Nhân Gian Băng Khí

Chương 1049. Mộng cảnh? Triệu hồi? 6

Chương 1049. Mộng cảnh? Triệu hồi? 6
Chương 1049: Mộng cảnh? Triệu hồi? 6
Người dịch: PrimeK
"Đúng vậy" trong điện thoại có một người đàn ông trung niên hơi thở hổn hển đáp: "Chúng tôi tra được mấy ngày nay có không ít du khách nước ngoài từng nhóm tiến vào Vệ Thiên, những người này phân chia rất tản mát, hơn nữa phân biệt vào ở các khách sạn lớn của Vệ Thiên, nhưng là vào giữa trưa hôm nay, những người này liền đồng thời mất tích, ngay cả người chúng tôi canh gác cũng không phát hiện bọn họ là như thế nào rời đi dưới mí mắt của chúng tôi, hơn nữa lúc chúng tôi đi điều tra hành tung của bọn họ, lại tìm không thấy nửa điểm manh mối."
Thiên Hành nhắm mắt lại, mang theo giọng điệu một tia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói ra: "Không có quân đội che chở, bọn họ làm sao có thể sẽ vô duyên vô cớ biến mất?"
Đám người Liệt Hỏa Đồng Hổ đứng ở bên cạnh Thiên Hành nghe được những lời này đều lắc đầu, cười khổ thở dài, ngày phòng đêm phòng giặc khó phòng, đáng hận chính là gia tặc này còn không chỉ có một người.
Người đàn ông trung niên lại tiếp tục nói: "Chúng ta cũng không dám đánh rắn động cỏ, lại tìm không ra chứng cớ"
Thiên Hành bỗng nhiên mở mắt trầm giọng nói: "Để cho cục an ninh quốc gia tham gia, tra rõ thân phận cho ta"
Nhưng mà......
"Không có gì nhưng là" Thiên Hành ngắt lời: "Quân bộ Vệ Thiên đã không thể tin tưởng, ta nơi này sẽ điều động nhân thủ khác phối hợp với ngươi nhưng là ngươi nhất định phải điều tra cho ta rốt cuộc là ai đang chơi trò quỷ, có làm được không?!”
Đầu bên kia điện thoại người đàn ông trung niên hít sâu một hơi, chém đinh chặt sắt nói: "Có thể!"
Thiên Hành cúp điện thoại, lập tức lại gọi ra một dãy số khác, âm thanh dài vừa vang lên hai tiếng, điện thoại liền được nhận, đầu kia truyền ra một giọng nói trầm thấp lại mơ hồ mang theo một tia uy nghiêm nói: "Tôi là Âu Dương Bác”
Thiên Trầm mặt âm trầm nói: "Âu Dương, Vệ Thiên!”
Âu Dương Bác hơi nhíu mày một chút, nói: "Biết rồi!”
Cúp điện thoại, đôi mắt mang theo thiết huyết sát phạt của Âu Dương Bác đảo qua từng quan quân đứng trước mặt, vung tay lên, mạnh mẽ nói: "Điều binh vây Vệ Thiên".
Trong phòng làm việc thẳng tắp đứng thành hai hàng tất cả quan quân động tác chỉnh tề nhất trí cúi chào, sau đó một đám không nói một lời xoay người đi ra ngoài.
Rất nhanh, từng chiếc xe chở đầy toàn bộ binh lính vũ trang từ quân khu thứ ba nối đuôi nhau chạy ra, xe chở quân một chiếc tiếp theo một chiếc xếp thành một đường thẳng tắp thật dài, liếc mắt một cái nhìn không thấy điểm cuối ra khỏi quân khu, tất cả xe chở quân chia làm hai đội, một đội xông thẳng kinh thành, một đội khác đi về phía Vệ Thiên.
Long quốc, sẽ ở một đêm này hoàn toàn biến thiên, chỉ là không biết, ở trong trận hành động này, ai mới có thể cười đến cuối cùng
Sau khi nói chuyện với Âu Dương Bác xong, Thiên Hành lại lập tức gọi cho một người khác, chờ đối phương nhận điện thoại, Thiên Hành nói thẳng: "Thiên Cơ, chúng ta cần thời gian."
Trong nhà ở trấn Thiên Độ, Gia Cát Hoàng đang cùng Gia Cát Tuệ ăn cơm tối, nghe vậy giật mình một chút, liếc Gia Cát Tuệ một cái, đứng lên đi tới một gian phòng khác, mới hỏi: "Bao lâu?”
Gia Cát Hoàng lúc đứng dậy không có chú ý tới trong mắt Gia Cát Tuệ hiện lên một tia thần sắc khó tả, cô mấy ngày nay mơ hồ có một loại cảm giác, nhưng lại không nói rõ là cảm giác gì, chỉ là luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì không tốt sẽ phát sinh, đặc biệt là hôm nay, loại cảm giác này càng cường liệt nhìn bóng lưng Gia Cát Hoàng rời đi, trong mắt của cô càng khó nén một tia lo lắng ẩn giấu.
Thiên Hành ở trong điện thoại nói: "Trước mắt không thể khẳng định, nhưng là chỉ còn lại có ba giờ khả năng không đủ."
Gia Cát Hoàng đi tới bên cửa sổ, ngửa đầu nhìn màn đêm bên ngoài cùng bầu trời mơ hồ đầy sao, lắc đầu nói: "Bốn phút, là cực hạn."
Thiên Hành cười khổ nói: "Bốn phút? Còn không bằng không cho.
Gia Cát Hoàng thở dài nói: "Cơ hội chỉ có một lần, nếu bỏ qua lần này, chỉ có thể chờ sang năm."
Thiên Hành trầm ngâm một lát, dứt khoát cắn răng nói: "Vậy sang năm!”
Gia Cát lắc đầu nói: "Tôi không đợi được sang năm”.
Thiên Hành nhíu mày nói: "Thiên Cơ, lần này mở ra, chúng ta không cho phép thất bại cho nên nhất định phải làm tốt chuẩn bị thỏa đáng nhất, bài trừ bất kỳ nhân tố bất an nào"
Gia Cát Hoàng nhàn nhạt cười cười, nói: "Tôi đã nói với ông, thời gian còn lại của tôi không nhiều lắm, không chờ được lần sau cho nên hôm nay mặc kệ ông có đồng ý hay không, tôi đều phải mở bởi vì đây là cơ hội cuối cùng của tôi."
Thiên Hành trầm mặc một hồi, cắn răng đáp: "Không được, tôi yêu cầu đợi đến một khắc cuối cùng mới có thể khởi động"
"Bốn phút, đó là cực hạn cộng thêm thời gian xung sát cần thiết, cộng với thời gian tôi chạy tới cửa vào, không thể nhiều hơn nữa."
Thở dài, Thiên Hành cười khổ nói: "Đầu tiên là Vấn Thiên, hiện tại lại là ông, tôi dù sao cũng là bị hai anh em nhà ông cho ăn đòn đủ"
Gia Cát Hoàng nở nụ cười, bỗng nhiên nói: "Thiên Hành, có chuyện muốn nhờ ông”
Thiên Hành nhíu mày, nói: "Nếu như ông là muốn nói để tôi chiếu cố con cái ông thì, cũng không cần nói, chính ông trở về tự quản."
Gia Cát Hoàng bình tĩnh nói: "Nếu như tôi có thể trở về, đương nhiên tôi tự mình chiếu cố, nếu như tôi không trở về được, xin ông nể mặt tôi và sư huynh của tôi, chiếu cố bọn họ một chút đi."
Thiên Hành thở dài nói: "Nghe được những lời này của ông, tôi luôn có dự cảm không tốt.
Trên thực tế đâu chỉ là dự cảm, từ khi Gia Cát Hoàng nói cho ông a biết, thời gian của mình đã không còn nhiều lắmThiên Hành cũng đã biết ông ta lần này đi sẽ không trở về nữa, cho nên Gia Cát Hoàng vừa nói có việc muốn nhờ cậy hắn, Thiên Hành liền biết ông ta đang ủy thác.
Hai người đều trầm mặc chốc lát, Thiên Hành mới trầm thấp nói: "Được rồi, còn gặp lại ông sau"
Gia Cát Hoàng quay đầu nhìn ra bên ngoài, nói: "Tôi phải cùng con gái tôi ăn cơm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận