Tổng tư lệnh quân khu thủ đô, thượng tướng Từ Khiêm. Một bên là thân phận thần bí, bối cảnh mạnh mẽ Sở Nguyên. Hắn chỉ là một tiểu nhân vật tiểu cảnh sát, nằm giữa hai thế lực lớn, còn muốn để người ta sống nữa không ?
Diệp Tiêu khổ não gãi đầu, hận không thể gãi rách được cả da xuống.
Sở Nguyên, Từ Khiêm. Từ Khiêm, Sở Nguyên. Hai cái tên này liên tục xoay tròn trong đầu hắn. Một kẻ cảnh cáo hắn phải “ xử lý đúng luật” , còn người đứng phía sau của kẻ kia lại cảnh cáo hắn không được nhúng tay vào, làm sao bây giờ ? Mặc kệ?
“Mẹ nó !” Diệu Tiêu hung hăng nện tay lên bàn , cắn răng nói :” Lão tử cái * xui như thế chứ !”
“Bình bịch!” Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên.
Diệp Tiêu hung hăng bới đầu, sau đó đội mũ cảnh sát lên, nói :” Vào đi.”
Một gã cảnh sát đẩy cửa vào, nói :” Đại đội trưởng.”
Diệp Tiêu tức giận đảo mắt nói :” Có gì nói mau, có rắm thì phóng, không thấy ta đang bực sao.”
“Ách.” Viên cảnh sát nuốt một cục xuống rồi dè dặt nói : ” Vừa nhận được quần chúng báo án . Trên Hải thiên lộ, có một tài xế taxi bị bắn chết trong xe.”
“Loảng xoảng!” Viên cảnh sát nói xong, Diệp Tiêu liền đập đầu xuống bàn, làm chén nước, bình hoa phía trên rơi loảng xoảng. Ngẩng đầu lên, mắt hắn đã đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi rít :” DM! Lại là bắn chết! Con mẹ nó đừng để ta tra ra là kẻ nào, bằng không lão tử DM nó!”
Nửa giờ sau, bình thường đến buổi tối thì luôn đường thông hè thoáng, đến ban ngày Hải thiên lộ lại trở nên cực kỳ náo nhiệt. Một chiếc xe cảnh sát chặn ngay cửa con đường đang chật như nêm cối, ánh đỏ xanh giao nhau vụt sáng như chiếu vào lòng người. Hoàn hảo , nơi này là khu thương nghiệp, xung quanh không có nơi ở, hơn nữa hiện đang là hừng đông, cho nên cũng không có nhiều người vây xem lắm, cảnh sát làm việc vô cùng thuận lợi.
Diệp Tiêu tới, công việc tìm kiếm chứng cứ cùng điều tra đã được tiến hành. Hắn xuống xe, lập tức có một viên cảnh sát đi tới trước mặt hắn.
Diệp Tiêu gật đầu với viên cảnh sát, nói :” Chuyện gì xảy ra?”
Viên cảnh sát nói :” Báo án là một đôi tình nhân , ngẫu nhiên đi qua thì thấy có một chiếc taxi đỗ ở đây, định gọi xe thì phát hiện tài xế bị bắn chết.”
“Hung khí ?”
“Điều tra sơ bộ thì có thể kết luận là súng lục cỡ nhỏ, đầu đạn thu được tại hiện trường đã được mang đi kiểm tra, hẳn là rất nhanh sẽ có kết quả.”
Diệp Tiêu đi tới trước xe taxi, đầu tiên là đi quanh xe một vòng quan sát, cuối cùng mới nhìn đến ghế lái xe. Thi thể đã được chuyển đi, nhưng trên tay lái, trên cửa kính cùng chỗ ngồi vẫn còn rất nhiều vết máu chưa khô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận