Nhân Gian Băng Khí

Chương 1142. Trời tối 3

Chương 1142. Trời tối 3
Chương 1142: Trời tối 3
Người dịch: PrimeK
“Cho nên nói, làm việc phải động não nhiều hơn. Ai lại giống như ngươi...... "Lục Đạo liếc Thiên Táng một cái, khịt mũi nói:" Lại có thể giúp người khác nhóm lửa nướng chính mình. Ta sống cả đời này vẫn là lần đầu tiên nghe qua chuyện khôi hài như vậy”.
“Khụ khụ. "Thiên Táng ho khan hai tiếng, gãi đầu cười mỉa nói:" Đó chỉ là ngoài ý muốn.
“Không. "Lục Đạo lắc đầu nói:" Là ngu xuẩn. Dưới tình huống địa vị không đúng, bất kỳ một chút lợi ích nào xuất hiện đều sẽ tạo thành cân bằng sụp đổ, cuối cùng sẽ tự chịu diệt vong. Biết không?
“Ừ. "Thiên Táng trịnh trọng gật đầu:" Sau này tôi tuyệt đối không giúp người khác nhóm lửa nướng mình nữa.
“...... "Ta là muốn ngươi nhớ kỹ chuyện này sao? Sao lúc nào ngươi cũng nói lệch đề tài vậy? Thiên tài!
Lục Đạo tỏ vẻ đã không muốn tiếp tục nói chuyện với Thiên Táng nữa, cũng ném cho hắn một cái nhìn xem thường, sau đó một lần nữa cúi đầu tiếp tục ghi chép của mình.
Về phần tên ngu ngốc kia......
Quên đi, sao cũng được, yêu thế nào cũng được.
……
Lúc này, bên ngoài sắc trời đã trở nên càng ngày càng tối, đám nhân mã đều vây quanh lửa trại thét to phân phối thức ăn một ngày. Bất quá cũng không biết bọn họ nghĩ như thế nào, lại không có người đưa đồ ăn đến cho hai người Thiên Táng cùng Lục Đạo. Đương nhiên, cho dù thật sự có người đưa tới, phỏng chừng hai người cũng sẽ không ăn, ăn thịt người loại chuyện này không đến huống vạn bất đắc dĩ, chung quy là không nuốt được.
Xã hội văn minh và xã hội nguyên thủy có sự khác biệt rất lớn về điểm này.
Thiên Táng rất nhàm chán đang nhìn đám nhân mã chạy tới chạy lui bận rộn sống sót, tuy rằng hắn cũng không biết bọn họ rốt cuộc đang bận rộn cái gì.
Lục Đạo thì tiếp tục ghi chép của hắn.
Không biết lại qua bao lâu, Lục Đạo rốt cục viết xong. Đóng quyển sổ nhỏ lại, cất kỹ bút bên người, nhìn bóng đêm bên ngoài đã tối đen như mực, Lục Đạo khẽ nhíu mày, nhắc nhở: "Thiên Táng, buổi tối chú ý một chút, đừng ngủ quá say.
“Hả? "Thiên Táng kinh ngạc quay đầu lại hỏi:" Vì sao?
Vẻ mặt Lục Đạo hiếm khi có vài phần nghiêm túc, nói: "Buổi tối có thể sẽ xảy ra chuyện.
……
Lục Đạo không giống như 11 trước đó được Lâm Tiêu nhắc nhở, biết ban đêm nơi này sẽ trở nên rất nguy hiểm, hắn chỉ là từ hành động không bình thường của đám nhân mã phỏng đoán ra một ít dấu vết để lại.
Hắn chú ý tới đám nhân mã này sau khi ăn xong bữa tối, có một bộ phận người lập tức vào trong "Phòng" nghỉ ngơi, mà phần lớn người còn lại lại cầm vũ khí vây quanh nơi tụ tập. Điểm này rất không bình thường, bọn họ tựa hồ đang đề phòng cái gì đó.
Lục Đạo không biết bọn họ đang đề phòng thứ gì, nhưng trực giác nói cho hắn biết, sau khi trời tối sẽ gặp nguy hiểm, mà loại nguy hiểm này thậm chí đám nhân mã đều phải thận trọng.
Thiên Táng gật đầu, tuy rằng hắn không giống Lục Đạo nghĩ nhiều như vậy, nhưng thân là một chiến sĩ kinh nghiệm phong phú, hắn cũng nhìn ra một chút không thích hợp.
Trời, tối rồi.
Trên trời không có mặt trăng và sao xuất hiện, có lẽ thế giới ngầm này chưa từng có mặt trăng và sao. Khi mặt trời hoàn toàn biến mất, toàn bộ thế giới rừng rậm liền bị bóng tối vô biên bao phủ.
Không còn thấy một tia sáng nào nữa.
Mà lúc này, trong rừng bỗng nhiên truyền ra từng đợt âm thanh sột soạt quái dị, làm người ta không khỏi sởn gai ốc.
Một cái đầu trắng tròn đột nhiên xuất hiện từ một cái hố sâu trong rừng rậm. Trên mặt một đôi cực lớn con mắt nhưng tất cả đều là bạch nhãn không có đồng tử, nó dùng mũi dùng sức ngửi ngửi, sau khi xác nhận phụ cận không có nguy hiểm, liền "Vèo" một cái từ trong địa động thoát ra.
Lúc này, thứ chui ra từ trong địa động này rốt cục lộ ra toàn thân.
Nó là một sinh vật quái dị hình người, cái đầu không lớn, đứng thẳng lên đại khái chỉ khoảng một mét hai, một mét ba. Làn da toàn thân trắng bệch, giống như da heo ngâm nát trong nước thoạt nhìn rất ghê tởm. Bất quá nó rất gầy, gầy trơ xương, nhìn qua bộ dáng da bọc xương, ngay cả hình dạng xương cốt trong thân thể cũng có thể thấy được rõ ràng.
Móng vuốt của nó rất dài, hàm răng cũng rất nhọn, giống như răng cưa giống như răng cá mập, xem ra hẳn là một sinh vật ăn thịt. Ngoài ra, khi nó đi, tứ chi chạm đất, giống như một con mèo hoang linh hoạt, "cọ" một cái đã không thấy bóng dáng.
Ngay sau đó, trong địa động này bắt đầu liên tiếp nhảy ra từng sinh vật giống nhau, mà chúng nó vừa rời khỏi địa động sau đó rất nhanh liền lẻn vào trong rừng rậm không thấy bóng dáng.
Không chỉ có một địa động này, toàn bộ phạm vi thế giới rừng rậm rất lớn, địa động cũng có vô số. Những địa động này trải rộng các nơi trong rừng rậm, cũng bắt đầu chui ra một con rồi lại một con thân ảnh màu trắng, nhỏ gày, sau đó tốc độ cực nhanh biến mất ở trong rừng.
Ban đêm, là thời gian thuộc về những "thợ săn" này.
……
Một cao thủ Long Hồn đang dựa vào một thân cây nghỉ ngơi, ban ngày hắn đã chiến đấu rất lâu, tiêu diệt một đội lại một đội sinh vật hình thù kỳ quái, cuối cùng bị dây dưa đến chịu không nổi mới không thể không chật vật bỏ chạy.
Ngay từ đầu, những sinh vật tướng mạo kỳ quái kia còn đuổi sát hắn không nỡ, bất quá khi mặt trời bắt đầu trở nên tối tăm, những sinh vật kia lại đột nhiên bỏ lại hắn, giống như nổi điên chạy trở về. Cao thủ này tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng chiến đấu một ngày, thật sự quá mệt mỏi, cho nên không nghĩ nhiều, tìm một chỗ sạch sẽ ăn lung tung chút gì đó sau đó liền dựa vào thân cây nghỉ ngơi trong chốc lát.
Chỉ là hắn không biết, chính là nghỉ ngơi "Trong chốc lát" như vậy, hắn liền đưa mình lâm vào nguy cơ cực lớn.
Lúc này, Cao thủ Long Hồn còn đang ngủ đột nhiên lỗ tai giật giật, sau đó mở to mắt nhìn về phía tay phải, trong ánh mắt lộ ra một tia cảnh giác.
...............
Bạn cần đăng nhập để bình luận