Nhân Gian Băng Khí

Chương 910. Viên đạn băng mang đến khủng hoảng 3

Chương 910. Viên đạn băng mang đến khủng hoảng 3
Chương 910: Viên đạn băng mang đến khủng hoảng 3
Người dịch: PrimeK
Kinh thành ban đêm vẫn xa hoa trụy lạc như trước, ánh đèn neon huyễn nhãn lấp lánh khắp nơi.
Trương Hân Hân một tay tựa vào trước bệ cửa sổ, nâng cằm, nhìn lên bầu trời đen kịt không trăng lẳng lặng ngẩn người.
Tối nay Thái quốc không nhìn thấy ánh trăng, ở kinh thành cũng không nhìn thấy ánh trăng. Trăng sáng trên bầu trời kia tựa như chán ghét nhân thế lừa gạt nhau, đã trải qua ngàn vạn năm cũng không thể ngừng chiến tranh, lẳng lặng, một mình trốn đi. Yên lặng, đón nhận tịch mịch cùng cô đơn chỉ thuộc về mình.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, chậm rãi hóa thành một đoàn hơi nước, ở trong không khí dần dần tiêu tán.
Trương Hân Hân nhàm chán nghiêng đầu, mờ mịt nhìn lên phía chân trời, trong ánh mắt sáng ngời lại cất giấu một tia sầu lo.
“Anh Sở Nguyên đi đâu? Liệu anh có quay lại làm những việc nguy hiểm đó không? Hiện tại anh có bình an không?
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trên mặt Trương Hân Hân lại tràn ngập bất đắc dĩ. Gặp phải một người anh trai thường xuyên mất tích như vậy, quả thật rất làm cho người ta bất đắc dĩ, cũng rất làm cho người ta lo lắng, e sợ một ngày nào đó sẽ đột nhiên nhận được tin tức anh gặp chuyện không may.
Đột nhiên giật mình một cái, Trương Hân Hân vội vàng nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má của mình, sau đó "phì" một tiếng, trách cứ mình miên man suy nghĩ cái gì, đây không phải là đang nguyền rủa anh trai sao? Sau đó nâng cằm tựa vào bệ cửa sổ, lại tiếp tục rơi vào ngẩn người.
Kinh thành ban đêm rất nhàm chán, cũng rất tịch mịch, đối với người không tìm được việc làm mà nói, tựa hồ ngẩn người là phương pháp tốt nhất dùng để giết thời gian.
Qua một hồi lâu, bỗng nhiên trong phòng vang lên một hồi tiếng chuông dễ nghe êm tai, tiếng chuông thúc giục đem Trương Hân Hân thất thần ngẩn người từ trong miên man suy nghĩ kéo trở về, cô vội vàng cầm lấy điện thoại di động ném ở trên giường, mặt trên biểu hiện chính là một chuỗi số xa lạ, cùng với vị trí sở hữu và vị trí của dãy số này.
Đây là một trong những tính năng mạnh mẽ của điện thoại Agent hàng đầu này, tự động theo dõi nguồn tín hiệu. Mặt khác chiếc điện thoại di động này còn có chức năng cưỡng chế hiển thị số điện thoại, có một số số có thể hiển thị thành "Số riêng" hoặc "Điện thoại không biết", nhưng chỉ cần vừa gọi tới chiếc điện thoại này, hết thảy đều sẽ bị cưỡng chế hiển thị ra. Đây chính là ưu thế của điện thoại di động đặc công cao cấp, trên thị trường bất kỳ một loại điện thoại di động nào cũng không thể so sánh được.
Gọi tới chính là một chuỗi 0066 mở đầu xa lạ dãy số, phía dưới biểu hiện ra dãy số thuộc về đến từ Thái Quốc, màn hình phía dưới cùng còn có tiểu bản đồ vệ tinh, phía trên một cái chấm đỏ nhỏ biểu thị vị trí hiện tại của dãy số này. Bất quá bị màn hình hạn chế, trên bản đồ chữ viết quá nhỏ, hơn nữa đều là chữ tiếng Anh, Trương Hân Hân cũng lười đi phiên dịch, chỉ hơi hơi nhíu một chút lông mày sau đó liền nhận điện thoại, theo thói quen hô: "Alo?"
Trong điện thoại truyền ra một tiếng cười quen thuộc: "Công chúa điện hạ của tôi, nhớ tôi không?"
Nghe được âm thanh này lúc, Trương Hân Hân mãnh liệt mà run rẩy, giật mình nói: "Tại sao lại là anh?" lập tức lại nhanh chóng mở ra điện thoại di động xem xét bản đồ, nhìn thấy tín hiệu phát ra nguồn là ở nước ngoài lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong điện thoại, DK dở khóc dở cười nói: "Tại sao không thể lại là tôi?", hắn đặc biệt cắn chữ "lại" này rất nặng, có chút giống như đang đùa hỏi cô: Tại sao phải thêm chữ "lại" chứ?
Trương Hân Hân tức giận hỏi ngược lại: "Sao anh biết số của tôi?
DK bật cười nói: "Số điện thoại của em cũng không phải là bí mật gì, tại sao tôi lại không thể biết chứ?
Trương Hân Hân bĩu môi, dường như muốn phản bác nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Thấy Trương Hân Hân không nói lời nào, DK lại hỏi: "Chẳng lẽ em cũng không nhớ tôi sao?
Nhớ đại đầu quỷ của cậu. "Trương Hân Hân tức giận nói:" Có chuyện mau nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?
“Không có việc gì không thể tìm em sao?”
Không "Trương Hân Hân kiên quyết nói:" Tôi phải thi, còn phải ôn tập”.
À, thì ra công chúa xinh đẹp của tôi cũng là một học sinh giỏi.
“Không cần anh lo? Nói nhanh lên, rốt cuộc có chuyện gì? Không sao tôi cúp máy, tôi còn phải học bài đây.
DK mỉm cười, không trêu chọc cô nữa. Ngữ khí biến đổi, mang theo một phần ngưng trọng nói: "Hân Hân”.
Trương Hân Hân há miệng "A" một tiếng, DK luôn luôn gọi cô là công chúa, lần đầu tiên gọi tên cô, thật đúng là có chút không thích ứng.
DK trầm mặc một lát mới nói tiếp: "Mấy ngày nay em không được ra ngoài”.
Trương Hân Hân trừng to mắt hỏi: "Làm gì? Anh là cha tôi sao? Tôi không ra được còn muốn anh quản sao? A phì phì phì......" Trương Hân Hân vừa nói xong liền ý thức được mình nói sai, nhanh chóng phì phì mấy ngụm nước miếng. Nói DK là cha mình, vậy không phải khiến hắn chiếm lợi? Loại chuyện này chỉ nghĩ thôi cũng sẽ cảm thấy ghê.
May mà DK không nghe ra bệnh ngôn ngữ của cô, càng không nói tiếp theo, nếu không Trương Hân Hân thật sự có thể nổi đóa. DK nhún vai nói: "Tôi cũng không muốn quản em, nhưng nếu cậu xảy ra chuyện gì, sẽ vi phạm nguyên tắc của tôi.
Trương Hân Hân khịt mũi nói: "Anh có nguyên tắc gì? Còn nữa, tôi có thể xảy ra chuyện gì? Ngươi không đến làm phiền tôi đã là A Di Đà Phật rồi.
DK lắc đầu nói: "Tôi không lừa em, ngươi hiện tại rất nguy hiểm. Nhớ kỹ, trước khi tôi, hoặc là......người anh kia của em trở về, em tốt nhất cũng không nên đi ra ngoài. Nếu không gặp phải nguy hiểm gì, không ai có thể theo kịp tới cứu em.
Trương Hân Hân trừng to mắt giật mình hỏi: "Anh còn muốn trở về?”
Đương nhiên, công chúa gặp nguy hiểm, kỵ sĩ đương nhiên phải chạy về cứu công chúa xinh đẹp.
“Đừng "Trương Hân Hân kinh hô:" Anh mới là người nguy hiểm nhất, van anh đừng trở lại. Tôi có anh trai bảo vệ, không cần anh nữa. Anh nên nhanh chóng đi đâu đi, đừng vì tôi mà trì hoãn việc chính của anh nữa.
DK vẻ mặt dở khóc dở cười, công chúa này của hắn có phải bị "chứng sợ kỵ sĩ" hay không? Bất quá ngẫm lại, mỗi lần Trương Hân Hân gặp mình, quả thật sẽ phát sinh một ít chuyện khiến cô bị kinh sợ, cũng khó trách cô bài xích kỵ sĩ như hắn.
Lắc đầu, DK nói: "Tôi không đùa với em, hiện tại em quả thật rất nguy hiểm. Nhớ kỹ, trong thời gian ngắn không được ra ngoài. Ngày mai tôi sẽ trở về”.
“Này... "Trương Hân Hân vừa định nói chuyện, đầu dây bên kia đã cúp điện thoại không cho cô cơ hội. Mờ mịt dán điện thoại lên mặt, sắc mặt Trương Hân Hân nhất thời suy sụp. Ác mộng, muốn trở lại......?
Chúa ơi!
Trương Hân Hân ném điện thoại di động của mình lên giường, thống khổ rên rỉ một tiếng, sau đó rút gối hung hăng che đầu mình lại. Tựa hồ như vậy còn chưa đủ phát tiết, cô lại dùng sức đạp đạp hai chân. Tên khốn kia quá bá đạo, cô trốn hắn còn không kịp, vì sao rõ ràng đã đi rồi còn muốn trở về?
Đêm nay đối với Trương Hân Hân mà nói, nhất định sẽ là một đêm bị dày vò
Bạn cần đăng nhập để bình luận