Nhân Gian Băng Khí

Chương 996. Chờ anh, cả đời 22

Chương 996. Chờ anh, cả đời 22
Chương 996: Chờ anh, cả đời 22
Người dịch: PrimeK
Một câu chuyện, có thể chỉ là tính chất giải trí đơn giản, cũng có thể bao hàm ngụ ý rất sâu bên trong. Trọng điểm là dụng ý của người nói và dụng tâm của người nghe.
Sau khi Thích Nhiên kể chuyện xưa xong, trong phòng khách trở nên yên tĩnh lại. Âu Dương Bác, Gia Cát Hoàng, Thiên Hành, Lục Đạo cùng Tửu Quỷ mấy người cúi đầu như có điều suy nghĩ, chỉ có 13 vẫn thờ ơ như cũ.
Sau một lúc lâu, Gia Cát Hoàng mở miệng hỏi trước: "Ý của đại sư, có phải là hy vọng chúng ta buông bỏ chấp niệm trong lòng, mọi việc thuận theo tự nhiên?"
Gia Cát Hoàng nói ra những lời này đồng thời, thần sắc Lục Đạo cũng khẽ động, ngẩng đầu lên như có điều suy nghĩ nhìn một chút Thích Nhiên, sau đó khóe miệng nổi lên một chút ý cười như có như không.
“A Di Đà Phật. "Thích Nhiên nhìn Gia Cát Hoàng, vẻ mặt ôn hòa nói:" Nếu có thể hết thảy theo tự nhiên, chính là người tự tại trên thế gian. Thiên Cơ tâm địa thuần lương, chỉ có tâm niệm quá nặng, hòa thượng có một câu tặng, mong ngài cân nhắc.
Mời đại sư nói.
Thích Nhiên nhẹ nhàng đọc: "
Cuộc đời ngắn ngũi có là bao
Trăm năm được mất dạ nghẹn ngào
Xa lánh bụi trần tìm hương đạo
Neo thuyền bát nhã dạ tiêu dao
Thần sắc Gia Cát Hoàng đột nhiên kinh biến, bật thốt lên: "Ông......" Một chữ "ông" vừa ra khỏi miệng, lời nói tiếp theo làm sao cũng nói không nên lời, chỉ là vẻ mặt khiếp sợ nhìn Thích Nhiên.
Sau một lúc lâu, Gia Cát Hoàng mới chậm rãi thu hồi vẻ mặt kinh hãi, thay vào đó là cười khổ một tiếng, gật đầu nói: "Đa tạ đại sư, đệ tử thụ giáo.
Thích Nhiên thở dài một hơi, nói: "Tự giải quyết cho tốt." Hắn biết Gia Cát Hoàng ngoài miệng nói thụ giáo, kỳ thật đáy lòng cũng không chân chính tiếp nhận, người này chấp niệm quá sâu, đã ưu tư thành kết. Đáng tiếc Thích Nhiên cũng là lực bất tòng tâm, nên biết cởi chuông còn cần người buộc chuông, khúc mắc của Gia Cát Hoàng cũng chỉ có chính hắn mới có thể cởi bỏ.
Sau khi giải thích nghi hoặc cho Gia Cát Hoàng, Thích Nhiên nhìn về phía Thiên Hành.
Thiên Hành cười nói: "Ngươi đừng nhìn tôi, tôi biết ông lại muốn khuyên tôi buông tay.
Thích Nhiên lắc đầu nói: "Phiền não phù sinh nghiệp, ngu mê trí tự thông. Căn trần như bất nhiễm, thức chiếu khứ duyên không.
Thiên Hành nhíu mày, nhưng không nói gì.
Lúc này, Lục Đạo đột nhiên cười nói: "Câu chuyện của Đại sư rất hay, lần đầu nghe tôi cảm thấy mình đã hiểu, nhưng ngẫm lại một phen, đột nhiên lại cảm thấy mình cái hiểu cái không. Tôi nghĩ, nếu có một trăm người nghe câu chuyện của Đại sư, chỉ sợ sẽ có một trăm cách hiểu khác nhau?
Ánh mắt Thích Nhiên bao hàm khen ngợi nhìn Lục Đạo, hỏi: "Không biết Lục Đạo thí chủ lý giải cái gì?"
Lục Đạo suy nghĩ một chút, nói: "Tôi nghĩ, đại sư hẳn là mượn chuyện xưa này để nói cho chúng ta biết, ông cũng sẽ đi nơi đó, có lẽ chúng ta ở bên trong có khả năng hợp tác cũng nói không chừng." Lục Đạo cố ý đem hai chữ "nơi đó" cắn âm rất nặng, tựa hồ là có ám chỉ khác.
Thích Nhiên nở nụ cười, nói: "Lục Đạo thí chủ là diệu nhân, tâm tư quả nhiên không giống người thường.
Lục Đạo nhướng mày hỏi: "Chẳng lẽ tôi nói sai rồi?
Thích Nhiên lắc đầu, lại gật đầu nói: "Ngươi nói không sai. Giống như lời ngươi nói, người khác nhau nghe xong chuyện xưa của hòa thượng đều có lý giải khác nhau, kỳ thật đáp án của mỗi người đều đúng, trọng điểm là suy nghĩ trong lòng người nghe chuyện xưa. Bất quá hòa thượng chủ ý vẫn hy vọng chư vị có thể buông xuống cừu địch lẫn nhau, biến chiến tranh thành tơ lụa mới là chuyện may mắn của thiên hạ.
Lục Đạo liếc Thiên Hành cùng Tửu Quỷ một cái, lại nhìn 13, lắc đầu nói: "Có một số việc, không phải nói buông là có thể buông
Thích Nhiên nói: "Cừu hận vĩnh viễn không thể hóa giải cừu hận, chỉ có từ bi mới có thể hóa giải cừu hận.
13 Thình lình mở miệng hỏi với giọng trầm thấp, "Lòng thương xót là gì?"
13 Khi nói ra những lời này, Thiên Hành và Tửu Quỷ nhìn nhau, ngay cả Gia Cát Hoàng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Luôn luôn không có hứng thú với bất cứ chuyện gì, lần này lại chủ động mở miệng hỏi Phật lý, khiến tất cả mọi người không khỏi cảm thấy tò mò.
Thích Nhiên đáp: "Phàm là có thể đứng ở góc độ người khác suy nghĩ cho người khác, tức là từ bi. [ do c f u L L . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í ]
13 khinh thường lạnh lùng nói: "Nói dễ, thật có thể làm được lại có mấy người?"
Thích Nhiên nhẹ nhàng đọc: "Phù sinh nhân sợ chết, con kiến mệnh hà khinh. Phúc nghiệp tùy duyên tịch, từ bi hưởng thiện danh. Ở nhà hành hiếu ái, thực lộc tẫn trung trinh. Thiên đạo bất di cải, phật tâm hóa hữu tình.
13 khịt mũi coi thường nói: "Ông có tình với người khác, chưa chắc người khác sẽ lưu tình với ông”
Thích Nhiên lắc đầu, nói: "Phật tổ còn cắt thịt phụng ưng......
13 Lời nói lạnh ngắt ngắt lời: "Ta không phải Phật, ta cũng không tin Phật." Dứt lời liền tiếp tục cúi đầu hờ hững.
Tất cả mọi người có chút kinh ngạc nhìn 13, như thế nào nói xong lại đột nhiên biến sắc mặt? Chỉ có Lục Đạo cười khổ lắc đầu, chỉ có ông ta mới biết được 13 không phải cố ý bày sắc mặt cho Thích Nhiên xem, mà là không có hứng thú nói tiếp. Nói cho cùng vẫn là 13 chán ghét dong dài, vừa nghe hòa thượng Thích Nhiên đem tổ phật cắt thịt cho chim ưng ăn cái loại chuyện xưa đã nghe nát cả lỗ tai người ta, chỉ sợ kế tiếp còn phải thao thao bất tuyệt, ông ta mới nhất thời mất đi hứng thú nói tiếp. Tính cách của 13 chính là trực tiếp dứt khoát như thế, không có hứng thú nói tiếp nữa, sẽ trực tiếp một đao đem lời nói cắt chết. Giống như phong cách làm việc của ông ta, sạch sẽ lưu loát, không dây dưa dài dòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận