Nhân Gian Băng Khí

Chương 1144. Trời tối 5

Chương 1144. Trời tối 5
Chương 1144: Trời tối 5
Người dịch: PrimeK
Chiến đấu không chỉ phát sinh giữa " thợ săn Đêm tối" cùng nhóm "Người từ bên ngoài", giữa nhóm "thợ săn" tộc bất đồng cũng đang giao chiến, tựa như quái vật màu trắng cùng người nhện như vậy, chỉ cần không thuộc về tộc quần của mình, đụng phải liền nhất định là một hồi không chết không thôi.
Ngoài ra, những chủng tộc "thổ dân" sống trên mặt đất cũng không tránh khỏi bị cuốn vào vòng xoáy này. Chỉ cần là đồ vật có máu có thịt, sẽ hết thảy trở thành con mồi của "Người thợ săn" từ dưới lòng đất
Đêm nay chiến tranh ở khắp mọi nơi, điên cuồng ở khắp mọi nơi.
Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, ai cũng không thể chỉ lo thân mình.
Thế giới này đã hoàn toàn điên rồi.
Trong đám nhân mã tụ tập cũng đang chém giết kịch liệt.
Công kích bộ lạc nhân mã chính là một loại sinh vật lớn lên giống như sâu bọ, có điểm giống "Rắn gai", chúng nó vung vẩy chi trước giống như bọ ngựa, lấy số lượng khủng bố như núi như biển đánh sâu vào phòng tuyến bộ lạc nhân mã.
Tiếng chém giết đinh tai nhức óc.
Trong một gian "phòng" trong bộ lạc nhân mã, Thiên Táng một bên nhìn ra chiến trường xa xa, một bên vuốt cằm nói: "Lục Đạo, ông nói bên nào sẽ thắng?"
Lục Đạo không chút nghĩ ngợi nói: "Không ai thắng, không ai thua”.
Thiên Táng sững sờ nói: "Có ý gì?”
Bởi vì đánh một trận, đám sâu bọ kia sẽ thối lui.
Thiên Táng nháy mắt mấy cái kinh ngạc nói: "Sao ông biết?”
------------
Trong mắt hắn, chỉ số thông minh của Thiên Táng đúng là hết thuốc chữa, đáp án rõ ràng như vậy sao lại không nhìn thấy?
Cái thế giới dưới lòng đất này đã tồn tại vô tận năm tháng, trong năm tháng dài dằng dặc, chủng tộc nhỏ yếu đã sớm bị đào thải sạch sẽ, khôn sống mống chết chính là quy tắc thế giới này. Dưới sóng lớn đào cát, có thể sống sót hơn nữa sinh sôi nảy nở đến nay tất nhiên đều là chủng tộc cường đại hoặc là thích hợp sinh tồn ở chỗ này, nhân mã chính là một trong số đó.
Như loại chiến tranh đêm nay này, khẳng định mỗi ngày đều sẽ trình diễn một lần, cũng nói nhân mã nhóm đã ngăn cản cả tỷ tỷ lần công kích như vậy, không có khả năng lúc này đây sẽ ngăn không được, nếu không cái tộc quần này sớm nên diệt tuyệt.
Cho nên Lục Đạo một chút cũng không lo lắng. Hắn hiện tại lo lắng chính là nên như thế nào mau chóng rời đi nơi này, dù sao sớm một ngày chạy tới trung tâm, sẽ nhiều hơn một phần ưu thế.
……
Giờ này khắc này, nơi tụ tập của Lang Nhân tộc cũng gặp phải công kích.
Tiểu Bạch và Dawell trốn trong một cái hang động hôi thối, kinh hồn bạt vía chờ đợi bình minh đến. Kỳ thật kinh hồn bạt vía chỉ có một mình Dawell mà thôi, Tiểu Bạch đã sớm vô tâm vô phế ngủ rồi. Dù cho bên ngoài tiếng chém giết rung trời động đất, nó vẫn như cũ ngay cả da mắt cũng không nâng lên một chút. Ngủ ngon biết bao, lại còn ngáy.
Lại nói tiếp Dawell có thể gặp được Tiểu Bạch thật là rất may mắn, nếu không với loại gà mờ như hắn, sớm đã không biết ở trong bụng người nào rồi
Cũng không biết mắt của những người sói kia thế nào, thế mà đem Tiểu Bạch trở thành "Thần linh" bọn họ rồi quỳ bái, còn chủ động vì nó tìm huyết thực đến cung phụng. Cho nên nói lạc hậu chính là ngu muội, ngay cả sói cùng chó cũng phân biệt được.
Nhìn Tiểu Bạch vô tâm vô phế phù phù ngủ say, trong tai nghe dưới chân núi từng tiếng chém giết, Dawell không khỏi ngẩng đầu nhìn trời, chỉ cầu nguyện bình minh nhanh chóng đi tới đi.
……
Đêm nay, là một đêm cực kỳ gian nan.
Không có ánh trăng chiếu rọi, toàn bộ thế giới đều đen kịt như mực.
Mà chính là trong thế giới hắc ám không ánh sáng như vậy, các ngóc ngách đều diễn ra cuộc chiến thảm khốc.
Tiếng chém giết, tiếng kêu rên, tiếng khóc rống...... sớm đã hỗn thành một mảnh.
Khắp nơi đều đang tranh đấu, khắp nơi đều đang chém giết, mỗi thời mỗi khắc đều có vô số người chết đi.
Mỗi thời mỗi khắc......
Đều là sinh tồn gian nan.
Có lẽ đối với "thổ dân" đời đời sinh hoạt ở nơi này mà nói, bọn họ đã thành thói quen tranh đấu như vậy. Nhưng đối với "người từ bên ngoài đến" mà nói, chiến đấu lại tới đột ngột, kịch liệt như vậy. Rất nhiều người còn đang không biết làm sao thì đã chết đi, mà sống cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.
Đối với những người này mà nói, Dawell, Lục Đạo, Thiên Táng bọn họ không thể nghi ngờ đều là may mắn, sớm trốn vào một ít trong bộ tộc, tạm thời tránh thoát một kiếp này. Bất quá bọn họ lại không biết, còn có hai người càng thêm may mắn, bởi vì bọn họ từ đầu tới cuối đều không biết, bên ngoài đã giết đến long trời lở đất.
Lúc này Hầu Tử và Lãnh Dạ vẫn còn ở dưới đất không biết trong góc nào, giẫm lên đống xương trắng vô số mờ mịt tìm kiếm đường ra.
Lãnh Dạ có chút nhàm chán ngáp một cái, quay đầu lại nhìn Hầu Tử, môi tên kia một mực mở ra khép lại, cũng không biết rốt cuộc đang nói thầm cái gì.
Này, Hầu Tử. "Lãnh Dạ ngáp một cái hỏi:" Ngươi lại đang lẩm bẩm cái gì vậy?
Ta? "Hầu Tử có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu nhìn hắn, nói:" Ta đang đếm cừu.
Hả?
Đếm cừu?
Ngươi chê tinh thần mình quá tốt ngủ không yên?
Lãnh Dạ có chút mơ hồ, hắn phát hiện mình đã không thể lý giải hình thức tư duy của Hầu Tử nữa. Há miệng muốn nói lại thôi, cuối cùng lời nói đầy bụng đều hóa thành một hơi thở dài, vô lực phất phất tay nói: "Quên đi, ngươi tiếp tục đếm đi.
Hầu Tử xoa xoa cái mũi có chút ngứa ngáy nói: "Vừa rồi bị ngươi cắt ngang, ta quên đếm tới đâu rồi.
Ôi, vậy thật xin lỗi ngươi, Hầu đại gia.
Hầu Tử gật đầu, không chút xấu hổ tiếp nhận lời xin lỗi của Lãnh Dạ, cũng rất hào phóng nói: "Không sao, ta tha thứ cho ngươi.
Lãnh Dạ: "......”
Chúng ta thực sự ở cùng một kênh sao? Mẹ kiếp, cứ như thế bảo sao không thể nói chuyện được tiếp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận