Nhân Gian Băng Khí

Chương 502. Nguy Cơ Đầu Tiên 1

Chương 502. Nguy Cơ Đầu Tiên 1
Chương 502: Nguy Cơ Đầu Tiên 1
Trong sự chờ mong của Âu Dương Ninh, chiếc xuồng cao su dần căng phồng lên, cuối cùng đã có thể hạ thủy. Nhân viên trên thuyền buộc một sợi thừng vào chiếc xuống cao su rồi thả xuống nước, Âu Dương Ninh không chờ nổi liền leo lên đó đầu tiên. Âu Dương Lâm sợ cô có sơ xảy gì nên vội vã theo sau.
Chiếc xuồng này một lần chỉ có thể chở ba người, nhiều nhất cũng không được vượt quá bốn người. Lần đầu tiên đi lên đảo gồm có Âu Dương Lâm, Âu Dương Ninh và Thủy Nhu, sau đó nhân viên trên thuyền liền dùng dây thừng kéo xuồng trở lại.
Vốn Khang Hữu Nghiệp muốn xuống thuyền cùng Âu Dương Nguyệt Nhi, nhưng cô lại cứ kiên trì muốn đợi Mười Một, khiến cho Khang Hữu Nghiệp tức giận nghiến răng ken két. Cho nên lần thứ hai chỉ có thể để ba người Bạch Quản, Trương Hoàng và Phan Hiểu Kiều lên bờ, cuối cùng mới đến lượt Mười Một, Âu Dương Nguyệt Nhi và Khang Hữu Nghiệp.
Sau khi chín người đều đã lên bờ, nhân viên trên thuyền liền kéo chiếc xuồng về rồi cho xì hơi và điều khiển chiếc thuyền rời đi. Quãng thời gian sắp tới, trừ phi bọn Mười Một cảm thấy thể lực của bản thân rất tốt, có thể bơi trở về, bằng không bọn họ không có bất kỳ công cụ gì để có thể rời khỏi hoang đảo này.
Nơi bọn họ lên bờ là một bãi cát rất nhỏ, lúc này thủy triều đã dâng lên, nước ở mức bình bình, cho nên phần lớn bãi cát đã chìm trong nước biển, chỗ có thể đặt chân chỉ là một vùng rất nhỏ nhô cao lên. May mà nhân viên trên thuyền là người có kinh nghiệm phong phú, đã tính chuẩn thời gian thủy triều dâng lên và rút xuống, nếu không, lên bờ lúc thủy triều lên cao hoặc lúc rút xuống, đến cả áp sát đến cũng chẳng thể được, càng đừng nói chi đến việc mạo hiểm bị sóng cuốn đi để lên bờ.
“Ngươi đánh rắm!” Khi Mười Một và Âu Dương Nguyệt Nhi lên bờ, vừa hay nghe thấy Âu Dương Lâm chỉ vào mũi Trương Hoàng chửi.
Trương Hoàng đỏ bừng mặt lên, cũng không tỏ ra yếu thế, nói: “Có ngươi mới đánh rắm ấy! Có hiểu thế nào là sinh tồn nơi dã ngoại không hả?”
Âu Dương Lâm quát lại: “Éo mịa, lão tử không hiểu ư? Lúc tao vác súng đi cùng bộ đội sống trong rừng, mày vẫn còn bú sữa mẹ đấy!”
Khang Hữu Nghiệp đi đến hỏi: “Hai người cãi nhau cái gì thế?”
Lúc này, Âu Dương Ninh vừa vui vẻ kéo Thủy Nhu và Hiểu Kiều đi dạo khắp xung quanh một vòng về, vừa nhìn thấy Nguyệt Nhi lên bờ liền chạy nhanh đến kéo cô tới. Nha đầu này hoàn toàn chẳng để ý đến việc anh mình đang cãi nhau với người ta, dường như loại chuyện này cô đã quen rồi.
“Ngươi đến đúng lúc lắm.” Trương Hoàng kéo Khang Hữu Nghiệp lại rồi kêu lên: “Thằng trâu bò này không chịu nghe theo sự chỉ huy của chúng ta thì thôi, lại còn đòi chỉ huy bừa đi tìm nguồn nước.”
Âu Dương Lâm trợn trừng mắt lên, mặt mũi hung hăng, bộ dạng thật giống một con bò hung dữ, thêm vào thể hình to lớn đó, cho nên những người quen biết hắn trong Thiếu Hoàng Phái đã ngầm đặt cho hắn cái biệt hiệu trâu bò này.
Khang Hữu Nghiệp lấy ra một bao thuốc lá, đưa cho mỗi người một điếu, chỉ không đưa cho Mười Một, dường như coi y là không khí vậy. Âu Dương Lâm đang tức giận, lúc này cũng chẳng chú ý đến chuyện nhỏ ấy, miệng ngậm điếu thuốc ghé sát đến chỗ Khang Hữu Nghiệp lấy lửa, sau đó rít mạnh một hơi.
Khang Hữu Nghiệp châm lửa cho mình rồi cũng rít một hơi và nói: “Đây là do ta sắp xếp, chúng ta tạm thời không cần tìm nguồn nước, lúc này thức ăn quan trọng hơn. Sắp trưa rồi, lẽ nào ngươi muốn mọi người đói bụng mà đi vào trong sao? Chẳng may phải chiến đấu, mọi người đều không có sức mà đánh. Ngươi nhìn xem...”
Khang Hữu Nghiệp chỉ vào mặt nước phía trước nói: “Thủy triều sắp rút rồi, đợi lúc thủy triều rút đi trên bãi cát sẽ có không ít tôm cá nhỏ bị mặc lại… Chúng ta có thể nhặt những thứ này lên rồi nấu ăn, đợi lúc mọi người ăn no có sức rồi hãy tiến vào.”
“Ăn ư?” Âu Dương Lâm cười lạnh nói: “Không có nước mà người đòi ăn à?”
Khang Hữu Nghiệp vỗ vỗ bình nước đeo bên hông, nói: “Với lượng nước trên người chín chúng ta, chỉ cần dùng hai bình nước là đủ để nấu một nồi hải sản rồi. Chỗ nước còn lại chắc cũng đủ để chúng ta dùng cho đến lúc tìm thấy nguồn nước chứ nhỉ?”
Mỗi người trước khi lên đảo đều được đưa cho một bình nước, đó là thứ tất yếu, trong thời gian mấy ngày trên đảo dù sao bạn cũng chẳng thể ở cạnh nguồn nước mà không làm gì mãi được, và tất nhiên cũng không thể mang nguồn nước theo! Mỗi bình nước đều đã được đổ đầy, chuẩn bị cho những người không thể kịp thời tìm được nguồn nước. Tuy ban tổ chức đã thanh minh là không được đem theo thức ăn và nước lên đảo, nhưng dù sao cũng chỉ là một trò chơi, nếu thật sự làm cho những người tham gia bị khát chết thì sao mà chịu trách nhiệm cho nổi.
Khang Hữu Nghiệp nói rằng nấu một nồi canh thực ra cũng không phải dùng nồi, mà là dùng mũ sắt. Thứ mũ trên đầu bọn họ ngoài chức năm bảo vệ đầu ra, lúc bỏ xuống còn có thể dùng làm nồi đun nước, thậm chí làm bát để đựng đồ cũng được. Trên hoang đảo thứ gì cũng thiếu thốn, cho nên cần phải tận dụng hết mọi thứ.
Âu Dương Lâm đã thật sự bị đám ngu ngốc này làm cho tức giận đến mức không biết nói gì mới phải, lúc trước trong đội của bọn họ có cố vấn an toàn, những người dẫn đường này sớm đã hiểu rõ về điểm phân bố nguồn nước trên toàn hòn đảo, tuy người này sẽ không lập tức nói ra, nhưng khi cả đội rất thiếu nước, y sẽ ngầm dẫn mọi người đến đó.
Người dẫn đường bề ngoài thực ra cũng chỉ là một người tham gia trò chơi, so với những người khác trong đội không có gì khác biệt, hơn nữa cũng sẽ không có quá nhiều biểu hiện, bình thường cho tới khi trò chơi kết thúc biểu hiện của người này sẽ luôn rất bình thường. Trừ phi thật sự gặp phải chuyện gì đó bất ngờ, người dẫn đường mới đứng ra, giúp mọi người vượt qua khó khăn. Đó chính là lý do để người dẫn đường ấy có mặt tại đây.
Lúc này đừng nói đến chuyện trong đội của bọn họ không có người dẫn đường, cho dù có cũng vô dụng. Lần này đám người Khang Hữu Nghiệp vì kích thích, đồng thời cũng là vì biểu hiện bản thân trước mặt hai chị em Âu Dương Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh, không ngờ lại lựa chọn một hoang đảo trước nay chưa từng có người đến, không biết nguồn nước phân bố tại đâu, cũng không biết đường đi nước bước trên đảo thế nào, cách làm như thế này đồng nghĩa với tự sát. Một hòn đảo lớn như thế này, có quỷ mới biết nguồn nước ở đâu., Chẳng may nước bên cạnh đều dùng hết mà vẫn không tìm được nguồn nước, mấy người bọn họ chẳng phải là chờ chết thì gì nữa?
Âu Dương Lâm đã tức giận đến mức không biết nên nói gì nữa, bốn cô gái đều phát giác ra có chuyện lạ, cùng đi đến cạnh đó.
Thấy Âu Dương Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh đi đến, Khang Hữu Nghiệp càng dương dương đắc ý nói: “Yên tâm đi, kế hoạch cụ thể đều đã ở trong đầu ta rồi. Lát nữa chúng ta sẽ ăn no một bữa, sau khi ăn xong ta phụ trách dẫn mọi người đi tìm nguồn nước.”
“Trong đầu mày cái rắm!” Âu Dương Lâm không hề nể mặt mà gầm lên: “Con mẹ nó, mày căn bản éo có đầu óc!”
Khang Hữu Nghiệp cũng không nhịn nổi, vẻ mặt âm trầm quát: “Đồ con bò, tao mới là đội trưởng, mày phải nghe tao!”
“Nghe mày cái rắm chó gì!” Âu Dương Lâm vung nắm đấm lên suýt đánh xuống, miệng lớn tiếng chửi: “Mày phụ trách sao? Mày có thể phụ trách cái gì? Mày có biết nguồn nước ở đâu không? Một hòn đảo lớn như thế này, cho hai ba ngày chúng ta cũng chẳng đi hết được! Đó là còn chưa nói đến chuyện đi trong rừng dễ bị lạc đường! Mày đến cả nước còn chưa tìm được mà đã vội dùng, đầu óc có vấn đề hả?”
Khang Hữu Nghiệp đưa tay gạt nắm đấm của Âu Dương Lâm đang dứ dứ phía trước ra, không hề tỏ ra yếu thế, cao giọng nói: “Tao đã nói rồi, tao sẽ phụ trách đến cùng! Cho dù tao có đói chết, cũng tuyệt đối không để mọi người bị làm sao! Được rồi chứ hả?”
“Mày phụ trách cái chó gì! Nước ở đâu? Mày tìm ra đây cho tao xem! Nếu mày chứng minh được mày có thể tìm thấy nước, mấy ngày sau lão tử sẽ làm chó cho mày!”
Bạch Quản quả thực không thể nhịn nổi nữa, bèn đi đến vỗ vai Âu Dương Lâm khuyên giải: “A Lâm, mọi người đều là bạn cả mà, sao phải vì một chuyện nhỏ mà tức giận thế!”
“Chuyện nhỏ ư?” Âu Dương Lâm chỉ vào Âu Dương Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh, nói lớn: “Mạng của tao mất ở đây thì cũng chả sao, nhưng giờ hai em gái tao đều ở đây cả, chúng nó mà xảy ra chuyện gì, trách nhiệm này ai gánh đây?”
Bạch Quản lắc lắc đầu nói: “Được rồi, đừng càng nói càng quá đáng, đây chỉ là một trò chơi, có thể có nguy hiểm gì chứ?”
“Trò chơi ư?” Âu Dương Lâm cười lạnh nói: “Không có nguy hiểm thì là trò chơi, nhưng giờ lúc nào chúng ta cũng có thể vì chuyện không thể tìm thấy nguồn nước mà khát chết, thậm chí còn có thể bị lạc đường, bị rắn độc cắn chết. Vậy có còn là trò chơi không?”
Khang Hữu Nghiệp quát lên: “Chơi trò chơi này vốn đã phải có một mức độ nguy hiểm nhất định rồi, đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên mày chơi, chẳng lẽ lại không biết sao? Đừng có ở trước mặt tao mà ra vẻ, rốt cuộc vẫn là mày tham sống sợ chết thôi.”
Âu Dương Lâm túm cổ áo Khang Hữu Nghiệp, giơ nắm đấm lên cao rồi quát: “Con mẹ mày dám nói thêm câu nữa không, lão tử đánh chết mày!”
Bạch Quản và Trương Hoàng đều giật nảy mình, vội chạy đến gỡ hai người ra. Âu Dương Ninh và Thủy Nhu cũng kéo Âu Dương Lâm qua một bên.
Âu Dương Ninh vuốt vuốt cái ngực đang phập phồng của Âu Dương Lâm, khuyên nhủ: “Anh, có gì ghê gớm đâu mà phải tức giận đến thế này chứ?”
Âu Dương Lâm chỉ vào Khang Hữu Nghiệp, tức tối nói: “Còn không phải là vì thằng khốn nạn này sao, anh vốn còn cho rằng ít nhất nó cũng có được bản đồ hòn đảo nên mới to gan như thế. Ai ngờ chúng nó chẳng có cái chó gì, đến cả thứ cơ bản nhất là nguồn nước cũng không biết ở đâu, thế này chẳng phải là đem tính mạng của chúng ta ra đùa thì là gì!”
“Được rồi.” Âu Dương Ninh tháo bình nước bên hông xuống rồi đưa lên lắc lắc trước mặt gã và nói: “Không phải chúng ta cũng có nước sao?”
Âu Dương Lâm gượng cười bảo: “Em gái à, đừng có đơn thuần như thế được không. Chút nước này cũng lắm cũng chỉ đủ dùng trong một ngày, sau đó thì phải làm sao đây? Nếu mấy ngày liền không tìm thấy nước thì phải làm thế nào?”
Âu Dương Ninh chẳng hề để ý nói: “Có gì ghê gớm đâu mà. Hơn nữa thuyền đi đã đi rồi, cho dù bây giờ hối hận, muốn đi cũng chẳng đi được rồi.”
Âu Dương Lâm hừ mạnh một tiếng, hắn đang tức giận vì vừa rồi bọn Khang Hữu Nghiệp mới nói với hắn rằng không có bản đồ hòn đảo, sớm biết như thế hắn đã không ngu ngơ lên đảo cùng đám đần độn này rồi. Nói đến cùng thì vẫn là Âu Dương Lâm quá dễ dàng tin bạn bè, nhìn bộ dạng đầy tự tin của bọn chúng còn thật sự cho rằng chúng nó nắm chắc, ai ngờ chuyện lại thành ra như thế này.
Giờ đây Âu Dương Lâm thật sự hối hận muốn chết, hắn quay đầu lại muốn tìm Mười Một, muốn hỏi xem có đối sách gì không. Nhưng sau khi quay lại thì mới phát hiện Mười Một không ở bên cạnh mình. Sau khi nhìn quanh bốn phía mới thấy Mười Một đang ở bãi cát cách đó không xa mà ngồi xổm “ăn cát”.
Âu Dương Ninh ngạc nhiên nói: “Chị ơi, gã đầu gỗ đói đến phát điên rồi hay sao ấy nhỉ? Đến cát cũng ăn kìa.”
Âu Dương Ninh cũng không nói lớn, có điều mọi người ở gần đó cho nên đều nghe rõ cả. Tám người đồng thời nhìn về phía Mười Một, chỉ thấy hắn đang móc một nắm cát ẩm bên dưới bãi cát lên, lấy một ít bỏ vào miệng mình, sau đó lại nhổ ra.
Âu Dương Lâm kêu lên: “Sở Nguyên, ngươi đang làm gì thế?”
Mười Một lại móc cát từ một chỗ khác lên rồi cho vào miệng “thưởng thức”, sau khi nhổ ra chỗ cát lẫn với nước bọt của mình liền đáp: “Tìm nguồn nước.”
“Hả?” Âu Dương Lâm đi đến đó rồi ngồi xổm xuống hỏi: “Ngươi ăn mấy miếng cát mà có thể tìm được nguồn nước sao?”
Mười Một liếc nhìn hắn rồi hỏi lại: “Bộ đội các ngươi chưa được dạy định luật Hoàng kim tuyến sao?”
Âu Dương Lâm mê hoặc lắc đầu nói: “Chưa nghe nói tới.”
Mười Một đứng dậy đi đến một chỗ khác tiếp tục đào cát, vừa đào vừa nói: “Với lượng nước trên người chúng ta lúc này, mỗi người chỉ có thể duy trì được một ngày, cho dù tiết kiệm một chút, cùng lắm cũng chỉ có thể duy trì được từ hai đến ba ngày. Dưới tình huống bình thường, con người từ ba đến năm ngày không uống nước thì sẽ chết, người bình thường thì là khoảng ba ngày. Nhưng cho dù chúng ta tiến vào rừng rậm, hoàn cảnh bên trong đó ẩm thấp oi bức, hơn nữa thời tiết bây giờ lại càng dễ khiến người ta nóng bức, hơn nữa do có quá nhiều cây cối, ngoài việc làm người ta lạc phương hướng ra, còn có thể sinh ra cảm giác áp chế, thậm chí là khủng hoảng. Những nhân tố này đều có thể khiến cho quá trình metabolism trong cơ thể tăng tốc, dẫn tới lượng nước tiêu hao nhanh hơn. Dưới tình trạng thiếu nước, chúng ta ở trong đó cùng lắm chỉ sống được từ một đến hai ngày.”
Âu Dương Ninh coi thường cười nói: “Phét vừa thôi chứ!”
“Là thật đó.” Âu Dương Lâm đứng dậy trịnh trọng bảo: “Cho nên anh mới vội vã đi tìm nước ngay lập tức như thế, không có nước chúng ta sẽ chẳng duy trì được đến lúc thuyền quay lại.”
Nhìn thấy bộ dạng Âu Dương Lâm không giống như đang đùa, Âu Dương Ninh sửng sốt nói: “Anh, đừng dọa em thế chứ.”
“Anh chẳng rảnh mà dọa em đâu.” Âu Dương Lâm bực bội trừng mắt nhìn đám Khang Hữu Nghiệp, nói: “Với lượng nước trên người chúng ta chỉ có thể dùng từ một đến hai ngày, trong hai ngày này nhất định phải tìm được nguồn nước, nếu không chúng ta sẽ chết khát trước khi đợi được thuyền trở lại đấy. Lúc này chúng ta đến cả việc có thể sống hay không cũng còn là vấn đề, vậy mà còn có đứa ngu xuẩn muốn đi dùng nước nấu canh, ngu hết thuốc chữa.”
Mười Một nhổ một nắm cát trong miệng ra rồi nói: “Nếu may mắn có thể tìm được loại cây tiết ra thứ nước uống được, có lẽ còn có thể nhân buổi sớm thu lấy chút nước trên lá cây, như thế chắc sẽ cầm cự được thêm một chút thời gian.”
Bạch Quản và Trương Hoàng đưa mắt nhìn nhau, đều thấy rõ được tính nghiêm trọng của vấn đề trong mắt đối phương. Đồng thời, Bạch Quản lại nhìn sang Mười Một với ánh mắt khác lạ.
Khang Hữu Nghiệp cười nhạt bảo: “Hai đứa chúng mày đừng có thằng xướng thằng họa nữa, nếu thật sự không tìm thấy nguồn nước, chúng ta còn có thể trở lại đợi thuyền đến đón nữa.”
Âu Dương Lâm bực mình bảo: “Thằng ngu, vừa rồi bọn tao đã nói rất rõ ràng rồi, nếu không có nước, chúng ta ở đây chưa đợi được thuyền thì đã chết khát rồi. Tính cả hôm nay thì còn sáu ngày nữa thuyền mới trở lại, chúng ta cùng lắm chỉ có thời gian bốn ngày, hiểu không hả?”
Khang Hữu Nghiệp cười lạnh nói: “Dọa tao chắc? Chúng mày cho rằng tao thật sự không biết những tri thức đó ư? Con người chỉ khi bảy ngày không uống nước, mười ba ngày không ăn gì thì mới chết, cái rắm chó gì mà một đếm hai ngày.”
Âu Dương Lâm trợn trừng mắt lên, nhưng còn chưa kịp nói thì Mười Một đã ngẩng đầu lên đáp trước: “Đó chỉ là dưới hoàn cảnh nhất định, chỉ khi ở nơi không khí ẩm và chứa ít muối, hơn nữa cơ thể phải khỏe mạnh, lúc ấy tối đa là gắng gượng được chừng bảy ngày.”
. ....
Bạn cần đăng nhập để bình luận