Nhân Gian Băng Khí

Chương 508. Nguy Hiểm Tiềm Tàng 3

Chương 508. Nguy Hiểm Tiềm Tàng 3
Chương 508: Nguy Hiểm Tiềm Tàng 3
Sắc trời càng ngày càng tối, chẳng mấy chốc tia sáng cuối cùng cũng đã bị màn đêm nuốt trọn.
Mọi người đều mệt mỏi thở hồng hộc, đến cả Âu Dương Lâm thể hình mạnh khỏe cũng có chút không chịu nổi. Nhưng điều quái lạ là trong đội ngũ vẫn còn có hai người mặt không đổi sắc, dáng vẻ như chẳng việc gì. Thân thể của Mười Một không được to lớn mạnh khỏe như Âu Dương Lâm, thuộc vào loại cơ bắp không hiện ra ngoài, nhưng người hiểu rõ hắn như Âu Dương Lâm thì biết rằng thằng cha này là loại quái thai, không thể lý giải bằng mắt thường được. Nhưng điều khiến hắn cảm thấy quái lạ là ngay đến cả Thủy Nhu trông có vẻ yếu ớt nhưng bước chân vẫn rất vững, rất có lực. Âu Dương Lâm không khỏi cảm thán, Long Hồn không hổ là Long Hồn, khoảng cách với những người bình thường như bọn họ không phải chỉ là một chút chút thôi.
Âu Dương Ninh sớm đã quá mệt, cả người ngả vào vai Thủy Nhu, gần như là để Thủy Nhu kéo lê đi rồi. Cô không chú ý đến việc Thủy Nhu phải gánh thêm cả một người, nhưng đi đến lúc này mà dường như vẫn chẳng có chút cảm giác nào.
Âu Dương Ninh yếu ớt mở miệng nói: “Anh, em thật sự không đi nổi nữa rồi.”
Âu Dương Lâm vô cùng cẩn thận bước đi thêm vài bước rồi quay đầu lại nói: “Kiên trì thêm chút nữa đi...”
“Lại là câu này.” Âu Dương Ninh bất mãn lầm bầm: “Trên đường em đã nghe câu này mấy trăm lần rồi, trong tai như đã mọc kén rồi này.”
Âu Dương Lâm thở dài một hơi rồi bảo: “Ở đây cây cỏ quá nhiều, độc trùng rắn rết rất có khả năng đang ẩn nấp trong những bụi cỏ vừa cao vừa rậm, nghỉ ngơi ở nơi này thật quá nguy hiểm, chúng ta hãy đi thêm chút nữa.”
Âu Dương Ninh rất không vui nói: “Còn phải đi đến lúc nào nữa chứ? Chúng ta đã đi cả một ngày rồi, không phải đều vì tìm một nơi như vậy sao.”
Âu Dương Lâm bèn bảo: “Chỉ cần tìm được chỗ nào xung quanh thoáng đãng không có nhiều cỏ dại, cây cối cũng không rậm rạp, thế là được.”
Âu Dương Ninh hậm hực nói: “Yêu cầu của anh cũng cao thật đó.”
Âu Dương Lâm gượng gạo cười lắc lắc đầu, nha đầu này đúng là một đóa hoa tươi lớn lên trong nhà kính, không biết rằng thế giới bên ngoài vất vả gian nan đến thế nào.
Âu Dương Nguyệt Nhi vẫn còn đang ngủ, nhìn bộ dạng cô thì có vẻ như đã ngủ rất say, trên mặt thỉnh thoảng lại nở nụ cười.
Phan Hiểu Kiểu đấm đấm đôi chân đang tê rần nói: “Ta cũng không đi nổi nữa rồi, các ngươi ai đến cõng ta đi nào. Nam nhân cũng phải ga lăng chút chứ.”
Nhưng không có ai trả lời cô ta cả. Mười Một đang cõng Nguyệt Nhi, Âu Dương Lâm thì vừa rồi phải cõng Âu Dương Ninh, trên đường còn không ngừng vung con dao bầu nặng nề để mở đường. Mà đừng nói là bây giờ không có sức, cho dù có hắn cũng tuyệt đối không dính vào vụ này. Ba người bọn Khang Hữu Nghiệp thì càng không cần nhắc đến, ba tên công tử thế gia này, ngoài Trương Hoàng còn thỉnh thoảng đi tập thể hình, hai tên kia chẳng biết đã bao nhiêu năm không động vào dụng cụ luyện tập thân thể rồi. Lúc này ba người đang đỡ nhau đi, thể lực đại khái đã tới cực hạn rồi.
Mười Một nhìn quanh bốn phía, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn đám muỗi không biết đã bắt đầu bay lởn vởn phía trên từ bao giờ, đột nhiên nhíu mày lại, vung tay ra túm lấy vài con muỗi rồi bóp chết, khi xòe tay ra nhìn một chút, hắn ngạc nhiên nói: “Muỗi máu.”
“Muỗi máu ư?” Âu Dương Lâm quay lại nhìn mấy con muỗi trong tay Mười Một, đầu mấy con muỗi này to hơn đầu muỗi bình thường rất nhiều, hơn nữa trên người lại lấm tấm đốm màu đỏ sẫm.
Âu Dương Lâm nói: “Đây là muỗi vằn thôi mà nhỉ?”
Mười Một vứt mấy con muỗi trong tay đi rồi đáp: “Là một loại muỗi vằn độc, tên khoa học là muỗi vằn máu, có độc. Sau khi bị nó cắn mà không kịp thời xử lý, đến ngày thứ hai chỗ bị cắn sẽ sinh ra vết đốm, hơn nữa những đốm này sẽ không ngừng lan rộng.”
“Ôi…” Âu Dương Ninh không khỏi run lên, nếu bị loại muỗi này cắn vào mặt một cái, mặt cô liền biến thành mặt hoa, coi như là bị “hủy dung mạo” rồi, chỉ nghĩ thôi mà đã cảm thấy sợ. Âu Dương Ninh vội xua tay đuổi những con muỗi đang bay trên đầu đi, đáng tiếc là có vẻ như không hiệu quả lắm.
Phan Hiểu Kiều vội móc mấy bình nhỏ từ trong túi áo ra, lấy thuốc xua côn trùng ra phun lên người một chút. Nhìn bộ dạng cô thì có vẻ như là người có kinh nghiệm sinh tồn nơi dã ngoại, hiểu được lúc nào cũng phải mang theo thuốc xua côn trùng.
Âu Dương Ninh thấy thế bèn vội chạy đến chỗ Phan Hiểu Kiểu mượn rồi phun lên người mình, sau đó lại quay sang nói: “Thủy Nhu, cô cũng phun một chút đi.”
Thủy Nhu lắc lắc đầu đáp: “Mình không cần đâu, cảm ơn.” Với dị năng nước của cô, đừng nói là muỗi không thể đến gần, cho dù thật sự bị cắn, cô lúc nào cũng có thể dùng dị năng của mình để loại bỏ chất độc.
Âu Dương Ninh lại chạy đến chỗ Âu Dương Nguyệt Nhi phun lên mặt cô một chút, Âu Dương Nguyệt Nhi bị thuốc phun vào liền tỉnh lại, cô dụi mắt nói: “Tiểu Ninh, em làm gì thế?”
Âu Dương Ninh lắc lắc lọ thuốc xua côn trùng nói: “Phòng muỗi cho chị thôi.”
“Ồ” Âu Dương Nguyệt Nhi thoải mái vặn mình một cái, nhìn quanh bốn phía rồi hỏi: “Chúng ta đến đâu rồi?”
“Vẫn còn ở trong rừng, đang tìm nơi để nghỉ.” Âu Dương Lâm thở dài một hơi, quay đầu lại thấy vẻ mặt Mười Một có chút nặng nề thì bèn hỏi: “Sao thế?”
Mười Một đáp: “Muỗi máu phần lớn là sống ở vùng rừng nhiệt đới ẩm, theo hoàn cảnh nơi này thì không thể có muỗi máu mới đúng.”
Âu Dương Ninh châm chọc: “Khắp thế giơi nơi nào chả có muỗi, gì mà phải kinh ngạc chứ.”
Mười Một lắc đầu không đáp, hắn còn có một chuyện chưa nói cho bọn họ, muỗi máu không chỉ hút máu, bọn chúng còn có thể hút chất dịch tiết ra từ thi thể động vật thối rữa. Chính vì thế cho nên độc tính của chúng rất mạnh, sau khi bị cắn sẽ nổi đốm, vừa tê vừa ngứa, người bình thường sẽ không nhịn nổi mà dùng sức gãi, cho đến khi gãi rách da vẫn không chịu dừng lại. Rất nhiều người ở nơi dã ngoại sau khi bị loại muỗi máu này cắn bị thương, bản thân bị ngứa nên không chịu nổi gãi đến rách da, sau đó thì viêm nhiễm và không có thuốc để cứu trị kịp thời, cuối cùng đành trừng mắt nhìn da của mình dần bong ra và rơi xuống. Mà những nơi thối rữa như thế lại càng hấp dẫn muỗi máu tới, loại đau đớn ấy người bình thường thật khó mà chịu nổi.
Mười Một cũng từng bị muỗi máu cắn, với nghị lực kinh người của hắn mà cũng chút nữa không nhịn nổi gãi rách da mình, huống chi là những người bình thường chưa được trải qua huấn luyện này.
Mười Một xốc Âu Dương Nguyệt Nhi lên một chút rồi nói: “Mau đi thôi.”
Thấy Mười Một vẻ mặt nặng nề như thế, Âu Dương Lâm cũng không nói nhiều, quay người lại tiếp tục dẫn đường.
Âu Dương Nguyệt Nhi áp sát trên lưng Mười Một, khẽ nói: “Hay là cứ để em tự đi nhé.”
“Không cần.” Mười Một bước nhanh thêm: “Phải mau chóng tìm lấy chỗ nghỉ ngơi, đợi khi trời tối hẳn, đám muỗi máu đó mà tụ tập lại sẽ phiền phức đấy.”
Âu Dương Nguyệt Nhi ngẩng đầu lên nhìn những con muỗi bay lởn vởn trên đầu hỏi: “Đám muỗi này rất lợi hại sao?”
Mười Một nói lại chỗ đáng sợ của muỗi máu một lần, Âu Dương Nguyệt Nhi nghe nói bị loại muỗi này cắn xong sẽ ngứa ngáy đến gãi rách da bèn sợ hãi rụt cổ vào, cố gắng giữ khoảng cách với đám muỗi trên đỉnh đầu.
Âu Dương Ninh vốn còn đang đứng đó không ngừng oán trách, nhưng nghe Mười Một nói xong thì cũng không dám nói gì nữa, còn kéo Thủy Nhu chạy nhanh thêm. Dường như sự uy hiếp của muỗi máu còn đáng sợ hơn so với đau chân, lúc này cô đã quên cả việc chân mình đang đau buốt vô cùng.
Mấy người Phan Hiểu Kiều, Bạch Quản đương nhiên cũng không chịu ở lại sau, ai lại muốn gặp phải cảnh ngộ đáng sợ kia cơ chứ. Khang Hữu Nghiệp vốn còn không tin, nhưng mọi người đều chạy rồi, hắn cũng chỉ đành lê bước chạy theo.
Có Mười Một thỉnh thoảng chỉ hướng, Âu Dương Lâm coi như không dẫn nhầm đường, hơn nữa may mắn là trước lúc trời tối hẳn bọn họ đã tìm được một nơi có thể tạm nghỉ ngơi. Chỗ này tuy vẫn cỏ dại um tùm, nhưng so với quãng đường vừa rồi thì nơi này cỏ thấp hơn nhiều, chỉ mọc tới mắt cá chân, hơn nữa cây cối xung quanh cũng không dày lắm, còn có những khe hở không nhỏ đủ để thấy được mặt trăng treo trên trời cao. Tuy Âu Dương lâm và Mười Một vẫn chưa hài lòng với hoàn cảnh thế này, nhưng trời dù sao cũng đã tối, nhất thời cũng chẳng thể tìm được chỗ nào tốt hơn, chỉ đành qua đêm tại nơi này mà thôi.
Mười Một tìm lấy một chỗ thoáng đãng không có cây đặt Âu Dương Nguyệt Nhi xuống, sau đó dặn dò bọn Âu Dương Lâm lập tức bắc giá đun lửa, bản thân thì lao vào trong rừng rậm.
“Sở Nguyên!” Âu Dương Nguyệt Nhi kêu lên một tiếng, nhưng bóng dáng Mười Một đã biến mất trong màn đêm, khiến đáy lòng cô không khỏi trào lên cảm giác mất mát.
Mấy người Phan Hiểu Kiều và Khang Hữu Nghiệp cũng đều đã quá mệt mỏi, cùng nằm trên mặt đất mà thở phì phò. Vừa rồi phải chạy vội một quãng, gần như đã làm tiêu hao hết chút thể lực còn lại của bọn họ.
Thấy họ đều mệt đến như thế, Âu Dương Lâm cũng chỉ đành tự đi nhặt củi, vốn Thủy Nhu cũng muốn đi giúp, nhưng lại bị hắn quát bảo trở về. Hắn sợ chẳng may mình đi rồi, Nguyệt Nhi và tiểu Ninh gặp phải nguy hiểm thì không có ai chăm lo, có Thủy Nhu ở cạnh hắn cũng yên tâm hơn nhiều.
Âu Dương Lâm rất nhanh đã chặt được một bó củi và lá trở về, từ xa nhìn thấy Âu Dương Ninh đang ngồi tựa lưng vào một gốc cây khô mà đấm chân, hắn giật nảy mình hét lớn: “Tiểu Ninh, mau đứng lên! Đừng ngồi dưới gốc cây!”
Âu Dương Ninh đưa mắt liếc nhìn hắn, yếu ớt nói: “Anh, em mệt quá rồi, để em nghỉ ngơi một chút đi.”
Âu Dương Lâm ôm bó củi, chạy nhanh đến, vừa chạy vừa kêu lên: “Mau tránh ra đi! Trên cây có rắn!”
“Oa!” Âu Dương Ninh sợ hãi nhảy dựng lên, chạy đến chỗ Âu Dương Nguyệt Nhi với tốc độ còn nhanh hơn cả Âu Dương Lâm.
Âu Dương Lâm ôm mớ củi đi về, nghiêm mặt nói: “Sao em lại không nghe lời như thế, ở đây là rừng rậm, rất có thể khi em ngồi dưới gốc cây, đột nhiên có một con rắn rơi xuống người em. Hơn nữa dù không có rắn, bị kiến hay độc trùng trên cây cắn phải cũng đều mất mạng đó!”
Âu Dương Ninh run bắn lên, vội vàng xua tay nói: “Anh, anh đừng nói nữa.” Sau đó quay đầu lại rúc vào lòng Nguyệt Nhi.
Âu Dương Nguyệt Nhi khẽ vuốt ve mái tóc Âu Dương Ninh với vẻ yêu thương, nhìn Âu Dương Lâm đang vội vã bắc giá châm lửa, cô vội hỏi: “Anh ơi, Sở Nguyên đi đâu thế?”
“Không biết.” Âu Dương Lâm đang nhìn quanh khắp phía, đáp: “Yên tâm đi, hắn biết chăm lo cho bản thân. Em cũng biết bản lĩnh của hắn rồi đó, sẽ không có nguy hiểm gì đâu.”
Âu Dương Nguyệt Nhi thở dài một hơi, tuy cô cũng biết bản lĩnh của Mười Một, nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng cho hắn. Hơn nữa vừa rồi hắn mới đặt cô xuống bèn vội vã lao vào trong rừng, liệu có phải là phát hiện ra chuyện gì nguy hiểm, sợ cô lo lắng nên mới không nói cho cô hay không?
Trong lúc Âu Dương Nguyệt Nhi đang nghĩ ngợi vẩn vơ, Phan Hiểu Kiều nhếch mông lê đến bên cạnh cô, khẽ hẩy hẩy cô hỏi: “Nguyệt Nhi, Mười Một là ai thế?”
“Gì?” Âu Dương Nguyệt Nhi ngẩn người, còn chưa hiểu rõ ý của Phan Hiểu Kiều là gì.
Âu Dương Ninh đột nhiên ngẩng đầu dậy lầm bầm: “Không cho cô hỏi!”
Phan Hiểu Kiều cười hì hì nói: “Nhưng vừa rồi khi ngủ say, Nguyệt Nhi cứ nói Mười Một, Mười Một mãi, ta rất tò mò mà.”
Giọng nói của Phan Hiểu Kiều tuy không lớn, nhưng mọi người đang ở gần đó nên đều có thể nghe thấy. Ba người bọn Khang Hữu Nghiệp lập tức tập trung tinh thần dỏng tai nghe ngóng.
Âu Dương Nguyệt Nhi giật nảy mình, khẽ vỗ vỗ bên má đã nóng bừng lên, quay qua hỏi Âu Dương Ninh: “Vừa rồi chị nói mơ sao?”
“Hứ.” Âu Dương Ninh trợn trừng mắt, dáng vẻ rất không vui.
Âu Dương Nguyệt Nhi nhìn sang Thủy Nhu với ánh mắt cầu cứu. Thủy Nhu bèn khẽ mỉm cười, đi đến giúp Âu Dương Lâm đốt lửa.
Phan Hiểu Kiều thúc giục: “Nguyệt Nhi, Mười Một rốt cuộc là ai vậy?”
“Anh ấy… tôi…” Âu Dương Nguyệt Nhi ấp úng không dám nói.
Âu Dương Lâm phủi phủi tay đứng dậy nói: “Mười Một chẳng phải là ai cả, ta hẹn với Nguyệt Nhi ngày mười một tháng này sẽ cho nó một sự bất ngờ lớn, nha đầu này cứ nhớ mãi chuyện đó. Phải không Nguyệt Nhi?”
“Vâng vâng.” Âu Dương Nguyệt Nhi vội vã gật đầu liên tục nói: “Đúng thế đó.” Nói xong bèn hẩy hẩy Âu Dương Ninh.
Âu Dương Ninh rất không tình nguyện phụ họa theo: “Đúng đó, một sự bất ngờ rất lớn.”
Phan Hiểu Kiều tỏ ra không tin, nhưng không tin là chuyện của cô, ba huynh muội đã cùng nói chắc đó là ngày mười một tháng này, cô cũng chẳng có cách nào để đối chất, thế là đành dứt khoát không hỏi nữa, tựa cằm lên đầu gối, nhìn đống lửa dần cháy bùng lên.
Khang Hữu Nghiệp trừng mắt nhìn về phía Âu Dương Lâm với vẻ căm hận, thằng ngu cũng nghe ra đây là lời nói dối. Nhưng cái tay Mười Một có thể khiến Nguyệt Nhi nhớ mãi không quên, lúc ngủ mơ cũng gọi tên ấy rốt cuộc là ai đây? Hắn còn nhớ bên cạnh Nguyệt Nhi chẳng có một người nào tên là “Mười Một” cả, vậy đó có thể là ai nhỉ? Fan của Nguyệt Nhi, hay là...
Khang Hữu Nghiệp quay đầu nhìn về phía Bạch Quản, chỉ thấy vẻ mặt hắn nặng nề nhìn về phía Mười Một vừa rời đi. Khang Hữu Nghiệp khẽ hừ một tiếng, rút bao thuốc ra rồi châm cho mình một điếu, nằm đó vừa hút thuốc vừa nhìn trời.
Sắc trời cuối cùng đã tối hẳn, đến chút ánh sáng mờ mờ cuối cùng cũng đã mất hẳn. Rừng rậm sau khi về đêm trở nên tĩnh lặng hơn rất nhiều, chỉ có những con muỗi bay vù vù đầy trời.
Mười Một đã rời đi rất lâu, Âu Dương Nguyệt Nhi thật sự lo lắng hắn gặp phải nguy hiểm gì, hay là bị lạc đường rồi sao mà vẫn chưa trở về. Cô vừa bắt đầu ảo tưởng là liền không dừng lại được, cứ nghĩ chẳng may Mười Một trong tình huống không nhìn thấy gì bị rắn cắn thì phải làm thế nào? Hoặc là gặp phải dã thú thì phải làm sao? Cô càng nghĩ càng sợ hãi, nhưng vẫn phải giấu kín sự lo lắng ấy đi, không muốn để người khác nhìn ra.
Cuối cùng, trong sự lo lắng và bất an của Nguyệt Nhi, Mười Một đã ôm một đống cỏ xanh lớn trở về. Cũng không biết hắn đang ôm loại hoa cỏ kỳ quái gì, vừa trở về liền đưa cỏ đến trước mặt Âu Dương Lâm và bỏ lại một câu: “Đốt cỏ này từng cọng một, đợi khi hoàn toàn đốt sạch mới được cho cọng tiếp theo vào. Vắt hoa này ra nước, hòa vào nước với tỉ lệ 1 – 45, đặt lên giá đun sôi, đợi khi nguội hẳn thì lấy ra cho mọi người bôi."
Âu Dương Nguyệt Nhi còn chưa kịp gọi, Mười Một nói xong đã lại vội vã lao đi mất. Mọi người đều không biết Mười Một đang làm gì, chỉ có Âu Dương Lâm và Thủy Nhu lờ mờ đoán được hắn đang điều chế thuốc đuổi côn trùng. Thường có câu rằng chỗ nào xuất hiện trùng độc thì sẽ đều có thảo dược để giải độc, nơi xuất hiện một lượng lớn muỗi máu thế này chắc chắn sẽ có thứ thảo dược thiên nhiên khắc chế độc tính của bọn chúng sinh trưởng, đây vốn là phép tắc vĩnh hằng bất biến của đại tự nhiên.
Nhưng nếu để bọn họ biết những thứ cỏ xanh và hoa này phần lớn đều được hái từ trên người những động vật thối rữa ở đầm lầy gần đây xuống, chắc là thứ thuốc đuổi côn trùng tự chế này sẽ chẳng có ai dám dùng nữa, càng đừng nói đến chuyện bôi lên mặt.
Âu Dương Lâm cầm một đóa hoa nhỏ lên xem, hắn quả thực không nhìn ra đóa hoa này là hoa gì, cánh hoa còn tương đối ẩm ướt, trên cánh hoa màu phấn hồng thoáng có những điểm đen. Sau đó lại đưa tay cầm một cọng cỏ xanh lên xem, nhìn bộ dạng chẳng có gì khác với những hoa cỏ bên đường, nhưng khi nhìn kỹ lại thấy có chút khác biệt, hơn nữa với tri thức của Âu Dương Lâm cũng hoàn toàn không nhận ra tên của loại cỏ này là gì.
Âu Dương Lâm vừa bỏ một cọng cỏ xanh vào đống lửa, vừa cảm khái rằng núi cao còn có núi cao hơn. Với trình độ của hắn, cùng lắm chỉ là tìm một chút thảo dược đơn giản để trị thương cầm máu cho đội viên mà thôi, ai ngờ học thức của Mười Một lại phong phú như vậy, có trời mới biết trong đầu hắn sao lại có thể nhớ được nhiều thứ thế.
Trong cỏ xanh còn có nước, sau khi đốt tỏa ra khói rất nồng. Điều khiến người ta khó chịu nhất là mùi vị kia rất khó ngửi, cứ như là cái mùi thối tỏa ra từ thi thể thối rữa vậy. Sau khi mùi này tỏa ra, mấy người vốn còn ngồi quanh đống lửa liền lập tức bịt mũi cố hết sức lùi lại phía sau.
Âu Dương Ninh bịt mũi nói: “Anh, đừng đốt nữa, thối quá đi.”
Khang Hữu Nghiệp lại càng nổi điên lên, nói: “Tiểu tử đó cố ý chỉnh chúng ta chắc?”
Âu Dương Lâm cũng bị mùi thối này làm cho không chịu nổi, nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn lên lại phát hiện đám muỗi vốn vo ve trên đầu đều đã bay xa cả rồi, điều này chứng minh rằng thứ cỏ mà Mười Một mang tới thật sự hữu hiệu.
Âu Dương Lâm tràn ngập lòng tin, bỏ chiếc mũ sắt trên đầu xuống cho cánh hoa vào giã nát, sau khi trong mũ toàn là nước cánh hoa màu đỏ máu, hắn lại dựa theo lời Mười Một đổ lượng nước vào theo tỉ lệ 1 – 45, sau khi quấy lên một chút liền bắc lên giá đun.
Khang Hữu Nghiệp không nhịn nổi lầm bầm: “Không để người khác dùng nước, mình lại dùng thoải mái như thế.”
Nước rất nhanh đã sôi, Âu Dương Lâm lấy chiếc mũ sắt xuống rồi đặt một bên cho nguội dần. Vì Mười Một đã nói phải đợi nó nguội hẳn mới có thể dùng, hắn không biết sau khi đổ nước vào rồi đợi nguội hẳn thì liệu có hiệu quả hay không, hơn nữa lúc này bọn họ quả thực chẳng còn bao nhiêu nước để lãng phí, thật sự phải đổ nước vào hắn quả thực cũng không nỡ.
Cánh hoa vốn đã rất thối, Âu Dương Lâm vốn còn lo lắng cái thứ thuốc xua côn trùng này sau khi được đun xong mấy cô gái sống chết thế nào cũng không chịu dùng. Nhưng khi thứ nước đó nguội đi, trong chiếc mũ sắt không chỉ không tỏa ra mùi hôi thối, ngược lại còn có hương hoa nhàn nhạt. Âu Dương Lâm bê chiếc mũ lên hít sâu một hơi, lập tức cảm thấy có một luồng hương thơm tinh khiết chui vào mũi. Hắn lại dùng tay thử quệt một chút nước ép đó, nước ép đã biến thành một loại tương sền sệt, cứ như là hiệu quả như khi cho tinh bột vào nước sôi vậy.
“Thơm quá.” Thủy Nhu ghé sát tới, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Đây là hoa gì thế? Thơm quá.”
“Ta cũng không biết.” Âu Dương Lâm cười gượng, lại cho thêm một cọng cỏ vào đống củi. Mùi vị tỏa ra khi đốt loại cỏ này khiến cho Thủy Nhu không khỏi ọc một tiếng, vội vã chạy đi.
Âu Dương Lâm khẽ thở dài một hơi, Mười Một sau khi vứt hoa cỏ lại rồi rời đi, đến giờ cũng đã hơn một giờ rồi, hắn đi đâu nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận