Nhân Gian Băng Khí

Chương 1140. Trời tối 1

Chương 1140. Trời tối 1
Chương 1140: Trời tối 1
Người dịch: PrimeK
Nhân mã tộc tụ tập.
Tới gần lúc trời tối, đám nhân mã ra ngoài "săn bắt" cũng đã tốp năm tốp ba trở về. Từng chi đội ngũ do 3, 5 người tạo thành, hoặc là mang theo con mồi bắt được trong sự nghênh đón các tộc nhân hoan hô, hoặc là tay không vẻ mặt chán chường trở về, hoặc là... trở thành con mồi của tộc quần khác, rốt cuộc không trở về được.
Điều này không có gì lạ, "mọi người" sống ở đây cũng đã quen với chuyện này từ lâu.
Hoặc là giết người ăn thịt, hoặc là bị người giết sau đó bị ăn thịt, ai cũng không biết mình một giây sau còn có thể sống sót hay không. Có lẽ ngay sau đó, ngươi cũng đã từ thợ săn biến thành con mồi.
Ai biết được?
Truy cứu đến cùng, vẫn là thế giới dị dạng phong bế này thiếu hụt tài nguyên nên có - thức ăn.
Ở đây không có cây trồng, không có chim bay cá nhảy, nguồn thức ăn duy nhất chính là "người" của các chủng tộc khác. Cho nên cái thế giới này mỗi ngày đều chinh phạt, mỗi ngày đều tại trình diễn các loại chém giết, vì chính là săn giết tộc nhân chủng tộc khác tới biến thành đồ ăn của chủng tộc mình.
Thế giới tàn nhẫn cỡ nào, nhưng muốn sống sót, muốn không đói bụng, đây cũng là phương pháp duy nhất.
Bởi vì thức ăn khan hiếm, cho nên bất kể chủng tộc nào cũng không nuôi nổi quá nhiều người, nhất là những người nhàn rỗi kia -- ví dụ như người già. Một khi lớn tuổi, không thể tiếp tục đi săn hoặc là giống cái không thể sinh con nữa, cho dù đã từng vì chủng tộc của mình làm ra cống hiến lớn hơn nữa cũng sẽ không bị người khắc ghi, mà là bị vô tình đuổi ra ngoài, mặc cho cô độc ở bên ngoài tự sinh tự diệt. Thậm chí còn có một ít tộc quần càng thêm tàn nhẫn, sẽ trực tiếp đem những lão già này giết sạch, biến thành thịt trong bụng tộc nhân.
Máu tanh, tàn nhẫn, vô nhân đạo.
Thế giới không có luật pháp này, tất cả đạo đức ràng buộc đều đã sụp đổ, tất cả tình cảm đều bị vứt bỏ, chỉ có sống mới là chân lý duy nhất.
Cái gọi là thân tình, thậm chí còn không bằng một miếng thịt nhỏ.
Thế giới trần trụi, chỉ còn lại sự tê liệt.
...............
Nhân mã tộc tụ tập, Thiên Táng cùng Lục Đạo chen chúc trong một gian "Ốc" đơn sơ còn không bằng cả lều ven đường cũng, nói chuyện câu được câu không. Bất quá trên cơ bản đều là Thiên Táng tự nói, Lục Đạo thì vẫn cúi đầu viết gì đó, thỉnh thoảng mới đáp qua loa cho xong chuyện.
Đôi "anh em khó khăn" này cuối cùng không bị đưa lên lửa nướng thành "heo sữa", đây cũng không phải là công lao của Lục Đạo, tuy rằng hắn tuyên bố đầu óc tùy tiện chuyển một chút là có thể nghĩ đến cả chục phương pháp thoát khỏi miệng đám nhân mã này, nhưng cuối cùng lại sững sờ phương pháp nào cũng vô dụng.
Bởi vì trong đó xảy ra một chút ngoài ý muốn nho nhỏ.
Ừ, chính là tai nạn.
Cái này do sự cố ngoài ý muốn đến từ cây súng bắn tỉa SVD của Thiên Táng.
Sau khi Thiên Táng bị trói tới, cây súng bắn tỉa kia của hắn tự nhiên cũng rơi vào trong tay nhân mã tộc. Nhưng đám người ngựa lại không biết đây là vật gì, lại càng không biết thứ sắt này - bởi vì nơi tài nguyên cằn cỗi này ngay cả một khối quặng sắt cũng chưa từng xuất hiện. Bất quá bọn họ lại nhận ra báng súng của khẩu súng bắn tỉa này có kết cấu bằng gỗ, bằng gỗ mà... Ừ, đương nhiên là dùng để đốt rồi.
Kết quả là, cây súng bắn tỉa kia đã bị coi như củi gỗ, trực tiếp bị ném vào đống lửa.
Kết quả là bi kịch, đạn đầy băng bị lửa nướng, trực tiếp nổ tung.
Nổ rồi......
Lần này thật muốn chết.
Bùm bùm một hồi vang thật lớn về sau, đám nhân mã vây quanh đống lửa trực tiếp ngã xuống như ngả rạ
Máu tanh và thảm thiết kia, ngay cả Lục Đạo và Thiên Táng đã quen nhìn người chết lúc ấy cũng đều mơ hồ.
Rất trùng hợp chính là, hai người Thiên Táng Lục Đạo khi đó đang bị khiêng đi về phía đống lửa, đi được một nửa đống lửa liền nổ tung, còn nổ chết một vòng người. Về phần những người chưa chết kia, tin tưởng với trình độ chữa bệnh cơ hồ không tồn tại trên thế giới này, tắt thở cũng là chuyện sớm muộn.
Đám nhân mã kia lúc ấy liền luống cuống, đại khái là cho rằng thần linh không cho bọn họ ăn hai người kỳ quái kia, cho nên hạ xuống lửa giận đi. Vì thế trải qua một phen tranh cãi, vội vàng luống cuống tay chân cởi trói cho hai người Lục Đạo cùng Thiên Táng, lại cung kính mời hai người vào một gian "Phòng" nghỉ ngơi.
Hai người cứ như vậy kỳ diệu từ "Thức ăn" vinh thăng thành "Khách quý". Đến lúc này đầu óc Thiên Táng còn chưa xoay chuyển kịp, đây rốt cuộc là vì sao? Bất quá may mắn hắn còn rõ ràng một chuyện -- súng của hắn không còn.
Một tay súng bắn tỉa không có súng bắn tỉa, vậy còn có thể gọi là tay súng bắn tỉa sao?
Cho nên bị đưa đến... hoặc là nói sau khi bị nhốt vào gian "phòng" này, Thiên Táng tựa như oán phụ khuê phòng cứ lải nhải oán giận, oán trời oán đất oán không khí, há miệng cũng không yên tĩnh.
Cuối cùng Lục Đạo bị ầm ĩ thật sự chịu không nổi, không thể không dừng chuyện trong tay, ngẩng đầu lên rất bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, sau đó vỗ vỗ bả vai hắn an ủi nói: "Nén bi thương." Sau khi nói xong cũng không quản hắn nữa, cúi đầu cầm một quyển sổ nhỏ, tiếp tục ở phía trên viết ghi chép.
Mà Thiên Táng thì có chút...... ngơ ngác
Cái gì gọi là nén bi thương?
Bạn cần đăng nhập để bình luận