Nhân Gian Băng Khí

Chương 1052. Mộng cảnh? Triệu hồi? 9

Chương 1052. Mộng cảnh? Triệu hồi? 9
Chương 1052: Mộng cảnh? Triệu hồi? 9
Người dịch: PrimeK
Trong mắt người bình thường, đây chỉ là sấm rền, nhưng trong mắt người biết chuyện, đây lại là một tín hiệu, một tín hiệu cấm địa mở ra. Trên chiến trường Vệ Thiên, tiến sĩ Tần há miệng ngửa đầu ngơ ngác nhìn bầu trời, tựa hồ là bởi vì Thiên Phá chợt nổ vang này mà lâm vào ngây dại ra ngắn ngủi. Bất quá rất nhanh hắn liền tỉnh táo lại, sắc mặt trong nháy mắt chuyển biến thành mừng như điên, chỉ lên trời cuồng cười vài tiếng sau đó tựa như phát điên hai mắt đỏ bừng, điên cuồng gầm nhẹ một đầu đụng vào vách đá. Nhưng tình huống quỷ dị đã xuất hiện, trong nháy mắt khi tiến sĩ Tần va chạm với tảng đá, cũng không phát sinh tình huống đầu rơi máu chảy như trong tưởng tượng, ngược lại tiến sĩ Tần tựa như biến thành u linh, cả người vọt vào bên trong tảng đá cứ như vậy biến mất không thấy gì nữa.
Tiến sĩ Tần đột nhiên biến mất không khiến những người còn lại nơi này cảm thấy kinh ngạc, ngược lại bọn họ xem ra loại chuyện này rất bình thường, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Lục Thanh gọi một thuộc hạ tới, phân phó một câu: "Để bọn họ chống cự đến cuối cùng.
Tên thuộc hạ kia gật đầu, chạy ra ngoài phát ra mệnh lệnh. Lục Thanh cười lạnh một tiếng về phía chiến trường đang đánh thảm thiết vô cùng, liền đi theo Tiến sĩ Tần xông về phía tảng đá kia. Ngay sau đó, đặc công, kỵ sĩ cùng các chiến sĩ biến đổi gien nối đuôi nhau mà vào.
Cùng lúc đó, trong hầm mộ của thôn trang Thượng Cổ trên Liệt Tuần Sơn.
“Oanh! "Một tiếng thiên phá chấn toàn bộ hầm đều đang tuôn rơi phát run, đại lượng tro bụi bị chấn rơi xuống.
Lãnh Dạ vỗ vỗ mái tóc đầy bụi bặm, phi phi hai tiếng phun ra hai ngụm bùn đất rồi mắng khẽ: " mẹ nó chứ”
Ngay khi hắn vừa dứt lời, đột nhiên một bóng trắng thật nhanh xẹt qua bên cạnh hắn, Lãnh Dạ cả kinh dựng thẳng một thân tóc gáy, vội vàng lui về phía sau hai bước. Ngẩng đầu thoáng nhìn đạo bóng trắng này đúng là Tiểu Bạch, Lãnh Dạ mới biết được hóa ra là sợ bóng sợ gió một hồi không phải có người đang đánh lén hắn, há miệng vừa định chửi má nó, nhưng đúng lúc này, một màn quỷ dị đã xảy ra.
Đôi mắt xanh thẳm của Tiểu Bạch tỏa ra hào quang cuồng nhiệt, thần sắc cực kỳ phấn khởi đón đầu đụng vào nham thạch. Nhưng trong nháy mắt nó va chạm với nham thạch, thân thể nhỏ gầy của nó lại quỷ dị dung hợp với nham thạch xuyên thấu qua, tiếp theo liền biến mất dưới mí mắt mọi người.
Lãnh Dạ há to miệng hơn nửa ngày cũng không khép lại được, dụi dụi mắt khiếp sợ hỏi: "Ta gặp quỷ?"Hắn lại quay đầu nhìn về phía những người khác bên cạnh, Hầu Tử, Dawell, Thiên Táng bọn họ cũng lộ ra vẻ khiếp sợ không kém hắn bao nhiêu, tựa hồ khó có thể lý giải một màn vừa mới phát sinh.
Tiểu Bạch, nó lại xuyên tường mà qua?
Không chỉ có bọn họ cảm thấy kinh hãi, mà ngay cả 11 cũng bởi vì một màn Tiểu Bạch vừa mới biến mất kia lộ ra thần sắc động dung. Trong sân duy nhất sắc mặt không thay đổi chỉ có hai người, 13 cùng Lục Đạo. Tựa hồ hai người bọn họ đã sớm biết sẽ phát sinh chuyện như vậy, cũng không cảm thấy quá mức kinh ngạc.
11 cau mày suy tư một lát, chậm rãi giơ một tay lên ấn về phía vách đá kia, nhưng trên ngón tay không cảm giác được sự lạnh lẽo và ngăn cách của tảng đá, ngược lại tảng đá trước mặt này giống như không khí hư ảo, nửa bàn tay cứ nhẹ nhàng lỏng lẻo xuyên vào, lúc này 11 nhìn qua giống như bị đứt nửa bàn tay vậy rất là quỷ dị.
Thấy một màn như vậy, miệng mọi người đều há to hơn.
11 Thu tay lại kinh ngạc nhìn bức tường này, trên mặt phá lệ lộ ra thần sắc có chút khó tin.
Đây là lối vào?
“Đây là ảo giác. "Thanh âm Lục Đạo đột nhiên ở bên cạnh hắn nói.
Tầm mắt mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía hắn. Lục Đạo đẩy tròng mắt, nhíu mày nói: "Cá nhân ta lý giải là, đây là một loại kỹ thuật chiếu ảo giác rất cao siêu. Tựa như chiếu ba chiều, nhìn qua chân thật, trên thực tế cũng không tồn tại.
Hoàng hậu trầm ngâm nói: "Nhưng bức tường này vừa mới là thực thể." Nói xong, cô cũng học 11 đưa tay ấn về phía vách đá, nhưng kết quả cũng thế, bàn tay này không cảm giác được bất kỳ hiện vật nào, giống như bức tường trước mặt là không khí dễ dàng xuyên vào.。
Lục Đạo lắc đầu nói: "Bức tường này đúng là có tồn tại lúc trước, nhưng từ lúc cửa vào mở ra, nó đã bị dời đi. Giống như một cái máy đóng cửa, cơ quan mở ra, cửa liền tự động dời đi. Bất quá trong nháy mắt cửa mở ra, đại khái lại có thiết bị nào đó khởi động, thả ra ảo giác tương tự như chúng ta hiện tại nhìn thấy...... Không, phải nói là vượt qua kỹ thuật ảo giác chiếu ba chiều mà khoa học kỹ thuật hiện tại có thể nắm giữ, cũng chính là hình ảnh mà chúng ta hiện tại nhìn thấy. Nhưng trên thực tế, bức tường này, đã không còn nữa.
Lục Đạo nói xong, cũng giống như 11 và hoàng hậu đưa tay ấn lên bức tường này, giống như bọn họ, tay hắn xuyên qua vách tường nhưng không có bất kỳ khó chịu nào. Ngược lại trong mắt Lục Đạo mơ hồ lộ ra quang mang nóng bỏng, tựa hồ vì sự vật bên trong mà cảm thấy phấn khởi không thôi.
Hoàng hậu nhíu mày nói: "Nó dời đi lúc nào? Vì sao tôi một chút cũng không nhận ra?
Lục Đạo thu tay lại, nhún vai nói: "Cái này đừng hỏi ta, ta cũng không biết.
Lúc này Lãnh Dạ cũng đã từ trong khiếp sợ khôi phục lại, liếm liếm môi hưng phấn hỏi: "Phía sau cửa có cái gì?"
Lục Đạo nhìn vẫn cúi đầu trầm tư chuyện gì, im lặng nhìn 13 một cái, cười nói: "Muốn biết đáp án, phải tự mình vào xem.
ánh mắt mọi người Hắc Ám Thập Tự đều rơi về phía trên người 11, chỉ chờ hắn ra mệnh lệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận