Nhân Gian Băng Khí

Chương 472. Chuyện Xưa Tồi Tệ

Chương 472. Chuyện Xưa Tồi Tệ
Chương 472: Chuyện Xưa Tồi Tệ
“Đúng rồi Tư Vũ, Sao cháu lại tới đây? Cố ý đến thăm ta sao?” Ông lão mời Dương Tư Vũ đến sô pha ngồi. Tự mình chạy tới tủ lạnh tìm đồ uống, lại phát hiện trong tủ lạnh của khách sạn chỉ có rượu và bia, tuy rất nhiều nhưng mấythứ này lão đều không vừa mắt, cuối cùng tại trong góc mới tìm thấy chai nước suối đáng thương bị nhét tít bên trong, chỉ đành lấy ra đưa cho Dương Tư Vũ.
Dương Tư Vũ nhận lấy chai nước khoáng rồi nói: "Con cảm ơn.” Sau đó cũng không mở ra, chỉ cầm trên tay, có chút thương cảm nói: “Là bà… lúc bà đi từng nói với con, nếu như có một ngày có thể gặp được ông, để cháu thay bà chăm sóc ông. Thay bà chào ông một tiếng."
“A.” Khóe miệng ông lão nhếch nhếch lên, miễn cưỡng nặn ra chút vui vẻ. Ngồi ở bên cạnh cô, ông hỏi: “Bà ấy, lúc ở nhà họ Dương, sống được tốt chứ?”
Thực ra thì cuộc sống của Lý Tú Châu khi ở nhà họ Dương như thế nào, lão rõ hơn ai hết, chỉ là không khí lúc này đang cứng ngắc, lão cũng chỉ có thể tìm chuyện để nói.
“Vẫn còn tạm, quen rồi liền không sao cả.” Dương Tư Vũ thở dài nói: "Đúng rồi ông, ông ở nước ngoài bấy nhiêu năm, cuộc sống ra sao?”
“Cũng chỉ vậy thôi.” Ông lão cười cười đáp: “Lúc tuổi còn trẻ tích cóp được chút tiền, tiết kiệm một chút cũng đủ dùng cả đời. Cũng không muốn đi làm cái gì. Nhờ kéo quan hệ, tại Ưng quốc mua một nông trường. Không có việc gì thì nuôi trâu nuôi bò gì đó thôi.”
“Ưng quốc? Mấy năm nay ông vẫn luôn ở Ưng quốc?”
“Ừ.”
“Vậy bà …” Dương Tư Vũ mới nói một câu liền im lặng. Hình như ngại ngần điều gì.
Ông lão biết ý của cô. Cô muốn hỏi vì sao khi bà ở Ưng quốc, ông không đi gặp bà?
Vì sao?
Không phải không muốn, mà là không thể. Nếu như lão thật đi tìm bà, cuộc sống của Lý Tú Châu so với đoạn thời gian kia sẽ càng khổ sở gấp trăm lần. Lão không muốn làm khổ bà, càng không muốn đến phá hoại cuộc sống đã dần dần bình yên của bà. Cho nên, lão chỉ đứng từ xa nhìn bà. Bà trước nay cũng không chú ý đến, ở một góc nào đó, có một người bất kể mưa to gió lớn, đều một mình cô đơn, yên lặng đứng đó, nhìn bà từ xa xa.
Có thể nhìn cũng là một loại hạnh phúc. Là một loại hạnh phúc bất đắc dĩ.
Hai người dường như rơi vào trầm mặc. Dương Tư Vũ cầm chai nước suối lạnh lẽo, cúi đầu cũng không biết đang nghĩ gì.
“Đúng rồi Tư Vũ.” Lão già lên tiếng phá vỡ loại không khí buồn bã này trước.
“Dạ?” Dương Tư Vũ ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp nhấp nháy. Nhìn Phùng gia gia, người ở trước mặt này cô đã được nghe qua vô số lần, nhưng đây mới là lần đầu gặp mặt.
“Cháu ở nhà họ Dương, cuộc sống ra sao?”
Dương Tư Vũ khẽ cười đáp: “Vẫn còn tốt ạ.”
“Bọn họ có chèn ép cháu không?”
Dương Tư Vũ yên lặng lắc đầu.
“Nếu như có người dám bắt chèn ép cháu, cháu cứ nói cho ông, ông sẽ giúp cháu hả giận.”
“Cảm ơn, không có ai chèn ép cháu. Thật đó!”
“Ừ, không có là tốt.” Ông lão thở dài một hơi, yên lặng đứng dậy, đi rót chén trà.
Dương Tư Vũ nhìn bóng lưng lão. Bất giác nổi lên một loại cảm giác quen thuộc, cô nghĩ đến bóng lưng bà, cũng cô đơn như vậy, mỗi lần từ đằng sau nhìn bà nội, nghĩ đến bà bao nhiêu năm, một mình yên lặng chụi khổ, bất giác sống mũi cay cay.
Vì sao? Vì sao bà nội lúc trước lại ngốc như vậy. Không chịu đi cùng ông? Nếu như lúc đầu cùng ông đi thì sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy nữa?
Dương Tư Vũ không khỏi lại rơi vào trong hồi ức thương cảm.
Bà nội đời này sống rất khổ, tất cả đều do bà sinh ra trong một gia tộc giàu có, càng là vì trước khi bà gả vào nhà họ Dương đã quen Phùng Đán Toàn.
Lý Tú Châu cùng Phùng Đán Toàn trước khi yêu nhau cũng không có bao nhiêu chuyện để kể. Phùng Đán Toàn lúc đầu chỉ là một tên làm thuê cho nhà họ Lý, bởi vì là người cần mẫn, thật thà, lại giỏi võ, rất được ông chủ lớn - cũng là cha của Lý Tú Châu coi trọng, một lần kẻ thù trong việc làm ăn thuê mấy tên lưu manh đến tìm ông chủ gây chuyện, vừa hay Phùng Đán Toàn cũng đang làm việc gần đó. Y một người một quyền liền không tổn hao gì đã đem hai mươi tên lưu manh đến gây chuyện đánh gục hết. Ông chủ rất thích, lập tức điều y đến làm vệ sĩ của mình, từ đó Phùng Đán Toàn mới có cơ hội tiến vào khu nhà lớn của nhà họ Lý, rồi bắt đầu tiếp xúc với Lý Tú Châu.
Lúc đầu hai người cũng không có cảm giác gì, ở chung lâu ngày, tựa như là cứ tự nhiên như vậy mà nảy sinh tình cảm, từ gặp nhau đến quen biết, rồi lại đến yêu đương, tất cả đều bình thản như vậy. Vốn trai gái yêu nhau không có gì là sai, nếu có sai thì cũng là sai tại Lý Tú Châu sinh ra trong nhà họ Lý, Phùng Đán Toàn chỉ là con nhà nghèo, sau khi cha của Lý Tú Châu biết tình cảm giữa bọn họ, ngay lập tức đuổi việc Phùng Đán Toàn, cảnh cáo y sau này không được gặp lại Lý Tú Châu. Nhưng như vậy sao có thể ngăn cản đôi tình nhân đang đau khổ vì tình. Đôi nam nữ khổ mệnh vẫn thường lén đến gặp nhau, cho đến một buổi yến hội của giới thượng lưu giàu có. Tình yêu của bọn họ bắt đầu gặp sự xoay chuyển.
Buổi yến hội đó. Con thứ ba của tộc trưởng đương nhiệm nhà họ Dương nhìn trúng Lý Tú Châu. Sau khi về nhà, liền nhờ người hỏi cưới. Nhà họ Lý vừa vừa nghe được nhà họ Dương trong bốn gia tộc lớn muốn hỏi cưới con gái của mình, cao hứng không ngậm nổi miệng, không nói hai lời liền thu sính lễ, vụ hôn nhân này liền quyết định như vậy, nhưng phía Lý Tú Châu thì sống chết cũng không chịu cưới. Nói ngọt, nói nhạt cũng không ăn thua. Thậm chí ngay cả uy hiếp, dụ dỗ đều đã dùng, cô vẫn quyết tâm không đồng ý.
Cha Lý Tú Châu nghi ngờ con gái cùng Phùng Đán Toàn còn có qua lại, liền cho người điều tra con gái. Phát hiện sự thật quả nhiên như thế, thế là lão bèn tìm đến Phùng Đán Toàn nói chuyện cả một buổi. Nội dung cuộc nói chuyện không ngoài việc lúc đầu cho Phùng Đán Toàn một số tiền để y rời khỏi đại tiểu thư nhà họ Lý. Nhưng Phùng Đán Toàn kiên quyết cự tuyệt, nếu như đổi thành người khác cũng không có nhiều phiền phức như vậy. Kiếm người đập cho một trận, đánh gãy tay chân thậm chí đánh chết đều được.
Nhưng Phùng Đán Toàn từng làm vệ sĩ bên cạnh ông chủ Lý, lão ta biết võ công hắn cao không thể tưởng được. Chỉ cần hắn quyết tâm chạy thì dù có kéo đến trăm người đều không cản được hắn. Cho nên ông chủ Lý đành dứt bỏ suy nghĩ tuyệt vời này. Nhưng lại có một chiêu độc khác nảy ra, hắn nói cho Phùng Đán Toàn, nhà họ Lý nói thế nào cũng là danh môn vọng tộc, con gái nhà họ Lý không có khả năng gả cho một tên nhãi nghèo hèn. Nếu như Phùng Đán Toàn muốn cưới con gái lão, được thôi, trong ba năm có thể đưa ra sính lễ khiến lão vừa lòng, nếu không đừng nghĩ việc cóc ghẻ ăn thịt thiên nga. Nhưng thời gian chỉ có ba năm, qua thời gian đó sẽ kết thúc. Đại tiểu thư nhà họ Lý cũng không thể cả đời không gả chồng để đợi ngươi chứ.
Phùng Đán Toàn cũng đủ cứng cỏi, lập tức vỗ bàn đáp ứng. Hai người cứ như thế liền định ra ước định ba năm. Ông chủ Lý lại cho hắn cái ý kiến, ngươi ở trong nước muốn kiếm nhiều tiền như vậy là không có khả năng. Ra nước ngoài lăn lộn đi, nói không chừng với khả năng của ngươi còn thật có thể gây dựng nên sự nghiệp. Lúc đó Phùng Đán Toàn tâm tư còn đơn thuần, vẫn cho rằng ông chủ Lý thực sự nghĩ cho y, sau khi suy nghĩ mãi cuối cùng cũng đáp ứng, sau đó hắn cùng Lý Tú Châu gặp mặt lần cuối, lập ra lời thề sau ba năm sẽ kiếm rất nhiều tiền trở về cưới cô. Rồi từ đó một thần một mình ra nước ngoài đạp bước trên con đường chém giết.
Phùng Đán Toàn vừa mới đi, nhà họ Lý liền lập tức chuẩn bị việc của con gái. Đương nhiên, không phải là chuẩn bị việc cưới xin, mà là tâm sự của con gái. Ông chủ Lý thường cố ý ở trước mặt Lý Tú Châu vô tình tiết lộ ra tin tức của Phùng Đán Toàn. Ví như Phùng Đán Toàn giờ ở quốc gia nào. Làm công việc gì, sau đó qua mấy ngày lại giống như làm không nổi, nên nhập cư trái phép chuyển đến một cái quốc gia khác. Tóm lại trong thời gian hơn một tháng trời. Phùng Đán Toàn đã trôi dạt đến ba quốc gia, bảy, tám thành phố. Lão muốn để cho trong lòng con gái mình tạo ra hình ảnh Phùng Đán Toàn lang thang không dừng, vậy cho dù có lòng muốn tìm hắn cũng không biết nên đi đâu để tìm. Còn về dấu vết thật sự của Phùng Đán Toàn, chỉ sợ cũng chỉ có bản thân ông chủ Lý mới hiểu rõ trong lòng.
Ba tháng sau khi Phùng Đán Toàn rời đi, nhà họ Dương đã bắt đầu thúc giục, Ông chủ Lý một mặt kéo dài, một mặt bắt đầu thực hiện kế hoạch cuối cùng. Có một ngày, đột nhiên ông chủ Lý sắc mặt hầm hầm chạy về nhà, có chút hoảng hốt, kéo mẹ của Lý Tú Châu vào trong phòng. Khóa chặt cửa âm thầm nói chuyện, còn nghiêm khắc ra lệnh cho Lý Tú Châu không được nghe lén, Lý Tú Châu cảm giác được chuyện này khẳng định có liên quan cùng mình, không nén nổi lòng hiếu kỳ nên vẫn là trộm đi tới nghe lén, nhưng một lần đi này cũng khiến cô hối hận cả đời, bởi vì cô nghe được chính là cha cô nói Phùng Đán Toàn làm công ở một mỏ than. Mỏ than bị xụp, hắn cũng bị chôn sống, cái tin này đối với cô như sét đánh giữa trời, Lý Tú Châu lúc đó như là người mất hồn, đầu óc trống rỗng.
Sau này thế nào. Lý Tú Châu không nhớ nổi nữa, vài ngày liền giống như cái xác không hồn. Ngay cả bản thân không ăn cơm, không uống nước cũng không nhớ tới, cô chỉ nhớ sau khi tỉnh táo lại. Nhìn thấy chính là một khuôn mặt khiến cô chán ghét cả đời. Là cậu ba nhà họ Dương, hình như cậu ba nhà họ Dương biết thân thể cô không khỏe, cố ý tới thăm cô, mà cũng không biết cha mẹ cô cố ý hay vô tình, đều có việc ra ngoài.
Cậu ba họ Dương thấy Lý Tú Châu quần áo tán loạn, ngơ ngẩn ngồi ở trên giường. Bộ dạng động lòng người đến mức nói không nên lời. Nhất thời nhịn không nổi, ham muốn nổi lên. Muốn tới cởi quần áo của cô, vừa cởi một cái liền khiến Lý Tú Châu đang ngẩn ngơ thẫn thờ đã tỉnh táo lại, lập tức hiểu rõ tính nghiêm trọng của việc này, liều mạng phản kháng. Cô càng phản kháng, cậu ba họ Dương càng hưng phấn. Cuối cùng dùng phương pháp cưỡng bức để có được thân thể của người vợ chưa qua cửa của mình.
Lý Tú Châu bị mất tấm thân trong trắng, đau khổ không muốn sống. Vài lần muốn tự sát. Lại bị cha mẹ đấm ngực khóc lóc mà giữ lại. Bới vì không bỏ được cha mẹ tuổi cao, để người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, cuối cùng cô cũng không thể đi tới suối vàng cùng Phùng Đán Toàn gặp lại. Giữa lúc đó cậu ba họ Dương cũng đến qua mấy lần. Nhưng Lý Tú Châu khóa chặt cửa phòng không cho hắn tiến vào nửa bước.
Cứ như vậy, kéo dài hơn một tháng. Hơn một tháng sau, Lý Tú Châu phát hiện mình có mang, lúc này đến lượt Lý gia phải gấp rồi. Từ sáng đến tối, trong nhà nháo nhác cả lên. Ngay cả bà nội tuổi đã cao của Lý Tú Châu, từ sáng đến tối chỉ biết khóa cửa ở trong phòng đọc a di đà phật cũng chạy ra khuyên cô sớm lấy chồng đi. Không nên khiến việc xấu của nhà truyền ra ngoài. Lý Tú Châu như người mất hồn cộng thêm tin tức Phùng Đán Toàn qua đời nên lòng như tro tàn. Cuối cùng không chống nổi sự khuyên nhủ suốt ngày của người nhà, thêm cả việc phải nghĩ vì đứa con trong bụng. Một tháng sau, cô gả vào nhà họ Dương.
Cuộc sống của Lý Tú Châu sau khi gả vào nhà họ Dương cũng không tốt đẹp gì. Cô không muốn cùng chồng của mình chung chăn gối, mỗi lần cậu ba họ Dương có nhu cầu, đều phải làm giống như là cưỡng bức vậy. Hắn cũng rất tức giận, thậm chí còn vì thế mà tát Lý Tú Châu vài cái, đến cùng tạo thành thói quen không đánh cô một trận thì không thể làm việc đứng đắn trên giường.
Sau này không biết cậu ba họ Dương từ đâu biết được tin tức, biết Lý Tú Châu trong lòng vẫn nhớ đến Phùng Đán Toàn, kẻ đã chết đi kia. Chuyện này còn chấp nhận được sao? Hôm đó cậu ba họ Dương giống như con mèo bị giẫm phải cái đuôi, xông vào trong phòng, đánh cho Lý Tú Châu khi đó còn chưa biết gì, bụng lại có thai một trận. Lý Tú Châu cũng không biết cậu ba đánh cô vì chuyện Phùng Đán Toàn. Dù sao cậu ba họ Dương mỗi khi có nhu cầu đều sẽ đánh cô một trận, cô cũng nín nhịn không lên tiếng. Chỉ liều mạng bảo vệ cái bụng bầu. Từ sau lần đó, cậu ba họ Dương đối xử với Lý Tú Châu tồi tệ đến cực điểm, thỉnh thoảng không có việc gì liền tay đấm chân đá, mắng chửi tàn tệ, thậm chí còn nói ra khỏi miệng những lời hoài nghi đứa trẻ không phải con hắn, hắn rõ ràng biết lần đầu tiên của Lý Tú Châu bị hắn cưỡng bức lấy đi, mà trước lúc này Phùng Đán Toàn đã sớm ra nước ngoài.
Nhưng sự tình lại cứ tình cờ như vậy, câu nói của cậu ba họ Dương vừa lúc bị người có lòng xấu xa nghe được. Ngay lập tức, một truyền mười, mười truyền trăm, chỉ trong một ngày, trên dưới nhà họ Dương đều biết đứa bé trong bụng vợ cậu ba nhà họ Dương không phải là con ruột của hắn, tối hôm đó nhà họ Dương liền mở hội nghị của gia tộc. Gọi cậu ba họ Dương đến hỏi chuyện đó có thực không. Cậu ba họ Dương cũng không vì Lý Tú Châu mở miệng giải thích, ngược lại mở miệng nói rõ muốn bỏ vợ. Lúc này nhà họ Dương liền khẳng định đứa bé không phải là giống nhà họ Dương, Dương lão gia tức giận thiếu chút ho ra máu, nhưng việc đã đến nước này, còn có biện pháp gì? Nhà họ Dương không chịu nổi nỗi xấu hổ này, cho nên nhà họ chỉ có thể một mặt ra lệnh ngiêm cấm người trong tộc không được đem truyện này truyền ra ngoài, một mặt đem Lý Tú Châu đưa vào lãnh cung.
Lý Tú Châu hàng ngày lấy nước mắt để rửa mặt, cũng không phản kháng. Chỉ là yên lặng đem đưa con sinh ra, một mình đem đứa con bị cả nhà họ Dương coi như đồ lộn giống nuôi đến lớn. Khi Lý Tú Châu sinh ra đứa bé không được bao lâu, cậu ba họ Dương lại cưới thêm vợ, từ đó về sau liền không còn bước vào căn phòng này nửa bước, mà Lý Tú Châu cũng không bị bỏ. Vì nhà họ Lý sẽ mất mặt khi nói ra lý do bỏ vợ. Chỉ đành lừa người ngoài. Đem Lý Tú Châu cùng đứa con khóa kín trong nhà cao cửa dày, không cho ra ngoài.
Một mặt khác. Nhà họ Dương đem cơn tức giận đổ ở trên đầu nhà họ Lý, bởi vì người nhà họ Lý cố ý lừa nhà họ Dương của bọn họ. Thế là, nhà họ Dương âm thầm phá hoại, khiến việc làm ăn của cha Lý Tú Châu gặp phải trục trặc, dẫn đến đầu tư thì quá lớn, tiền rải ra quá nhiều, nhất thời không thể thu hồi. Mắt thấy sắp phá sản, hắn chạy tới cầu cứu nhà họ Dương, nhưng nhà họ Dương thấy chết không cứu. Thậm chí còn âm thầm bỏ đá xuống giếng, đạp hắn một cái. Việc làm ăn của ông chủ Lý tuyên bố phá sản. Tài sản một phần bị nhà họ Dương nuốt. Từ đó đã không còn tin tức của người nhà họ Lý, cũng không biết còn sống hay đã chết. Tất cả những chuyện này, Lý Tú Châu bị nhốt trong nhà tất nhiên không thể nào biết được, ngay cả cha mẹ từng đến thăm cô mấy lần, đều bị nhà họ Dương dùng các loại lý do đuổi đi mà cô cũng không biết. Tâm tư của cô, toàn đặt ở đứa con mới ra đời.
Cho đến tháng sau. Lý Tú Châu nhớ tới lần trước cậu ba họ Dương sau khi đánh cô, cha mẹ cũng từ dó không có đến thăm, cô muốn trở về thăm cha mẹ, lại bị người nhà họ Dương lạnh lùng khinh khỉnh. Mới biết việc làm ăn của cha mình thất bại đã tuyên bố phá sản, mất đi chỗ dựa là nhà họ Lý. Cuộc sống của Lý Tú Châu ở nhà họ Dương càng thêm khổ sở. Đên cuối cùng thậm chí cả một đứa người ở, quét dọn vệ sinh đều có thể tùy ý chèn ép hai mẹ con họ. Cũng may trên danh nghĩa Lý Tú Châu vẫn còn là phu nhân của cậu ba nhà họ Dương, bọn người dưới cũng không dám quá đáng quá, tối đa cũng chỉ lạnh lùng khinh khỉnh vài câu, cho dù làm việc cũng chỉ là làm cho có lệ. Đến cuối cùng, ngay cả kẻ dưới cũng không muốn tới gian phòng này quét dọn, quét dọn nhà cửa, đứa con ỉa, đái, toàn là một mình cô bận tới bận lui, còn may vấn đề ăn uống cùng đồ dùng hàng ngày nhà họ Dương đều sẽ cung cấp. Tuy là ít đến đáng thương. Nhưng còn có thể duy trì mẹ con cô dùng hàng ngày không đến mức chết đói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận