Nhân Gian Băng Khí

Chương 653. Sát Khí Di Thiên (5)

Chương 653. Sát Khí Di Thiên (5)
Chương 653: Sát Khí Di Thiên (5)
Đường Phiếm Ba, nức tiếng “Thiên đường nhân gian” , xuyên suốt con đường đều là những tụ điểm ăn chơi, đương nhiên là nơi dân chơi yêu thích nhất. Mỗi khi vào đêm, đây là nơi mà những cặp nam nữ trẻ tuổi nhất định phải đi qua.
Giờ đã vào tháng mười một, khí trời chuyển lạnh, nhất là vào buổi tối nhiệt độ tụt xuống không hơn 5 độ, hà một hơi là một tầng sương trắng. Tại kinh đô, mọi người đã phải bọc kín người bằng áo lông áo len, e sợ hở tí gì ra gió thổi vào. Chỉ có một số ít cô gái trẻ ăn chơi không biết đến cái lạnh vẫn diện váy ngắn đi ngoài đường, hấp dẫn không ít ánh mắt của lũ sắc lang.
Tiểu Quang chính là một sắc lang tiêu chuẩn, lúc này hắn đang canh giữ ở trước cửa vào hộp đêm Trân Châu, ánh mắt lấm lét đưa qua đưa lại, lui lên lui xuống trên người vài cô gái trẻ. Nhất là vài cô vóc người xinh đẹp, trời lạnh còn mặc váy ngắn, người ta đi xa mà tròng mắt hắn vẫn còn lòi ra nhìn theo, chăm chăm soi mấy cặp mông lắc lư mà nuốt nước miếng. Nhưng hắn cũng chỉ là ăn đậu hủ bằng mắt mà thôi, hiện tại hắn vẫn chỉ là tên canh cổng của Cuồng Bang. Bất quá đối với công việc lương thấp lè tè này, hắn vẫn rất vui vẻ làm. Không nói có thể nhìn mỹ nữ qua lại trên đường, quan trọng là, hộp đêm này là tổng bộ của Cuồng Bang, các đại ca, lão nhị lão tam đều ra vào đây mỗi ngày, hắn tin tưởng một ngày nào đó sẽ có một đại ca nhìn trúng hắn, nói hay ra, nếu có một vị long đầu nào của bang bị địch mai phục trước cửa a, hắn hăng hái lao ra cứu , lập tức có thể thăng lên làm tâm phúc của long đầu không chừng.
Trong lúc Tiểu Quang còn đương tự sáng, một vóc dáng tuyệt vời lướt qua trong tầm mắt hắn. Tiểu Quang vô ý thức ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyên nghiệp liếc qua liếc lại trong dòng người tấp nập, nhưng không nhìn thấy thân ảnh tuyệt vời vừa đi qua .
“Bịch.” Một ai đó vỗ lên vai hắn, sau đó thò mặt qua vai hắn, hỏi : “Nhìn cái gì đó , Quang tử ?”
Tiểu Quang quay đầu lại nhìn, thì ra là người bạn trong bang Đại Đầu, bèn cười nói :
-Không có gì, hình như vừa tia được một em thôi.
Đại Đầu bật cười :
- Một em thì là cái đíu gì ? Ở đây hàng ngày phải có mấy trăm em qua lại ấy chứ!
“Không phải a, tao không thấy mặt của ẻm, bất quá nhìn dáng người, khẳng định ... chậc chậc.”
Đại Đầu vỗ một cái vào ót hắn , cười mắng :
-Con mẹ mày, mày điên mịa rồi? Chưa xem mặt đã nghĩ lên giường hả mày.
Tiểu Quang sờ ót cười dâm hai tiếng, nhìn nữ nhân không cần nhìn mặt, chỉ cần nhìn nghiêng hoặc nhìn qua bóng lưng cũng đủ “dựng” lên rồi. Tiểu Quang vừa rồi là nhìn được một cô gái như thế. Hắn chi mơ hồ nhớ là cô mặc y phục màu đen, loại bó sát người, bó sát đến mức ngực mông eo đều hiển lộ rõ ràng. Chỉ là nhìn thoáng qua nhưng cũng đủ để cậu hai nhà Tiểu Quang hưng phấn. Tiếc là khi hắn muốn nhìn kỹ, thì cô gái kia đã biến mất. Đại Đầu vươn cổ nhìn đông nhìn tây, rồi hỏi : “Cô em mà mày nói đâu ? Sao tao không thấy ?”
Tiểu Quang tiếc nuối nói : “Chỉ chớp mắt liền không gặp nữa.”
Đại Đầu cười nói : “Mắt mày không bị lác chứ ?”
Tiểu Quang bĩu môi nói :
-Lác cái con mịa mày, mắt tao luyện thành thiên lý nhãn soi mông trăm gái, nhìn nhầm sao được?
Đại Đầu vỗ vai hắn cười nói :
-OK, đừng để ý nhiều vào gái nữa, chú ý làm việc vào.
Tiểu Quang vươn cổ ra cố tìm một chút, vẫn không thấy được thân ảnh vừa rồi, không khỏi bực dọc khoát tay nói : “Đã biết.”
Nhìn vẻ mặt hắn, Đại Đầu tức giận đá cho một cước , nói : “Sốc lại đi, nhìn mã của mày, sợ rằng khách chả ai dám vào. Cẩn thận một chút, hôm nay Bỉnh thúc tới, đừng để cho lão thấy.”
“Bỉnh thúc?” Tiểu Quang tròn mắt hỏi : “Là lão già ôm cháu nhỏ mà Đồng Tiễn ca đi cùng đó à? Ê Đại Đầu ca, Bỉnh thúc rốt cuộc là ai a? Ta xem Đồng Tiễn ca đối với lão rất khách khí.”
Đại Đầu tức giận nói : “Bỉnh thúc là người thay Cuồng bang ta tranh giành thiên hạ, hiện giờ mặc dù đã về hưu nhưng tiếng nói rất có trọng lượng.”
Tiểu Quang bĩu môi, thì ra chỉ là một lão già dựa vào danh tiếng ngày xưa để kiếm cơm mà thôi.
Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao cao cấp dừng lại trước cửa hộp đêm.
Mắt Đại Đầu sáng lên, vỗ vai Tiểu Quang , nói :
-Sâm ca tới.
Tiểu Quang nghe vậy ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy từ trên chiếc xe thể thao bước xuống một người, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi. Người này đầu bóng lưỡng, tây trang bằng len sợi, trên cổ đeo dây chuyền to đùng, nhìn thế nào cũng thấy giống một trùm xã hội đen. Mà người này chính là cánh tay thứ ba của Cuồng Bang, Lý Sâm.
Lý Sâm vừa xuống xe, Đại Đầu đã nhanh chóng đi tới cười xu nịnh :
-Sâm ca.
Lý Sâm đưa chìa khóa xe qua, lạnh giọng hỏi : “Đồng Tiễn đến chưa?”
Đại Đầu nhận chìa khóa xe, đáp : “Tiễn ca mới đến , lúc này chắc là đang nói chuyện với Bỉnh thúc trên lầu ba.”
Tay Lý Sâm này lập tức kinh ngạc :
-Bỉnh thúc cũng tới !?
Đại Đầu gật đầu nói : “Vâng, Bỉnh thúc vừa đi lên cùng Tiễn ca .”
Lý Sâm cười lạnh : “Đồng Tiễn này không biết nể mặt ta sao, Bỉnh thúc đến mà không nói với ta?”
Đại Đầu cười thầm, chuyện của các đại ca, hắn làm tiểu đệ không dám lắm miệng. Cuồng Bang mặc dù là thế lực của Dương gia, nhưng nội bộ Cuồng Bang cũng tranh đấu rất quyết liệt, dù sao ai chả muốn được làm đại ca ? Ngoại trừ long đầu cơ ca hiện giờ có Dương gia chống lưng là bất di bất dịch, còn lại là tranh đấu gay gắt lục đục liên tục với nhau.
Đồng Tiễn tên thật Tiễn Đồng , từ một tiểu đệ hạng bét nay đã có thể ngồi chung mâm với Lý Sâm. Hơn nữa hắn chính là phất lên từ vị trí thủ hạ của Lý Sâm. Cho nên Lý Sâm luôn luôn khó chịu với hắn, cũng khó trách, trước đây có người cung cung kính kính với ngươi, trước mặt ngươi đến cả thở mạnh cũng không dám, nay hắn lại có thể ngồi cùng với ngươi, hơn nữa còn trước mặt ngươi tỏ vẻ kiêu ngạo, có đáng giận không?
Lý Sâm từng làm đại ca của hắn, Đồng Tiễn lại không chịu nhún nhường, cứ như vậy hai người xích mích, thù hằn càng ngày càng sâu. Vừa hôm trước Đồng Tiễn lại còn lớn mật nuốt mất một vụ buôn lậu của Lý Sâm, làm hắn tức giận tìm Đồng Tiễn suốt hai ngày nhưng hắn nhanh chân trốn mất không tìm thấy được. Nay nghe thủ hạ báo cáo Đồng Tiễn mới trở về trụ sở, hắn vội vã chạy tới, không ngờ Đồng Tiễn lại mời cả Bỉnh thúc tới đây.
Lý Sâm đi vòng quanh một lúc, thần sắc như đang khó khăn chuyện gì đó. Tuy nói Bỉnh thúc đã gần đất xa trời, trong tay lại không có quyền lực, nhưng lại rất có mặt mũi, hắn cũng không thể làm gì được.
Lý Sâm hỏi :
-Vậy giờ Đồng Tiễn đang ở đâu?
Đại Đầu suy nghĩ một chút rồi đáp :
-Chắc là ở lầu ba Yên Vũ các.”
Hộp đêm trước mắt này căn bản không phải dùng để kiếm tiền, chỉ là để ngụy trang mà thôi. Trên cả con đường này phải có tới mười tám chỗ vui chơi là sản nghiệp của Cuồng Bang, không nhiều không ít .
Hộp đêm Trân Châu tầng một là khu trò chơi, tầng hai là quán bar, tầng ba là ktv*, tầng bốn là sàn nhảy, tầng năm tầng sáu là dịch vụ khách hàng nam. Quả thực là phục vụ vì nước vì dân. Bất quá sáu tầng dưới đều là che chắn cho tầng bảy. Có người nói tầng bảy là sòng bạc cực kỳ xa hoa, có thể vào được trong không phú cũng phải quý. Bời vì phía sau Cuồng Bang có Dương gia làm chỗ dựa, căn bản không cần lo lắng có thanh tra tới kiểm tra, người có tiền cứ vui vẻ tới đây hưởng thụ. Mà tầng tám cao nhất chính là trụ sở chính của Cuồng Bang, tất cả các cuộc họp nội bộ đều được mở ở trên tầng tám, tài sản sổ sách cũng được cất giữ ở tầng tám.
Nghe Đồng Tiễn lúc này còn có hứng ca hát, Lý Sâm hừ lạnh một tiếng, dặn “ Cất xe cẩn thận” rồi hùng hùng hổ hổ đi vào trong.
Vừa bước lên được vài bậc thang , đột nhiên không biết từ đâu “Bang!” một tiếng nhỏ, tựa như có người đốt pháo ở rất xa. Thế nhưng cùng lúc với âm thanh này vang lên, trên đầu Lý Sâm bắn ra một chùm máu, con ngươi còn đang mở trừng trừng nhưng hồn phách đã bay xuống chín tầng u minh.
Tiểu Quang trợn mắt nhìn phía sau ót của Lý Sâm bị thủng một lỗ, máu chảy đầm đìa, trong đầu hắn nhất thời trống rỗng.
Không biết là ai hét lên đầu tiên, rồi theo phản ứng dây chuyền, tất cả người trên đường phố hoặc thét hoặc la nháo nhào chạy trốn. Tiểu Quang bị tiếng hét chói tai làm cho sợ run một chút, cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại nhìn Đại Đầu. Chỉ thấy Đại Đầu cũng đang chân tay luống cuống nhìn hắn.
Lúc này Tiểu Quang bỗng dưng cảm thấy căng thẳng, hắn thấy phía sau Đại Đầu có ba người đi tới, trong đám người đang chạy loạn nhưng cả ba lại bước đi rất nhẹ nhàng, tựa như hạc giữa bầy gà.
Ba người này hình như là một đường thẳng tắp tới đây. Đi đầu là một chàng trai còn rất trẻ, mặt không có chút biểu tình gì, trong mắt hắn là một màu xám xịt, khi nhìn vào con mắt hắn, Tiểu Quang không tự chủ được đánh thót một cái. Theo sau hắn là một nam một nữ. Nam là một thanh niên đầu nhuộm đỏ, mang kính râm to, khuôn mặt lộ vẻ cười hi hi ha ha đến nứt miệng. Còn nữ...
Tiểu Quang nhận ra đây chính là cô gái hắn vừa nhìn thoáng qua xong, một thân áo da bó sát người, đồng dạng cũng đeo kính râm lớn. Nhưng khuôn mặt của cô vô cùng lạnh lùng, trái ngược hoàn toàn với người đàn ông tóc đỏ đi bên cạnh.
Tầm mắt Tiểu Quang vừa rơi lên người cô gái này, cô gái lập tức trở tay rút ra hai khẩu súng lục giảm thanh, tiếng súng bị tiếng hét cuồng loạn xung quanh át mất, Tiểu Quang chỉ kịp nhìn thấy hai khẩu súng lóe lên ánh hỏa quang, sau đó trên trán truyền đến một cơn đau nhức nhối đến tận đại não. Hắn chỉ kịp nhìn thấy một hình ảnh cuối cùng, chính là mắt trái của Đại Đầu bị vỡ tung, cả lỗ mắt biến thành một lỗ máu huyết nhục không rõ.
Chết thật khó nhìn a.
Tiểu Quang không biết tại sao trong đầu lại bật ra ý nghĩ ấy, ý nghĩ đó chỉ lóe lên trong đầu, sau đó hắn ngã xuống đất, trong óc truyền đến một cơn đau đến tê tâm liệt phế, cuối cùng là không biết gì hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận