Nhân Gian Băng Khí

Chương 890. Cuộc chiến cuối cùng 2

Chương 890. Cuộc chiến cuối cùng 2
Chương 890: Cuộc chiến cuối cùng 2
Người dịch: PrimeK
Khi Lãnh Dạ cong môi cách cái miệng nhỏ nhắn mê người của Hoàng Hậu chỉ có một cm, hắn bỗng nhiên ngừng lại, ý cười hẹp hòi trong mắt cùng nụ cười dâm tà trên mặt đều trong nháy mắt biến mất không thấy nữa, đổi lại là nghiêm mặt, một lần nữa ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng rồi nghiêm mặt nói: "Xem ra em không sao, vậy thật tốt quá, có thể không cần áp dụng hô hấp nhân tạo để cấp cứu." Nói xong hắn lại lắc đầu thở dài nói: "Anh bảo này Dung Dung, em lần sau đừng dọa mọi người cả kinh có được hay không, có biết nụ hôn đầu tiên của anh giữ rịt 20 năm thiếu chút nữa đã tặng cho em”.
Dawell ở bên cạnh nghe nghẹn họng nhìn trân trối, người này, cũng quá vô sỉ đi? Thì ra da mặt dày đến mức độ nào đó, đó cũng là cảnh giới có thể nói là vô địch.
Hoàng Hậu liếc hắn một cái, tức giận bỏ khẩu súng ra khỏi vị trí yếu hại của hắn
Sau khi khẩu súng này được dời khỏi vị trí yếu hại, Lãnh Dạ mới thở phào nhẹ nhõm, nếu trong lòng hắn đổi lại là người phụ nữ khác, hắn còn nắm chắc người nọ sẽ không nổ súng thật. Nhưng là đổi thành Hoàng Hậu, hắn cũng không dám đi nếm thử, bởi vì Lãnh Dạ biết rõ Tính cách Hoàng Hậu, nếu hắn vừa mới thật dám hôn cô, chờ đợi hắn chắc chắn là kết cục dành cho tên dâm tặc. Vừa nghĩ tới hậu quả như vậy, Lãnh Dạ liền toàn thân không lạnh mà run.
Ngẫm lại cũng đúng, lúc trước Hoàng Hậu chính là chịu không nổi Tiến sỹ điên, trực tiếp đập cho tiến sỹ điên ngất xỉu, một người con gái bạo lực như vậy, còn có chuyện gì là cô không dám làm? Đương nhiên, Lãnh Dạ cũng không biết Hoàng Hậu từng có sự tích vinh quang đánh ngất Tiến sỹ điên, nếu như hắn biết, chỉ sợ ngay cả thử nghiệm "hô hấp nhân tạo" cũng không dám, bất quá đó phải là điều kiện tiên quyết để hắn biết rõ Tiến sỹ điên khủng bố cỡ nào.
Sau khi không bị uy hiếp, trên mặt Lãnh Dạ mới một lần nữa xuất hiện nụ cười mập mờ, cười gượng nói: "Dung Dung, về sau em cũng không cần dọa người như vậy nữa, em có biết trái tim nhỏ bé vừa rồi của anh thiếu chút nữa bị em dọa sợ hay không. Không tin em sờ xem, trái tim của anh đến bây giờ đập dữ chưa này. Ai nha, chết rồi, thật sự đập mạnh lắm đấy, đây có phải là cảm giác mối tình đầu trong truyền thuyết hay không?" Lãnh Dạ vừa nói, vừa ôm ngực, vẻ mặt khoa trương nhìn trời, vẻ mặt hạnh phúc.
Hoàng Hậu ngay cả nhìn cũng lười nhìn hắn một cái, hơi giãy dụa một chút liền muốn đứng dậy. Lãnh Dạ mặc dù đang cười, nhưng khi chú ý tới Hoàng Hậu muốn ngồi dậy, vẫn rất khẩn trương vội vàng đỡ lấy cô, chậm rãi đỡ cô ngồi xuống. Đương nhiên, trong quá trình nâng đỡ này khó tránh khỏi va chạm, ví dụ như đỡ bả vai, đỡ eo thon nhỏ gì đó. Được rồi, người đàn ông hán đại chồng, mạng có thể không cần, nhưng gái xinh thì tuyệt đối không thể không ăn.
Hoàng Hậu dựa vào Lãnh Dạ ngồi xuống, nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí, mờ mịt nhìn xung quanh, tựa hồ tìm kiếm cái gì đó. Lãnh Dạ lập tức hiểu ý đem tai nghe không dây trên mặt đất nhặt lên giao cho cô, nhưng kính bảo hộ kia rớt khá xa hắn với không tới, liền ý bảo Dawell đi nhặt kính bảo hộ về.
Hoàng Hậu đeo tai nghe vô tuyến lên tai, vẫn có chút mệt nhọc nói: "Sở Nguyên.
Trong bộ đàm lập tức truyền ra âm thanh 11: "Ừ”.
Bọn họ kỳ thật có thể dùng bộ đàm liên lạc, nhưng là bất kể là 11 hay là Hoàng Hậu đều rất ăn ý không muốn cho Lãnh Dạ cùng biết sự tồn tại của bộ đàm, bởi vì đó là bí mật chỉ thuộc về Thập Tự Hắc Ám. Cho nên trước mặt Lãnh Dạ, Hoàng Hậu chỉ có thể đeo tai nghe không dây lên làm bộ.
Vuốt tóc trên trán bị mồ hôi thấm ướt dán lên trán và che mắt, Hoàng Hậu nói: "Giải quyết ở đây”.
Câu trả lời của 11 vẫn là một câu ngắn gọn dứt khoát: "Ừm”.
Chỗ anh thế nào rồi?
Không sao. "Dừng một chút, 11 lại bổ sung một câu:" Anh đang đi hướng bảy giờ”.
“Tốt. "Hoàng Hậu nói:" Anh đi trước, chúng ta theo sau”.
“Được”.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Hoàng Hậu vừa định giãy dụa đứng lên thì bỗng nhiên một bàn tay to đặt trên vai cô. Lãnh Dạ đã thu hồi khuôn mặt tươi cười hì hì, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Em bị thương cũng không cần qua, có anh cùng Sở Nguyên ở đây là đủ rồi." Đồng thời lại hướng Dawell phân phó: "Dawell, cậu lưu lại chăm sóc tốt Nguyệt Dung. Nhớ xử lý vết thương cho cô, đừng nhiễm trùng.
Nói xong những lời này, Lãnh Dạ liền theo quán tính sờ sờ trên lưng, bỗng nhiên biến sắc, nhất thời trở nên khó xử, kêu lên: "Á, súng của ta đâu?" Sau đóvỗ trán một cái, vội vã hướng trong sương khói chạy đi.
Giờ phút này, Thiên Táng mang theo đám người Hồng Bối đang chạy về hướng bảy giờ ước định. Mà 11 cũng từ một phương hướng khác chạy nhanh về phía đó. Lãnh Dạ không chạy trở về nơi mình đánh rơi cây súng kia, cũng là giữa đường nhặt được khẩu MG 16 của đội Ong Vàng, từ trên thi thể của tay súng bắn tỉa đội Ong Vàng tìm ra mấy băng đạn cũng ngựa không dừng vó hướng về hướng bảy giờ chạy tới.
Nơi đó, sẽ là chiến trường cuối cùng của bọn họ ở Tam Giác Vàng.
Đội Ong Vàng, còn lại 18 người cuối cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận