Nhân Gian Băng Khí

Chương 893. Cuộc chiến cuối cùng 5

Chương 893. Cuộc chiến cuối cùng 5
Chương 893: Cuộc chiến cuối cùng 5
Người dịch: PrimeK
Viên đạn MG16 bắn trượt khỏi đầu Hồng Bối lại cắm thẳng vào đầu tên đi phía sau, đầu của tên này vâng lên một tiếng "Bốp!" giống như dưa hấu bị đập nát nổ tung, màu đỏ huyết dịch hỗn hợp màu trắng não bắn tung tóe vào những người xung quanh. Mà viên đạn không ngừng lại, đạn tiếp tục bắn trúng cổ tên chiến sĩ thứ hai, lập tức khiến cho đầu và vai tên này tách ra, thân thể hắn bay đến giữa không trung lăn lộn vài vòng sau mới không cam nguyện rơi xuống. Viên đạn lại tiếp tục găm vào ngực người thứ ba, lập tức nổ tung một lỗ máu cực lớn trên ngực chiến sĩ thứ ba. Sau đó viên đạn mới cắm sâu vào trong đất.
Trong lúc ánh chớp nổ tung, bước chân Thiên Táng bỗng nhiên lảo đảo ngã xuống đất, sau đó nằm sấp ở nơi đó rốt cuộc không bò dậy nổi nữa. Hai má dán vào bãi cỏ không còn sức nâng lên, há miệng liều mạng thở hổn hển, trên người từ đầu đến chân đều ướt đẫm giống như mới từ trong nước vớt ra. Mái tóc ướt dán sát vào má, chật vật như một con quỷ. Trong mũi ngửi mùi bùn đất cùng cỏ xanh tươi mát, Thiên Táng không khỏi may mắn mình vẫn còn sống.
Cảm giác còn có thể thở, thật tốt.
Nghỉ ngơi vài giây sau, Thiên Táng liền lần nữa giãy dụa muốn đứng lên, bây giờ còn không phải thời điểm nằm xuống nghỉ ngơi, cho dù muốn nghỉ ngơi cũng phải tìm nơi an toàn mới được. Từ giữa ngực bụng nặn ra một ngụm trọc khí làm cho người ta khó chịu, hắn cố gắng chống đỡ tinh thần mệt mỏi không chịu nổi, ép buộc chính mình cố gắng đứng lên, tập tễnh lảo đảo tiếp tục đi về phía trước. Thẳng đến khi đi vào trong một bụi cỏ rậm rạp, xác nhận xung quanh không có nguy hiểm, vả lại chiến đấu giữa 11 và Hồng Bối cũng sẽ không lan đến nơi này, Thiên Táng rốt cục không chịu nổi nữa, hai chân mềm nhũn liền quỳ xuống, sau đó thân thể cũng thẳng tắp ngã vào trong bụi cỏ. Dùng hết một chút khí lực cuối cùng còn sót lại để cho mình trở mình mặt hướng về phía bầu trời đen kịt như mực, há to cái miệng khô ráo muốn nứt ra, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển. Vô lực chớp mí mắt nặng nề như chì, cố gắng chống đỡ một tia ý chí cuối cùng không cho mình mê man.
“Đoàng” phương xa lại vang lên tiếng súng, đó là súng của Lãnh Dạ. Giờ phút này thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, ngay cả khí lực liếc mắt nhìn sang bên kia cũng không có, đối với chiến đấu giữa 11 và Lãnh Dạ hắn lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể cầu xin bọn họ bình an vô sự. Nhưng mình phải cầu xin ai đây? Hình như cả đời này chưa từng tin vào Thần Phật hay Thượng Đế thì phải? Nghĩ đến điểm này Thiên Táng nhất thời cảm thấy buồn cười, nằm ở trong bụi cỏ, nhìn lên bầu trời không sao không trăng, giống như một cỗ thi thể an tĩnh, nằm bất động. Giờ khắc này, hắn tự nhiên nhớ tới cái tên của mình. Thiên Táng, còn có Lục Đạo, chuyến đi dân tộc Tạng lần đó đối với hắn và Lục Đạo đều có ý nghĩa sâu xa, thậm chí sau khi trở về, hắn và Lục Đạo hai người liền lần lượt sửa lại tên của mình, từ nay về sau một người gọi là Thiên Táng, một người gọi là Lục Đạo. Hành trình dân tộc Tạng tuy rằng làm người ta khắc sâu, nhưng hành trình đó lại quá mức kinh khủng, hiện tại nhớ tới Thiên Táng vẫn sẽ cảm giác một trận không lạnh mà run. Nếu như có thể, hắn thật tình nguyện quên đi đoạn thời khắc khắc cốt ghi tâm kia, nhưng là thật sự có thể quên đi dễ dàng như vậy sao? Huống chi hắn cùng Lục Đạo đi Tây Tạng, cũng là vì 13.
Khi Thiên Táng một người cố gắng chống đỡ ý chí buồn ngủ, lẳng lặng nằm miên man suy nghĩ, cũng chính là lúc đại khai sát giới, cuộc chiến đã đến thời điểm thảm khốc nhất. Trong nháy mắt đạn lóe sáng vừa mới nổ ra, 11 đeo kính bảo hộ chống bạo quang liền lao ra ngoài, chạy thẳng về phía đám người đội Ong Vàng với tốc độ chạy nước rút trăm mét.
Trong đội Ong Vàng duy nhất không bị ảnh hưởng cũng chỉ có Hồng Bối, bởi vì chỉ có một mình hắn đeo sản phẩm khoa học kỹ thuật của Ma Quỷ, tập hợp nhiều loại công năng vào kính nhìn đêm. Trong nháy mắt 11 chạy ra đã bị Hồng Bối phát hiện, vốn Hồng Bối có thể kịp thời nổ súng ngăn cản hắn, nhưng không ngờ Lãnh Dạ lại phối hợp ăn ý với 11 như vậy, chọn thời cơ tốt nhất để bắn lén hắn. Hồng Bối không có khả năng cầm thân thể máu thịt của mình đi ngăn đạn, chỉ có nhanh chóng né tránh, nhưng chính là thời gian trì hoãn như vậy, 11 cũng đã cách rất gần. Khi Hồng Bối né tránh viên đạn ngẩng đầu lên, 11 cách bọn họ đã không tới 20 mét, Hồng Bối bị tốc độ của hắn làm cho hoảng sợ, nhưng vẫn rất bình tĩnh lập tức giơ súng trong tay lên ý đồ ngăn cản hắn một chút. Cũng ngay khi hắn giơ súng lên, 11 nhanh chóng nâng tay trái lên, ném ra một vật thể màu đen không ánh sáng.
Là con dao đó...?
Khi nhìn thấy con dao găm hơi cong kia phá vỡ không khí phát ra tiếng “vù vù”, vẽ ra độ cong quỷ dị nhanh chóng xoay tròn bay tới phía mình, đồng tử Hồng Bối bỗng dưng giãn ra một chút, hắn trong nháy mắt liền nhận ra thanh đao này.
Trong Ma Quỷ có tất cả tư liệu liên quan đến 11, trước kia cũng có gần đây cũng có, trong đó còn có ghi chép 11 mất tích nửa năm khi Long quốc bị Long Hồn đuổi bắt, lúc xuất hiện bên cạnh có thêm một con dao găm tạo hình kỳ quái. Vốn chỉ có một con dao găm, cho dù tạo hình có kỳ quái đến đâu cũng không có gì lạ, càng không có khả năng thu hút sự chú ý, nhưng trong ghi chép lại nói rõ ràng, 11 không biết học được một chiêu rất kỳ quái từ đâu, đồng thời cũng là kỹ xảo rất sắc bén, chính là sau khi ném con dao này ra, nó sẽ vẽ ra độ cong không thể tưởng tượng được tìm kiếm góc chết tiến hành công kích, tựa như con dao này tự mình mọc mắt làm cho người ta khó lòng phòng bị, hơn nữa con dao găm này còn có thể giống như tiêu chí hồi lực ném ra, mặc kệ có trúng mục tiêu hay không đều có thể tự mình bay trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận