Nhân Gian Băng Khí

Chương 1150. Hình như là cửa

Chương 1150. Hình như là cửa
Chương 1150: Hình như là cửa
Người dịch: PrimeK
Lãnh Dạ cũng không phản đối, đi theo Hầu Tử tiếp tục đi về phía trước. Bất quá đoạn đường kế tiếp, hai người đều trở nên an tĩnh hơn rất nhiều. Lãnh Dạ dọc theo đường đi đều dựng thẳng lỗ tai cẩn thận lắng nghe, trên đường đi, thần sắc của hắn cũng trở nên càng ngày càng kỳ quái, bởi vì hắn cũng đã nghe được cái loại quái dị ồn ào tạp âm này. Loại âm thanh này không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung, nghe rất ồn ào, rất loạn. Nếu như nhất định phải nói hình tượng một chút, giống như là...... máy nghiền đá hoạt động chói tai như vậy. Âm thanh cũng không có cái cố định phương thức, một hồi là "Rầm rập " một hồi lại là "Cạch cạch cạch"... Cũng có thể là rất nhiều âm thanh khác nhau hỗn tạp cùng một chỗ hình thành. Nhưng dù sao đi nữa, điều này cũng chứng minh Hầu Tử không nói dối, tinh thần của hắn cũng không có vấn đề gì.
Vậy thì vấn đề là ở đây.
Vì sao Hầu Tử ngay từ đầu đã nghe được âm thanh này, mà Lãnh Dạ lại không nghe được... Đại khái hơn một km, mới miễn cưỡng nghe được một chút. Thính lực của hai người có chênh lệch lớn như vậy sao?
Lãnh Dạ tự tin thính lực của mình là cực kỳ bình thường, cho nên chân tướng cũng chỉ có một: Thính lực của Hầu Tử không bình thường.
Trên thực tế thính lực của Hầu Tử quả thật không bình thường, bất quá điểm này chính hắn cũng không chú ý tới. Kỳ thật không chỉ là thính lực, ngay cả thị lực, khí lực, cảm giác của hắn cũng đã vượt xa trình độ của người bình thường. Bởi vì hắn cùng 11, Hoàng Hậu giống nhau, đều thuộc về phạm trù người cải tạo.
Tiến sỹ điên thích nhất chính là cải tạo cơ thể sống, sau khi trải qua một tay hắn điên cuồng cải tạo, tố chất các phương diện của Hầu Tử đều có đề cao cực kỳ rõ ràng, so sánh ra lỗ tai thính ra thật không tính là gì, thị lực của hắn, phản ứng tư duy đều trở nên nhanh hơn, càng nhanh nhẹn hơn, đây mới gọi là trâu bò.
Đương nhiên, sau khi bị Tiến sỹ điên cải tạo, lợi ích nhận được là rõ ràng, nhưng tác dụng phụ cũng cũng một đống lớn. 11 chính là bị lão lừa c ho đến chết đi sống lại mấy lần.
Lãnh Dạ không biết trong đó có nhiều thứ như vậy, bất quá dựa vào sự thông minh của hắn ít nhiều cũng đoán được một chút. Nhưng hắn không có nói ra, mà là im lặng giấu diếm sâu chôn vào trong lòng mình, vĩnh viễn nát ở bên trong.
Theo hai người một đường xâm nhập, cái tạp âm quái dị ồn ào kia trở nên càng ngày càng vang dội, thậm chí có chút ồn ào chói tai. Bất quá âm thanh vẫn là một mảnh hỗn tạp, không phân biệt là phát ra từ vật gì. Nếu như nói lúc trước nghe giống như là máy nghiền, như vậy hiện tại chính là mấy trăm, hơn một ngàn máy nghiền đá cùng nhau nghiền đá vụn, ở giữa còn xen lẫn máy xúc, máy ép, quả thực chính là một món thập cẩm, ầm ĩ đến lỗ tai cũng chịu không nổi.
Lại tiếp tục đi tới một đoạn đường, Lãnh Dạ bỗng dưng biến sắc, đột nhiên đưa tay kéo một Hầu Tử.
Hầu Tử không phòng bị bị kéo về phía sau tý thì ngã ngữa, sau một khắc thân thể cũng đã tự mình tìm đúng điểm cân bằng, một chân ý thức thoáng dịch về phía sau một chút, thân thể liền đứng vững. Sau đó Hầu Tử ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía Lãnh Dạ, lại nhìn thấy trên mặt hắn lộ ra vài phần ngưng trọng hiếm thấy, không khỏi kinh ngạc nói: "Làm sao thế?"
Lãnh Dạ khẽ nhíu mày, chỉ chỉ phía trước, nói: "Bên kia, hình như có ánh sáng.
Hầu Tử nghi hoặc quay đầu nhìn lại, bên kia vẫn là một mảnh tối đen như mực, không nhìn thấy gì. Bất quá Hầu Tử biết, Lãnh Dạ là tay súng bắn tỉa, mà tay súng bắn tỉa chú trọng nhất chính là quan sát chi tiết, cho dù ngay cả một tia gió lưu động, bọn họ đều phải thời khắc quan sát, đánh giá. Bởi vì trong nháy mắt khi tay súng bắn tỉa nổ súng, hướng gió, lực gió lớn nhỏ, lực cản không khí, thậm chí ngay cả độ ẩm trong không khí, bọn họ đều phải tính toán, chỉ có như vậy mới có thể làm được bách phát bách trúng. Cho nên tay súng bắn tỉa cần thiên phú hơn, mà Hầu Tử không có loại thiên phú này, cho nên hắn chỉ có thể làm tay đột kích mà không phải tay súng bắn tỉa.
Lãnh Dạ không thể nghi ngờ là tay súng bắn tỉa cực kỳ ưu tú, cho nên hắn mới có thể chú ý tới một số chi tiết bị Hầu Tử bỏ qua.
Hầu Tử vận đủ thị lực hướng về phương hướng Lãnh Dạ chỉ cẩn thận ngóng nhìn hồi lâu, cuối cùng quả thật thấy được trong bóng tối đen như mực có một chút điểm trắng nhỏ hơn kim tiêm.
Hầu Tử nhíu mày hỏi: "Đó là cái gì?
Lúc hắn vừa rồi còn đang ngóng nhìn, Lãnh Dạ cũng đã lấy xuống súng ngắm tại điều chỉnh kính ngắm. Trên súng bắn tỉa của hắn ta là ống ngắm quang học 39x40, độ phóng đại được điều chỉnh bằng cách nhân đôi từ 3 đến 9 lần và lên đến 9 lần. Lãnh Dạ trực tiếp điều chỉnh đến cao nhất chín lần, sau đó bưng súng kề sát kính ngắm quan sát.
Sau một lúc lâu, Lãnh Dạ mới không quá khẳng định nói: "Hình như là cửa.
Cửa? "Hầu Tử vẻ mặt kinh ngạc nói.
Hình như là vậy. "Lãnh Dạ buông súng, hai hàng lông mày nhíu chặt nói:" Bất quá khoảng cách quá xa, vẫn chưa thể xác định.
Hầu Tử tùy tiện nói: "Vậy qua đó xem thử đi.
Tính cách của Hầu Tử chính là tùy tiện, suy nghĩ của hắn cũng rất đơn giản, nếu quá xa thấy không rõ lắm, vậy tới gần nhìn là được. Nhưng Lãnh Dạ lại không cho là như vậy, so với Hầu Tử, hắn càng thêm tỉnh táo, suy nghĩ nhiều hơn. Giống như mật danh của mình, Lãnh có nghĩa là bình tĩnh và Dạ có nghĩa là cô đơn. Đây là biệt danh lúc trước khi hắn lựa chọn, huấn luyện viên của hắn, cũng là chiến hữu của cha hắn đặt biệt hiệu này cho hắn, cũng dùng cái tên này nhắc nhở hắn gặp chuyện phải bình tĩnh, cẩn thận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận