Nhân Gian Băng Khí

Chương 539. Di Ngôn Của Vấn Thiên 1

Chương 539. Di Ngôn Của Vấn Thiên 1
Chương 539: Di Ngôn Của Vấn Thiên 1
Sau khi Phượng Tổ bị Huyết Hoa Hồng tập kích, trụ sở ban đầu đã bị bỏ đi, cả dị năng tổ bắt đầu bí mật dời đến trụ sở tạm thời. Đến giờ, vị trí của trụ sở mới ở đâu, hình như cả dị năng tổ, ngoại trừ Liệt Hỏa và Tửu Quỷ, không có người thứ ba biết. Kiến tạo một trụ sở là một công trình lớn, nhất là lại muốn bí mật xây dựng, khó khăn trong đó càng thêm lớn. Bởi vậy, mặc dù đã đợi hơn nữa năm, trụ sở mới của dị năng tổ vẫn chưa có tin tức gì.
Hiện giờ, trụ sở tạm thời của Phượng Tổ ở trong căn cứ bỏ hoang ở trên núi săn bắn nọ. Âu Dương Bác, tổng tư lệnh quân khu số ba của Long Quốc đặc biệt điều hai doanh đóng quân tại đây. Bất quá binh lính của hai doanh này chỉ biết là họ đang hiến dâng tính mạng để bảo vệ nhân vật lớn, chứ không biết cái họ bảo vệ chính là cơ cấu bí mật trong truyền thuyết của Long Quốc, Phượng Tổ trong Long Hồn ngũ tổ.
Binh lính hai doanh này đem trụ sở tạm thời tầng tầng lớp lớp bảo vệ ở chính giữa, hệ thống phòng ngự phi thường nghiêm ngặt. Không nói đến vùng phụ cận cài đặt một số lượng lớn hệ thống theo dõi, chỉ riêng từ cửa đi vào phải quá ngũ quan, trảm lục tướng, chứng mình bằng văn kiện, giấy công tác, dấu tay, nhận diện mống mắt, đối chiếu giọng nói, v.v…, phải toàn bộ đều phù hợp mới có thể vào, chỉ cần có một mục nào không phù hợp, lập tức xem như kẻ gian, bị bắt lại.
Mười Một đi một mạch quá quan, trảm tướng đi đến phòng hội nghị, bên trong đã an vị hơn hai mươi người, ba đời của dị năng tổ và những người của đời thứ năm, phàm là có thể tới đều đã tới, trong đó, đại bộ phận Mười Một chưa từng gặp mặt.
Hơn hai mươi ánh mắt đều chậm chậm dời đến người Mười Một, cũng có bất mãn, cũng có ngạc nhiên hay là tán thưởng. Hôm nay, Mười Một có thể nói là nhân vật phong vân nhất trong cả Long Hồn, Long Hồn ngũ tổ không ai không biết tên hắn. Chính nam nhân có danh hiệu Băng này nửa năm trước bị Long Hồn hợp lực vây vẵn có thể bình yên chạy thoát, trên Vệ Thiên Phong đánh một trận, cũng dựa vào trí tuệ của hắn hơn người và cùng với bản lãnh thật sự mới mở một con đường máu, thêm nữa cùng với Chiến Hồn, một đánh một dẫn đến cục diện lưỡng bại câu thương. Sau khi mất tích nửa năm, hắn lần nữa lại xuất hiện thì liền phá quỷ kế của Huyết Mân Côi, cứu Âu Dương Bác, mặc dù phải đổi bằng cái giá to lớn là sinh mệnh của Bách Biến. Rồi sau đó lại dựa vào bản lãnh của mình liên hợp với Đại Quyển, Thanh Bang, thậm chí còn có quân của Mệnh Vận, liên thủ trong một đêm mạnh mẽ công phá trụ sở Huyết Mân Côi đã ẩn náu tại Long Quốc mấy chục năm, là cái đinh trong mắt Long Quốc cùng Long Hồn.
Hiện tại, trong Long Hồn, không ai có danh tiếng có thể so sánh với Mười Một, nếu không phải bên trong vẫn còn rất nhiều người đối với lòng trung thành của hắn vẫn còn hoài nghi, Mười Một sớm đã được Long Hồn đặc biệt chiếu cố, được bồi dưỡng trở thành người kế thừa đời thứ năm rồi
Giờ đây, Liệt Hỏa hai mắt như đang phun lửa nhìn Mười Một, rất rõ ràng, đối với biểu hiện của hắn hôm nay lão cực kỳ bất mãn. Tửu Quỷ ngồi bên cạnh Liệt Hỏa nhìn Mười Một dùng mắt ra hiệu, ý bảo hắn ngồi xuống nhanh một chút.
Trong sự chú ý của hơn hai mươi cặp mắt, Mười Một rất tự nhiên đến bàn hội nghị, chọn một chỗ không người ngồi xuống.
“Hừm hừm.” Tửu Quỷ ho khan hai tiếng, tập trung ánh mắt mọi người vào mình. Lúc này, lão nhìn khắp xung quanh nói: “Nếu đều đã đến đông đủ, bắt đầu cuộc họp đi.” Vừa nói lão vừa lặng lẽ vỗ vỗ Liệt Hỏa ở dưới bàn.
Liệt Hỏa liếc Tửu Quỷ một cái, khẽ hít một hơi, trầm giọng nói: “Kênh liên thông, tần số hội nghị.”
“Tách!” Ngọn đèn trong phòng họp bị che đi, cả một gian phòng lớn như vậy bất chợt trở nên tối đen. Lập tức chiếc máy chiếu treo ngược trên trân nhà chiếu ra một luồng sáng chiếu vào tấm phông phía sau Liệt Hỏa và Tửu Quỷ. Màn hình bị chia làm bốn khối, mỗi khối đều là một mảnh đen xì, bất quá có thể mơ hồ nhìn ra trong mỗi màn hình đều là một bàn hội nghị, hai bên của mỗi bàn đều có rất nhiều người đang ngồi. Chỉ là luồng sáng quá tối, những người này đều không rõ mặt mũi.
Phượng Tổ vừa mới gia nhập, trong tần số kênh hội nghị, loa truyền ra âm thanh của một nam nhân: “Đều đã đến đông đủ rồi chứ?”
Không có người trả lời, người của bốn màn hình và cả dị năng tổ đều im lặng.
Nam nhân kia nói: “Tốt, bắt đầu họp đi. Trước khi hội nghị bắt đầu, trước tiên cho mọi người nghe đoạn ghi âm này, đây là trước đây nửa tiếng, Yêu Linh của Phượng Tổ gọi điện cầu cứu.
Vừa mới nói xong, trong loa lập tức truyền ra thanh âm của Yêu Linh, Yêu Linh một mực ho khan, hình như đã bị thương. Một lát sau hắn mới thở khò khè, thanh âm đứt quãng nói: “Tôi là Yêu Linh.. khụ khụ khu… chúng tôi bị tập kích tại Đông Hải, Vấn Thiên nhận ra người kia là Đán Đao…khụ khụ… Vấn Thiên cùng Thổ Phỉ đã chết, tôi … bùm!”
Trong ghi âm, đột nhiên truyền ra một tiếng súng, thanh âm Yêu Linh tắc nghẽn và dừng lại. Chỉ một lát sau, chỉ nghe có tiếng “răng rắc” như tiếng nhựa giòn gãy, sau đó liền biến thành tín hiệu bận.
Trầm trọng, bầu không khí chưa bao giờ trầm trọng đến như vậy. Mặc dù những người ngồi đây đều đã được nói trước Vấn Thiên đã chết, nhưng sau khi nghe đoạn băng ghi âm, trong lòng một lần nữa lại cảm thấy áp lực vô cùng.
Thanh âm của nam nhân lúc trước lại vang lên: “Đoạn ghi âm này là ba mươi sáu phút đồng hồ trước, gởi tới thông qua điện thoại di động. Chúng ta tra ra nơi phát ra tín hiệu, sau đó lập tức cử cảnh sát địa phương chạy đến hiện trường xem xét, kết quả chỉ tìm được một cái điện thoại di động bị dẫm nát cùng với một đầu đạn súng ru-lô 9mm. Hiện trường không có dấu vết đánh nhau, cũng không có vết máu, chúng ta đến bây giờ cũng không thể phát hiện tung tích của Yêu Linh. Mặt khác, chúng ta thông qua tín hiệu truy tung của đồng hồ Long Hồn đến vị trí đồng hồ của Vấn Thiên bọn họ trên một hòn đảo nhỏ đã được khai phá gọi là Hải Cực nằm trong quần đảo Lưu Ly. Hải Cực đảo chính là hòn đảo mà lần trước trong trò chơi dã ngoại sinh tồn có một nam một nữ chết ly kỳ trên hoang đảo. Cũng giống với địa điểm gây án của trò chơi dã ngoại sinh tồn, chúng ta tìm được hai cỗ thi thể, trải qua xác nhận, hai người này phân biệt là Vấn Thiên và một thành viên của dị năng tổ, danh hiệu Thổ Phỉ..”
Nói tới đây, giọng nam yên lặng ngừng trong chốc lát, dường như để tưởng niệm Vấn Thiên cùng Thổ Phỉ. Bất kể là trong phòng họp hay là năm tổ trong màn hình, đều là một vùng yên lặng.
Một lát sau, nam nhân kia hít một hơi, nói: “Trước tiên cho mọi người xem hình ảnh chụp hiện trường vừa mới truyền tới.”
Luồng sáng từ máy chiếu biến ảo một cái, bốn khối màn hình phân cách biến thành hai tấm ảnh chụp, trong ảnh chụp phân biệt có hai người, đúng là Vấn Thiên và Thổ Phỉ. Hai tấm ảnh này đều là ảnh chụp từ góc độ xa, rất nhanh, luồng sáng lại lần nữa thay đổi, hai tấm ảnh chụp trong màn hình biến thành ảnh chụp ở cự ly gần. Sau khoảng cách vài giây, thì lại xuất hiện hai tấm ảnh có vị trí và góc độ chụp bất đồng, có tấm thì chụp vết thương trên người hai người, có tấm thì chụp dấu vết hiện trường xung quanh. Mà khoảng cách mỗi lần ảnh chụp chuyển đổi cũng không quá năm giây. Bất quá, ngồi tại đây đều là thành viên Long Hồn ngũ tổ, đối với bọn họ mà nói, năm giây đồng hồ cũng đủ để cho bọn họ nhìn rõ ràng rất nhiều thứ.
Ảnh chụp Thổ Phỉ chụp được rõ ràng vết thương kinh khủng sâu đến mức thấy được cả xương, miệng vết thương rất chỉnh tề, rõ ràng là bị người chỉ dùng một đao cắt ngay yết hầu bỏ mạng tại đương trường. Trừ một đao sau gáy đó, trên người Thổ Phỉ không có vết thương khác. Khi hắn chết mắt trừng to, miệng há hốc, vẻ mặt kinh ngạc.
Tron các ảnh chụp Vấn Thiên, có thể thấy Vấn Thiên quần áo rối bời, có không ít chỗ bị xé rách, rõ ràng là dấu vết trước khi chết đã có đánh nhau. Mà trên da lộ ra chỗ y phục bị rách cũng có từng đạo vết đao thật nhỏ. Mà vết thương trí mạng nhất chính là ở ngực, miệng vết thương cực lớn thông tới tim. Đến khi xuất hiện vết thương này trong ảnh chụp thì từ trong loa rốt cuộc truyền ra một tiếng kêu kinh ngạc cùng với tiếng hít thở sâu…
Đang ngồi đó đều làcao thủ võ học, với nhãn lực của bọn họ, đương nhiên có thể chỉ liếc mắt đã nhìn ra một đao ngay tim kia là do bị vũ khí sắc bén ném xuyên qua. Nói cách khác, hung thủ tại một cự ly nhất định, dùng đao làm ám khí khiến đao xuyên qua thân thể Vấn Thiên, từ sau lưng bay vụt ra ngoài. Khống chế cơ bắp và hạ đao chuẩn xác đến bực này, đủ để cho những cao thủ này kinh ngạc vạn phần. Phải biết rằng, xuyên qua thân thể một người không khó, nhưng vấn đề ở đây, Vấn Thiên bản thân cũng là một cao thủ, mặc dù lão chưa từng luyện võ, nhưng lại giỏi nhất về kỳ môn độn giáp thuật quỷ thần khó lường. Nếu là Vấn Thiên cố tình muốn ẩn trốn, trong số những người đang ngồi đây, không ai có thể nắm chắc tìm ra được hắn. Chỉ là nhìn lại trong ảnh chụp trên người Vấn Thiên, hiện ra những vết thương thật nhỏ, nói rõ rằng mặc kệ Vấn Thiên có trốn như thế nào, đối phương đều tìm được vị trí chuẩn xác, sau đó tấn công, nhất là chiêu tối hậu, là bị tấn công từ cự ly xa mà chết.
Chỉ là những người đang ngồi không có ai chú ý đến, Mười Một đang ngồi ở dưới thấy tấm ảnh chụp này thì, trong mắt chợt hiện lên một tia sáng. Một trăm năm mươi mét! Nhìn thấy tấm ảnh chụp đầu tiên, Mười Một liền lập tức phán đoán chuẩn xác khoảng cách từ chỗ ném đao đến Vấn Thiên cách xa nhau một trăm năm mươi mét.
Giờ phút này, rốt cuộc Mười Một tin tưởng, người xuất thủ chính là Đán Đao.
Mặt khác, Vấn Thiên chết rất quỷ dị. Bởi vì biểu tình của lão không ngờ lại là đang mỉm cười.
Không sai, là đang cười. Hai mắt của lão khẽ nhắm, vẻ mặt ung dung, khóe môi nhếch lên cười mỉm.
Không ai biết vì sao Vấn Thiên cười trước khi chết, chỉ có Mười Một khi nhìn cảnh Vấn Thiên mỉm cười thì cúi đầu, trong ánh mắt cơ hồ lóe ra thần sắc mà người khác không hiểu được.
Sau khi phát xong những tấm ảnh, trên màn ảnh lại khôi phục hình ảnh bốn ô có đầy người ngồi tối đen như mực.
Âm thanh lúc trước lại lần nữa từ trong loa vang lên: “Từ dấu vết phát hiện tại hiện trường cùng với vết thương trên người của Vấn Thiên và Thổ Phỉ mà phán đoán, hung thủ sử dụng chính là một thanh đao dài ước chừng bốn mươi phân, bề rộng chừng bốn phân. Từ dấu vết vết thương phán đoán, hung khí hẳn chính là vũ khí tùy thân của Đán Đao, Xuyên Lưu.”
Phía dưới không có ai mở miệng nói chuyện, nhiều người như vậy mà ngay cả tiếng hít thở đều không nghe thấy. Chỉ là không khí nơi này cực kỳ khác thường.
Xuyên Lưu, một trong tam đại danh khí do thở rèn nổi tiếng Mục Tử Xuyên thời Đường Sơ tạo ra lúc sinh thời. Tâm huyết cả đời của Mục Tử Xuyên chính là chế tạo ra hai kiếm một đao, ba đại danh khí lưu truyền đến đời sau, trong đó đao chính là Xuyên Lưu. Ba đại danh khí này cùng với Long Tuyền bảo kiếm (Tác giả chú: Vốn tên là Long Uyên, do Âu Dã Tử đúc, hậu nhân vì sợ phạm húy Đường Cao Tổ Lý Uyên nên đổi tên thành Long Tuyền.) là thiên cổ danh kiếm sớm bị thu vào bảo khố của cung đình, đáng tiếc sau khi trải qua loạn An Lộc Sơn cùng với loạn thời Ngũ Đại Thập Quốc, những danh khí này đều lưu truyền đến dân gian, không rõ tung tích. Mặc dù sau khi Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dẫn thống nhất thiên hạ phái lượng lớn nhân thủ đi tìm những bảo đao, bảo kiếm này, nhưng chỉ có thể tìm về một phần. Trải qua ngàn năm sau, cổ đao của Long Quốc lại lưu lạc ra nước ngoài rồi rơi vào tay của Phùng Đán, trở thành vật tượng trưng của thân phận Đán Đao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận