Nhân Gian Băng Khí

Chương 1091. Hoa Thủy tinh ăn thịt người 4

Chương 1091. Hoa Thủy tinh ăn thịt người 4
Chương 1091: Hoa Thủy tinh ăn thịt người 4
Người dịch: PrimeK
Một tiếng quát to này hắn mang theo chân khí, rất có hiệu quả của Sư Tử Hống. Âm thanh chợt nổ vang bên tai mọi người, Âm Lão và Mộ lão hai người rên rỉ một tiếng, lảo đảo về phía sau một bước, lắc lư thân thể dần dần tỉnh táo lại. Mà mặt khác còn có thể miễn cưỡng đứng hai người, nhưng là bị âm thanh thét lên đột ngột rốt cuộc đứng không vững, thình thịch một cái ngã qua, nhưng cũng là tỉnh táo lại.
Đồng thời những người nằm ngổn ngang đầy đất bị âm thanh này dội vào tai cũng dần dần tỉnh táo lại, một đám lắc đầu quơ tai mang theo vẻ mặt mê mang ngồi dậy, còn không rõ vừa mới xảy ra chuyện gì.
Tiến sĩ Tần là người cuối cùng tỉnh lại, lãolắc đầu, trong mắt mang theo một tia mê mang ngồi dậy, bất quá trong nháy mắt tiếp theo ông đột nhiên nhớ tới cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thanh, nhìn thấy Lục Thanh hai tay trống trơn, tiến sĩ Tần “bốp” một cái nhảy dựng lên, dưới tình thế cấp bách biểu hiện ra trình độ nhanh nhẹn của thân thể kia lại không kém so với người trẻ tuổi, đồng thời nhảy tới, Một tay túm lấy vạt áo Lục Thanh quát: "Vật kia đâu?
Trong mắt Lục Thanh hiện lên vẻ giận dữ, nhưng lập tức lại giấu đi, không mặn không nhạt nói: "Chạy rồi”.
Tiến sĩ Tần hai mắt trừng lên, bộ dáng muốn ăn thịt người, nổi giận nói: "Ngươi là heo sao?
Lục Thanh hơi nhíu mày, mỉa mai một câu: " không phải là ông cũng ngất đi sao?
Chỉ là lúc này tâm thần tiến sĩ Tần đại loạn không thể nghe ra ý tứ trong lời nói của Lục Thanh, thậm chí là lão căn bản không có tâm tư đi nghe Lục Thanh nói cái gì. Tiến sĩ Tần vẻ mặt vội vàng nhìn xung quanh, cuối cùng không thể nhìn thấy bóng dáng Tiểu Bạch, lúc này mới một lần nữa nhớ tới Lục Thanh, quay lại hướng hắn gầm rú nói: "Chạy đi đâu?
Lục Thanh chỉ chỉ một ngã rẽ phía trước, chính là ngã rẽ Tiểu Bạch đã chạy vào.
Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đuổi theo cho tôi! "Tiến sĩ Tần tức giận trừng mắt nhìn Lục Thanh một cái, dẫn đầu gầm rú xông vào con đường kia. Những người khác tất nhiên là không dám để Tiến sĩ Tần một mình mạo hiểm, trong nháy mắt một đám người chỉ còn lại có ba người: Âm Lão, Mộ lão và Lục Thanh.
Mộ lão nhìn Lục Thanh, lại nhìn Âm Lão, không nói gì, trên mặt cũng không có quá nhiều thay đổi, xoay người cũng đuổi theo con đường kia. Mà Âm Lão lại cười với Lục Thanh, lúc này mới đi theo sau Mộ lão.
Lục Thanh nhìn bóng lưng hai người này, trong mắt hiện lên một tia lãnh mang. Hắn tự nhiên nhìn ra được, Âm Lão đây là đang cười nhạo hắn, mà Mộ lão mặc dù chưa nói chuyện, nhưng cũng cũng đang nhìn hắn chê cười. Rõ ràng đã bắt được vật nhỏ kia, cuối cùng lại không có năng lực lưu lại, ngay cả ba phần nguyên hình chiến sĩ cải tạo gien kia cũng không có khả năng chiếm được. Lục Thanh không chiếm được nguyên mẫu chiến sĩ cải tạo gien, bọn họ đương nhiên vui vẻ, nhưng Lục Thanh lại rất không vui.
Hướng về phía bóng lưng hai người hừ nhẹ một tiếng, Lục Thanh mang theo vẻ mặt tức giận đi ở cuối cùng.
.............
Tiểu Bạch cũng không biết mình đang chạy đi đâu, nó chỉ biết phía trước vẫn có một hơi thở khiến nó cảm thấy quen thuộc đang triệu hoán mình, cho nên liền chạy về hướng này.
Một đường chạy tới, cảnh vật xung quanh không ngừng biến ảo, đều là các loại sinh vật bị phong ấn trong thủy tinh, có dữ tợn khủng bố, có cực lớn vô cùng, có chỉ lớn bằng nửa ngón tay cái của nhân loại... Những thứ này lúc mới nhìn thấy quả thực làm cho người ta kinh ngạc một phen, nhưng là nhìn nhiều, dần dần cũng không coi ra gì.
Không biết từ lúc nào, mặt đường phía trước dần dần trở nên rộng rãi, mà sinh vật xung quanh phong ấn trong thủy tinh cũng dần dần trở nên thưa thớt. Đối với tất cả những thứ này, Tiểu Bạch dường như không phát giác, nó chỉ vùi đầu chạy về phía trước. Đúng lúc này, nó một cước đi về phía trước, không khí xung quanh bỗng nhiên vặn vẹo một trận, sau đó thân ảnh Tiểu Bạch giống như là bị quái thú vô hình cắn nuốt biến mất không thấy. Trong nháy mắt, nó đã xuất hiện trên một mảnh đất trống rộng lớn.
Cũng không thể nói đây là đất trống, bởi vì trên mặt đất rậm rạp bày đầy từng vật thể nửa hình tròn thủy tinh cầu, hơn nữa phóng tầm mắt nhìn lại vô biên vô hạn. Đồng thời, những sinh vật kia bị thủy tinh phong kín giờ phút này một cái cũng không nhìn thấy, trong tầm mắt có thể nhìn thấy, chỉ có một mảnh tinh cầu hoặc bán tinh cầu thủy tinh vô biên vô hạn, làm cho người ta đoán không ra chúng nó là dùng để làm gì.
Tiểu Bạch nghiêng đầu, trong mắt lộ ra một tia hoang mang. Nó quay đầu lại nhìn về phía sau, giật mình phát hiện đường cũ lúc tới đã không thấy, ở phía sau nó, cũng là một đám bán viên cầu thủy tinh vô biên vô hạn.
Tiểu Bạch dừng chân tại chỗ một lát, đau khổ suy tư mình làm sao tới được nơi này? Nhưng cái đầu nhỏ bé có hạn kia của nó thật sự nghĩ không ra vấn đề phức tạp như vậy, lắc lắc đầu, Tiểu Bạch rất nhanh liền đem loại cảm xúc gọi là khổ não này quăng ra ngoài đầu, sau đó nhắm mắt theo đuôi dựa vào một quả cầu thủy tinh cách mình gần nhất.
Thủy tinh cầu nhìn qua là trong suốt, trong suốt long lanh rất là xinh đẹp. Nhưng không biết vì sao, càng tới gần, trong lòng Tiểu Bạch lại càng sinh ra một cỗ cảm xúc bất an, mà bước đi của nó cũng càng trở nên cẩn thận.
Ngay khi cách thủy tinh cầu chỉ có hai ba bước, Tiểu Bạch đột nhiên mạnh mẽ đứng lại, tiếp theo không hề dấu hiệu nhảy mạnh về phía sau, tựa như thấy quỷ thoáng cái bộ lông toàn thân dựng đứng lên, hai mắt càng lộ ra thần sắc vô cùng hoảng sợ. Hai chân trước gắt gao che miệng của mình không cho mình phát ra một tia âm thanh, mà thân thể cũng run lẩy bẩy, phảng phất phát hiện thứ gì đó rất đáng sợ, biểu lộ ra một mặt cực độ e ngại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận