Nhân Gian Băng Khí

Chương 408. Sự Dụ Hoặc Của Mười Một

Chương 408. Sự Dụ Hoặc Của Mười Một
Chương 408: Sự Dụ Hoặc Của Mười Một
Rất lâu sau, Hứa Vũ Cường và Vu bụng phệ mới một trước một sau trở lại gian phòng.
Hứa Vũ Cường mặt sắt xanh lè ngồi xuống ghế sofa, châm một điếu thuốc hung hăng rít mạnh vài hơi hỏi: “Có thể hỏi ngươi một chuyện không?”
“Nói đi!” Mười Một gật đầu đáp.
“Long Hồn tại sao lại giúp các ngươi cứu Hoàng Hậu?” Hứa Vũ Cường vừa bị quả bom cỡ lớn mà Mười Một ném ra làm cho đầu choáng mắt hoa chẳng phân biệt nổi đông nam tây bắc nữa, lúc này tỉnh táo lại và suy nghĩ một chút, vẫn còn cảm thấy hơi nghi hoặc.
“Một thân phận khác của ta, là người thuộc Phượng tổ của Long Hồn.”
“Ta biết.” Hứa Vũ Cường búng búng cho tàn thuốc rơi xuống rồi nói: “Ta còn biết ngươi dẫn người tấn công một cứ điểm của Long Hồn, cho nên hiện giờ Long Hồn tìm bắt ngươi khắp nơi. Nếu không phải là nể mặt Vu gia, chúng ta cũng chẳng muốn bị cuốn vào vũng nước đục này.”
“Nếu ta nói ta cùng Đại Quyển các ngươi giống nhau, là bị người ta hãm hại, ngươi tin không?”
“Tin. Nếu không ngươi cũng sẽ chẳng tìm đến bọn ta.” Hứa Vũ Cường lại rít thêm vài hơi thuốc: “Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.”
“Ta đã trả lời rồi, ta là người của Phượng tổ.”
Hứa Vũ Cường lắc lắc đầu nói: “Không hiểu. Điều này có liên quan gì tới Phượng tổ? Lẽ nào người đó giúp ngươi cùng cứu Hoàng Hậu?”
“Không.” Sắc mặt Mười Một bình thản nói: “Y giám thị ta. Sau khi ta cứu Hoàng Hậu đi đã rất cẩn thận rồi nhưng vẫn không phát hiện y bám theo ta, cho đến sau khi cứu Hoàng Hậu đi thì y mới nhảy ra muốn ta theo y trở về.”
“Sau đó ngươi đánh nhau với y?”
Mười Một lắc đầu đáp: “Không, ta đáp ứng y là sẽ trở về, tìm cơ hội đánh lén y, mang cả y theo rồi nhốt lại.”
“Nói như vậy ngươi ngay từ đầu khi gia nhập Long Hồn là đã chẳng có bụng dạ tốt đẹp gì?”
“Cái ta cần chỉ là một thân phận và chỗ dựa.” Mười Một dựa lưng vào chiếc ghế sofa mềm mại, dáng vẻ thoải mái nói: “Chắc ngươi biết ta đã đắc tội với Ma Quỷ, còn có cả Trần gia. Tuy Trần gia đã bị tiêu diệt cả ổ rồi, nhưng bọn chúng còn có những thế lực tàn dư chưa bị thanh trừ sạch sẽ.”
Hứa Vũ Cường gật đầu nói: “Cà cuống chết đến đít vẫn còn cay, Trần gia khổ tâm kinh doanh đã mấy trăm năm rồi, chẳng thể nói tiêu diệt là tiêu diệt được.” Dừng lại một chút, hắn lại hỏi: “Cho nên ngươi cố ý lẩn vào Long Hồn, là hi vọng lấy bọn họ làm tấm lá chắn tên giúp ngươi tránh khỏi sự báo thù của Ma Quỷ và Trần gia?”
Khóe miệng Mười Một hơi cong lên một chút: “Điểm này thì Đại Quyển các ngươi chắc cũng có trải nghiệm rồi.”
Hứa Vũ Cường khẽ hừ một tiếng, ban xưa bọn họ được Ngõa Khả tướng quân của Thái quốc thuê trà trộn vào Long Quốc ám sát Mười Một, kết quả là khiến cho một lượng lớn cảnh sát Long Quốc bủa ra bao vây tiêu diệt. Sau đó Thập Tự Hắc Ám phân binh ra làm hai đường chạy đến tập kích cứ điểm của bọn hắn, trận chiến đó Đại Quyển thua thật nặng nề. Đối phương chỉ có hai người bị trọng thương, còn phía bên bọn hắn thì lại là toàn quân bị tiêu diệt, chẳng một ai có thể trở về. Cũng chính vì trận chiến này mà thanh danh của Đại Quyển hoàn toàn mất hết. Bọn hắn luôn coi chuyện này là một sự nhục nhã lớn, cho nên lần này đàm phán trước tiên để Võ Đại lang ra mặt nhằm thử tâm cơ, cũng có ý hạ thấp uy phong của đối phương để tìm lại chút mặt mũi cho mình.
Nếu Ma Quỷ và thế lực tàn dư của Trần gia thực sự muốn tìm Mười Một báo thù thì đã có ngọn núi Long Hồn để dựa dẫm, chẳng cần nghĩ nữa, chẳng chắn là sẽ giống như Đại Quyển, đến bao nhiêu chết bấy nhiêu.
Hứa Vũ Cường cũng giật mình hiểu ra, thảo nào Mười Một lại bị người ta hãm hại, thfi ra là đối phương cố ý phá hoại quan hệ giữa hắn và Long Hồn trước. Mất đi chỗ dựa cường đại Long Hồn, Mười Một sẽ lại trở lại nguyên hình chỉ có thể một mình mà liều mạng chiến đấu. Hơn nữa còn khiến cho Long Hồn có thêm một đám địch nhân.
Gật gật đầu, Hứa Vũ Cường hỏi: “Nói như vậy, kẻ hãm hại ngươi chắc là Ma Quỷ và Trần gia rồi?”
Mười Một lắc đầu đáp: “Kẻ hãm hại ta cùng với kẻ vu hãm (vu cáo hãm hại) các ngươi cùng là một bọn.”
Trong mắt Hứa Vũ Cường lóe qua một tia sáng lấp lánh: “Ngươi biết là ai?”
Mười Một gật gật đầu.
Ngữ khí của Hứa Vũ Cường bắt đầu hơi trở nên lạnh lùng: “Đám chó chết đó là ai?”
“Bây giờ ta nói cũng chẳng có ích gì, đợi khi các ngươi xác định được tin tức mà ta cung cấp có phải là chính xác hay không thì hãy nói nhé.”
Hứa Vũ Cường cúi đấu xuống rít một hơi thuốc nữa, hắn không nói gì thêm, ánh mắt lấp lánh không ngừng. Vu bụng phệ cũng hơi nhíu mày lại, nhìn Mười Một, hi vọng có thể nhìn ra được điều gì đó từ trên mặt gã. Cũng khó trách bọn họ lại cẩn thận như vậy, bất kì ai đột nhiên nhảy ra và nói rằng, địch nhân của ta và địch nhân của ngươi là cùng một bọn, bọn chúng đều phải suy nghĩ xem liệu có phải là mình bị đối phương coi như kẻ ngu ngơ hay không. Cái câu địch nhân của địch nhân là bạn bè thì không sai, nhưng vấn đề là bây giờ Đại Quyển đến cả địch nhân là ai còn không biết nữa, hoàn toàn chỉ là bằng vào lời nói từ một phía của Mười Một mà thôi. Có điều Mười Một dám nói như vậy, đương nhiên là cũng sẽ có chỗ mà gã chắc chắn.
Một trường đàm phán đã tàm thời dừng lại như một vở kịch vậy, Vu bụng phệ và Đại Quyển cần thời gian để đi xác nhận lời của Mười Một có phải là thực hay không, những chuyện khác đều cần phải đợi đến sau khi điều tra kết thúc và có được sự khẳng định thì mới có thể tiếp tục.
Sáu người bọn Mười Một được Vu bụng phệ bí mật sắp xếp giấu đi, còn về đám người Đại Quyển cũng không trở về, tiếp tục ở lại đó đợi tin tức.
Việc đầu tiên mà ba người bọn Hỏa Điều sau khi yên ổn làm là lập tức thông báo lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay cho Mười Ba, chuyện này Mười Một biết nhưng cũng không ngăn cản.
“Lợi hại.” Sau khi biết rõ sự tình từ đầu đến cuối, phản ứng đầu tiên của Lục Đạo là tán thưởng: “Gã Mười Một này quả đúng là một nhân vật, không ngờ lại có bụng dạ và tâm cơ sâu như vậy. Có thể bố trí cái bẫy này từ nửa năm trước.”
Mười Ba đang vân vê thanh chủy thủ Thiên Trảm trong tay, hỏi: “Lục Đạo, ngươi cảm thấy lời của Mười Một có phải là thực không?”
Lục Đạo cười cười nói: “Thực thực giả giả có ai biết được? Chẳng cần biết thế nào, thực cũng tốt, giả cũng hay, lần này hắn đã kéo lại được một ván rồi. Chỉ cần kết quả điều tra cuối cùng của Vu bụng phệ và Đại Quyển nói rằng đó là sự thực, bọn hắn sẽ hoàn toàn rơi vào trong cái bẫy mà Mười Một bày ra rồi.”
Mười Ba vẫn chẳng ngẩng đầu lên: “Bước tiếp theo thì sao, hắn phải làm thế nào?”
Lục Đạo vuốt vuốt tí râu trên cằm, suy nghĩ một chút rồi nói: “Hắn dám làm thế này thì chắc chắn là có bình nước đó tồn tại, hơn nữa bình nước chắc chắn là còn ở trong tay Long Hồn. Còn về Long Hồn có ý gì, chúngta khôg quan tâm, dù sao bọn họ cũng chẳng thể nhảy ra nói rõ được, tất cả đều chỉ do Mười Một nói mcà thôi. Cứ như vậy, Đại Quyển vô hình trung đã bị xỏ mũi dắt đi, kết quả cuối cùng chắc chắn sẽ là bị kéo xuống nước và dính bùn.”
Thiên Táng không nhịn nổi chen vào nói: “Đại Quyển không ngốc như vậy chứ? Chúng ta đều có thể nhìn ra, bọn họ chẳng có lý do gì mà không đoán ra ý của Mười Một cả.”
“Không.” Lục Đạo lắc lắc đầu nói: “Cho dù bọn chúng có nhìn ra cũng chẳng ích gì, lần này Đại Quyển chắc chắn sẽ bị kéo xuống nước.”
“Tại sao?”
Lục Đạo vỗ vỗ vào cái đầu trắng xóa của Thiên Táng, hỏi ngược lại: “Nếu để ngươi biết Mệnh Vận bị người ta vu hãm, Long Hồn hiện giờ đang dự tính ra mặt đối phó Mệnh Vận, ngươi sẽ làm thế nào?”
Thiên Táng chẳng hề suy nghĩ kêu lên: “Đương nhiên là phải tìm ra cái tên vương bát đản đã vu hãm chúng ta, mẹ kiếp, sao có thể bị kẻ khác coi như kẻ đi thử đạn một cách ngớ ngẩn thế được. Trong Long Hồn đều là những lão quái vật, cho dù là Mệnh Vận chúng ta cũng chẳng dây vào nổi.”
“Thế chẳng phải là rõ rồi sao. Đại Quyển cũng có suy nghĩ như vậy. Cho dù biết ro Mười Một muốn kéo bọn họ xuống nước, bọn họ cũng không thể không tự mình nhảy xuống. Đối với họ mà nói, hiện giờ tìm ra kẻ đã vu hãm bọn họ là ai mới là điều quan trọng nhất. Nhưng Mười Một lại có thể cung cấp manh mối cho bọn họ, hắn lại nói địch nhân của họ và hắn là cùng một đám người. Như vậy sẽ có kết quả gì đây?”
Thiên Táng trề môi nói: “Đại Quyển tin lời Mười Một sao?”
“Có tin hay không là chuyện của Mười Một và Đại Quyển rồi, nhưng Mười Một đã dám nói ra miệng, điều đó nói lên rằng hắn chắc chắn Đại Quyển sẽ tin.”
“Ý của ngươi là, kẻ vu hãm Đại Quyển cũng là Huyết Mân Côi?”
Lục Đạo hướng về phía Thiên Táng nháy nháy mắt một cách thần bí: “Cũng có thể là chính Mười Một.”
Thiên Táng sững sờ một hồi lâu mới có phản ứng: “Mẹ nó, không bỉ ổi như vậy chứ?”
Lục Đạo vỗ vỗ vai Thiên Táng, thành tâm nói: “Tiểu tử này, theo ngươi cái gì gọi là chính trị? Đây chính là chính trị. Không có ư? Ta có thể làm ra thành có cho ngươi. Không tin ư? Ta có thể nói đến khi ngươi phải tin. Chỉ cần lợi ích thống nhất, cho dù một khắc trước còn là kẻ thù đang liều mạng với nhau, một khắc sau cũng có thể đều một lòng chống địch.
Thiên Táng xoa xoa mũi nói: “Ta đã nói rồi mà, Huyết Mân Côi sao có thể làm ra chuyện này chứ? Ai lại ngớ ngẩn để lại cái bình nước của Đại Quyển cho người ta làm manh mối.”
Lục Đạo lắc đầu nói: “Cũng chưa chắc, hiện giờ đều chỉ là suy đoán cá nhân của ta thôi. Có thể thực sự là do Huyết Môn Côi làm, bọn chúng cố ý lưu lại manh mối nhằm muốn giá họa, khiến Đại Quyển phải gánh lấy cái tội lội này. Hoặc giả là khiến người ta thay đổi sự chú ý, cho bọn chúng có thêm chút thời gian. Ồ, nếu kết hợp với việc bọn chúng giả mạo Mười Một để tập kích Long Hồn sau này, khả năng này là rất cao. Đương nhiên, cũng có thể là tự bản thân Mười Một bày ra nghi trận, cố ý lưu lại cái bình nước đó để cho Lãnh Dạ bất ngờ phát hiện, sau đó lưu cái đó lại Long Hồn làm manh mối trước mặt Lãnh Dạ, kết quả là mọi người đều rơi vào cái bẫy của hắn.”
“Tại sao lại muốn giả vờ để Lãnh Dạ bất ngờ phát hiện mà không phải là Lãnh Dạ hợp mưu cùng hắn?”
Lục Đạo gõ gõ lên trán Thiên Táng, bực mình nói: “Van ngươi đó, suy nghĩ mà xem, lúc đó Lãnh Dạ có thân phận gì chứ? Sao có thể đi hợp mưu với hắn? Đương nhiên, nếu Mười Một làm như thế này thì chắc chắn trước đó phải có tiền đề, đó là trong tay hắn phải có một chiếc bình nước tùy thân hàng thật giá thật của quân nhân Đại Quyển. Còn về chiếc bình nước này là lấy ở đâu ra thì ngươi đừng có hỏi ta, ta cũng không biết đâu. Ta đoán rất có thể là do những người được phái ra do Ngõa Khả thuê khi tập kích hắn đã lưu lại, vừa khéo bị hắn cầm lấy dùng để mượn hoa dâng phật.”
Mười Ba đặt chủy thủ xuống và ngẩng đầu lên nói: “Nói như vậy, ngay từ đầu tất cả mọi người đều đã bị Mười Một lừa? Bao gồm cả Lãnh Dạ và Long Hồn?”
Lục Đạo cười khổ nói: “Đây là là một phán đoán cá nhân có khả năng xảy ra của ta thôi. Ta nói rồi, cũng không loại trừ là do Huyết Mân Côi cố ý để lại. Với bản sự của Huyết Mân Côi, muốn lấy được một chiếc bình nước của Đại Quyển chẳng phải là chuyện khó.”
Mười Ba vuốt vuốt sống mũi: “Thực thực giả giả, hừ. Chả quan trọng. Có điều ta thừa nhận mình quả thực đã coi thường Mười Một, không cần biết bình nước đó là do Huyết Mân Côi để lại hay là do hắn giở trò, chỉ bằng việc hắn đã bày ra cái bẫy này từ nửa năm trước để chuẩn bị cho ngày hôm nay mà xem xét, nếu thực sự đối địch với Mười Một thì phải rất cẩn thận mới được!”
Thiên Táng nhỏ giọng nói: “Thủ lĩnh, người này thật quá đáng sợ, nếu chúng ta không thể dùng hắn, chẳng bằng…” Hắn đưa tay lên làm động tác cứa cổ.
Trong mắt Mười Ba lóe qua một tia sáng chói, nhưng rất nhanh đã thu liễm lại, lắc lắc đầu nói: “Sau này hãy nói.”
Cả kinh thành dần dần bị bao thủ bởi một tầng khói đen không tan, đè nén cho người ta chẳng thể nào thở nổi. Một vài người có khứu giác nhanh nhạy đã bắt đầu cảm giác được có mùi vị gì đó không đúng lắm, rõ ràng không phải là mùa du lịch, nhưng du khách nước ngoài cứ hết đám này tới đám khác tiến vào, còn cứ bám chặt ở đây không chịu đi. Bộ đội đóng quân trong quân khu số ba dưới tay Long Quốc Thượng Tướng Âu Dương Bác lấy danh nghĩa diễn binh liên tục được điều động, còn có một số nội tình mà ít người biết đến, nghe nói gần đây có người vẫn luôn ngầm nghe ngóng một số tin tức liên quan tới Long Hồn.
Long Hồn chẳng phải là không biết có người đang dò xét tin tức về bọn họ, có điều trong mắt bọn họ đó chắc là mấy thế lực muốn mượn mối quan hệ để tìm hiểu xem có phải là Long Hồn có hành động gì không thôi, cho nên vẫn luôn nhắm mắt làm ngơ, không dự định đánh rắn động cỏ.
Kinh thành, dưới không khí bị đè nén thế này vẫn cứ sừng sững nguy nga như cũ.
Một tuần sau, trong một gian phòng ở một câu lạc bộ giải trí đứng tên Vu Quang Hải, Thập Tự Hắc Ám cùng Vu bụng phệ và Đại Quyển lại một lần nữa tụ họp.
Lần này người mà Đại Quyển phái ra đã đổi thành một lão đầu gày gò, cái thân thể gày gò ấy nhìn vẫn còn có vẻ rất khỏe mạnh, đầu đội một chiếc mũ người già. Có lẽ là tóc lão đã sắp rụng hết cả rồi. Lão đầu này bộ dạng rất bình thường, duy chỉ có đôi mắt lão là còn có thần.
Qua sự giới thiệu của Vu bụng phệ, mấy người Mười Một mới biết thân phận của tiểu lão đầu này trong Đại Quyển không hề thấp, còn là nhân vật cấp nguyên lão đời trước. Còn về thân phận thực sự của lão là gì, Vu bụng phệ không giới thiệu kỹ càng. Bọn Mười Một cũng chỉ biết đại khái, dù sao thì lời nói của lão so với Hứa Vũ Cường và Võ Đại Lang còn có trọng lượng hơn, hơn nữa cũng chẳng biết được lão tên chi, chỉ nghe Vu bụng phệ vẫn luôn gọi tiểu lão đầu là Đường thúc.
Vu bụng phệ cung cung kính kính đích thân rót một ấm trà cho Đường thúc. Có thể nhìn ra Vu bụng phệ đối với tiểu lão đầu này rất là kính sợ, không khỏi khiến người ta cảm thấy hiếu kỳ xem thân phận thực sự của tiểu lão đầu này rốt cuộc là gì!
Hứa Vũ Cường và Võ Đại Lang đều có mặt, lần này vai diễn của bọn họ đã thay đổi một chút, không ngờ lại là đứng sau lưng tiểu lão đầu làm vệ sĩ, trước mặt Đường thúc bọn họ không ngờ lại chẳng cả được ngồi.
Đường thúc đầu tiên là khẽ thổi vào mấy lá trà trong ấm, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau khi tán dóc với Vu bụng phệ mấy câu vu vơ vể chuyện thường ngày mới nhìn sang Mười Một mà đánh giá cẩn thận với vẻ tán thưởng. Chỉ là ánh mắt đó, chẳng khác chi một ông bố vợ đang chọn con rể vậy.
“Ngươi chính là Mười Một?” Giọng nói của Đường thúc và cái dáng vẻ bên ngoài của lão hoàn toàn khác hẳn nhau. giọng nói rất mềm, có chút mùi vị như kiểu thái giám vậy. Khiến người ta bất giác nghĩ đến đám thái giám ở bên cạnh hoàng thượng trong ti vi.
“Sở Nguyên.” Mười Một sửa lại.
“À à, cũng như nhau thôi, tên là gì cũng đều là đều người khác gọi thôi mà, có quan hệ gì đâu.” Đường thúc đặt ấm trà xuống, “nhẹ nhàng ôn nhu” nói: “Tin tức mà ngươi cung cấp bọn ta đã xác nhận, Long Hồn đích xác có được bình nước của Đại Quyển. Hơn nữa thời gian và địa điểm hoàn toàn ăn khớp với điều ngươi nói.”
Mười Một gật gật đầu, không có nói gì.
Đường Thúc lại tiếp: “Chuyện nầy đối với Đại Quyển bọn ta mà nói quả thực rất quan trọng, hi vọng ngươi có thể thành thực nói với ta, quyết định của Long Hồn là gì?”
Mười Một nhún nhún vai, sắc mắt như chẳng liên quan gì đến mình: “Long Hồn muốn thế nào ta không biết, bọn họ cũng chẳng thể nào nói với ta. Lần đó sau khi chúng ta tìm được bình nước, ta liên tưởng đến việc trước đây các ngươi được Ngõa Khả tướng quân thuê tập kích bọn ta, cho nên ta cảm thấy cần phải tìm các ngươi để nói chuyện một chút. Sau đó Vu gia dùng một vụ giao dịch để trao nổi, ta thay ông ấy đi làm chuyện đó, ông ấy giúp bọn ta liên hệ với các ông. Nhưng sau khi ta giúp ông ấy làm xong nhiệm vụ mới phát hiện có người hãm hại ta, tập kích vào cứ điểm của Long Hồn. Sau đó là quãng thời gian bị đuổi bắt dài tới nửa năm.”
Đường thúc liếc nhìn Vu bụng phệ một chút, Vu Quang Hải liền cười khan hai tiếng. Đường thúc cũng không cố truy hỏi trước đây Vu bụng phệ đã bảo Mười Một đi làm giúp chuyện gì, hướng về phía Mười Một gật đầu nói: “Ta tin ngươi.”
Mười Một khẽ gật đầu một cái, biểu thị cảm tạ.
Đường thúc nâng ấm trà lên khẽ nhấp một ngụm nhỏ rồi hỏi: “Ta nghe tiểu Cường và tiểu Vũ nói, ngươi biết là ai đã vu hãm Đại Quyển bọn ta?”
“Huyết Mân Côi.”
“Ồ?” Tròng mắt Đường thúc xoay chuyển hai vòng, hỏi: “Tại sao bọn chúng lại làm như vậy?”
“Ta không phải bọn chúng. Ta không biết.”
Đường thúc cười nói: “Thử nói cách nhìn của ngươi đi!”
Mười Một không đáp mà hỏi ngược lại: “Có biết đến Cơ Nhân chiến sĩ (chiến sĩ cải tạo gien) do Tiểu Trùng quốc và Môi quốc hợp tác không? Còn có vũ khí sinh vật nữa?”
Đường thúc đang cúi đầu khẽ thổi thổi ấm trà, nghe vậy vẫn chẳng ngẩng đầu lên mà khẽ gật gật một cái.
Mười Một tiếp tục nói: “Cơ Nhân chiến sĩ và vũ khí sinh vật biến dị là do bọn ta thả ra.”
Đường thúc không nói gì, hiển nhiên lão sớm đã biết chuyện này rồi.
“Lần đó, ta lén mang một Cơ Nhân chiến sĩ trở về, giao cho một người bạn của ta và bảo y giúp ta nghiên cứu kết cấu của Cơ Nhân chiến sĩ.”
Đường thúc ngẩng đầu lên, vẻ mặt không có quá nhiều kinh ngạc, hỏi: “Chính là người bạn bác sĩ bị bắt đi kia của ngươi?”
Mười Một gật gật đầu.
“Sao ngươi lại có hứng thú với Cơ Nhân chiến sĩ?”
“Cơ Nhân chiến sĩ sau khi loại trừ được mấy khuyết điểm như vẻ bên ngoài ghê tởm và tư duy không có tự chủ đi, bọn chúng quả thực rất cường đại. Ta đã từng giao thủ với Cơ Nhân chiến sĩ, bọn chúng có thể xứng đáng với cái tên ‘bất tử chi thân’ (thân thể không bị chết). Ta đối với những chiến sĩ cải tạo loại mới này rất có hứng thú, hơn nữa ta cũng cần năng lực của bọn chúng.” Mười Một nói dối cứ như uống nước lọc vậy, nói ra câu nào câu nấy cũng đều hợp lý, hơn nữa luôn mang lại cho người ta một cái vẻ thành khẩn, khiến người ta cảm thấy hắn không giống như đang nói dối.
Đường thúc cười nói: “Quả thực, đừng nói là nươi, đến cả ta cũng động tâm rồi. Bất tử chi thân, hà, đến đạn bắn cũng không chết. Nếu Đại Quyển chúng ta có một đám chiến sĩ không sợ chết như thế, lúc ấy thì đúng là thiên hạ vô địch rồi.”
Mười Một tiếp tục nói: “Người bạn đó của ta là nhà nghiên cứu về gien di truyền của con người, cho nên ta lén đem một Cơ Nhân chiến sĩ giao cho y, để y giúp ta phân tích ra những mã gien bên trong. Cố hết sức hoàn thiện Cơ Nhân chiến sĩ.”
Đường thúc cảm thấy tức cười, không nén nổi cười hà hà hỏi: “Các nhà khoa học trong cả một quốc gia như Tiểu Trùng quốc của người ta mà còn chẳng thể nghiên cứu ra, chỉ bằng vào ngươi bạn đó của ngươi ư? Hắn có thể sao?”
“Không cần biết có được hay không, ta cứ phải thử xem. Thử thì ít ra còn có cơ hội một phần trăm, không thử thì chẳng có chút cơ hội nào.”
Đường thúc gật đầu biểu thị tán động, tiếp đó hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Bạn của ta rất có hứng thú với Cơ Nhân chiến sĩ, đáng tiếc là thủy chung vẫn không thể phá giải thành công, nhưng y đã thành công tổ hợp ra một đoạn mật mã gien mới từ trên thân thể Cơ Nhân chiến sĩ.”
“Ồ?” Lần này không chỉ Đường thúc mà đến cả bọn Vu bụng phệ và Hứa Vũ Cường cũng biến đổi sắc mặt.
Lãnh Dạ thì nhìn Mười Một với vẻ đầy thâm ý, hắn đang đoán xem cái tên gia hỏa này lại đang làm trò quỷ quái gì đây?
“Mật mã gien gì cơ?” Vu bụng phệ có chút vội vã hỏi. Cũng khó trách Vu bụng phệ lại sốt ruột như thế, nếu thực sự có vũ khí sinh vật gì đó lợi hại, hắn cũng muốn được chia một thìa canh. Đây đúng là một cái bánh lớn từ trên trời rơi xuống, chẳng thể lãng phí được.
Mười Một nhìn sang Vu bụng phệ, lại nhìn sang Đường thúc, thong thả ung dung nói: “Y từ trên thân thể Cơ Nhân chiến sĩ chiết xuất ra một loại gien có khả năng tái tổ hợp.”
Đường thúc sững sờ nói: “Ý gì thế?”
“Đây là nguyên nhân tại sao da của Cơ Nhân chiến sĩ lại ghê tởm như vậy, y từ mã gien ở chỗ này bất ngờ tổ hợp ra được một đoạn mã gien khác, y gọi nó là gien Sứa Đàn Hồi.”
Đường thúc lắc lắc đầu, tỏ ý vẫn không hiểu.
Mười Một tiếp tục giải thích: “Nói một cách đơn giản, gien Sứa Đàn Hồi là một đoạn gien có khả năng thôn tính và đồng hóa. Vì Cơ Nhân chiến sĩ chỉ có năng lực thôn tính cho nên mới có bộ dạng như vậy. Nhưng y đã bất ngờ kết hợp nó với mã gien đồng hóa, cuối cùng phát hiện ra mật mã của đoạn ghen này, cũng chính là gen Sứa Đàn Hồi có thể biến một người thành một người khác hẳn.”
Đường thúc nheo mắt lại, ánh mắt thỉnh thoảng lại lấp lóe, cũng không biết là lão nghe có hiểu không, dù sao cái thứ gien này cũng quá phức tạp, bằng vào mấy người đang ngồi đây thì có dùng cả đời cũng đừng hòng bước vào được ngưỡng cửa đó, cho nên Mười Một mới thả lòng bốc phét mà chẳng sợ bị người ra vạch trần. Hơn nữa những điều hắn nói càng thâm ảo, càng phức tạp, người khác lại càng tin lời của hắn. Bản tính con người là như vậy, bạn có thể không biết mà giả vờ biết, nhưng giả vờ cũng phải giả vờ cho giống mới được. Chẳng thể nào đem một khối đồng ra mà bảo nó là vàng phải không nhỉ? Nhưng nếu bạn đem khối đồng đó nói với người ta, đây là một khối đồng bình thường, nhưng tôi dùng công thức hóa học khỉ gió gì đó tinh luyện nó, có thể tinh luyện ra được 1g vàng từ một tấn đồng. Sau đó lại tiếp tục nói ra cái mớ công thức hóa học mà căn bản chẳng ai hiểu được kia ra, cho dù người khác không tin thì cũng bị bạn nói cho rối mù cả lên, cuối cùng thì không tin cũng biến thành tin hết.
“Có thể biến một người thành một con người khác? Điều này quá tức cười rồi đó nhỉ?” Đường thúc dụng sức day day huyệt thái dưng, hiển nhiên chẳng hề tin vào mấy lời nói vu vơ của Mười Một.
“Ông có biết tại sao Long Hồn lại luôn tin rằng là ta đem người tập kích cứ điểm của họ không?” Mười Một cuối cùng đã ném ra một quả bom cỡ lớn.
Đường Thúc sừng sờ một lúc mới nói với vẻ không tình nguyện lắm: “Nghe nói trong camere theo dõi của bọn họ đã quay được hình ảnh của ngươi.”
“Nhưng lúc đó ta ở bên ngoài giúp Vu gia làm việc, điểm này Vu gia có thể chứng minh.”
Vu Quang Hải làm gì mà còn không biết đây ra cơ hội rõ ràng để giúp Mười Một, lập tức long trọng thề thốt đảm bảo rằng trong quãng thời gian đó Mười Một đang làm việc giúp mình. Đương nhiên lão hồ ly này chịu ra mặt giúp Mười Một đảm bảo là cũng có nguyên nhân riêng, đối với những người luôn lấy lợi ích làm tiêu chuẩn này mà nói, chuyện không có lợi họ chẳng bao giờ làm.
Đường thúc nghe xong thì sửng sốt nói: “Ý của ngươi là, có người dùng loại gien Sứa Đàn Hồi này biến một người khác thành ngươi?”
Mười Một gật đầu nói: “Gien Sứa Đàn Hồi chỉ có thể biến đổi tầng da bên ngoài, người được lựa chọn nhất định phải có thân hình và cốt cách tương tự ta. Mẫu gien Sứa Đàn Hồi có thể sau khi dung hợp với đặc chưng gien của ta, chỉ cần thôn tính đi gien tầng da bên ngoài của người được cải tạo, sau đó đem mẫu gien của ta bao phủ lên trên, như vậy là có thể biến thành một người có vẻ ngoài hoàn toàn giống hệt ta rồi.”
Dừng lại một chút, Mười Một lại nói: “Khi bắt đầu ta chỉ hoài nghi là các ngươi dùng mẫu gien Sứa Đàn Hồi giả mạo ta, nhưng cũng chỉ là hoài nghi, ta không loại trừ khả năng trên thế giới này có người rất giống ta, người bình thường chẳng thể nhìn ra sự khác biệt được. Nhưng sau này Huyết Mân Côi lại dùng danh nghĩa của ta đi giết Âu Dương Bác, ta mới khẳng định bọn họ đã có được mẫu gen Sứa Đàn Hồi.”
Đường thúc và Vu bụng phệ đều gật gật đầu. Chuyện Âu Dương Bác thu được viên đạn băng sớm đã không còn là bí mật nữa, với thực lực của Thanh bang và Đại Quyển cũng có thể dễ dàng điều tra ra chuyện xảy ra ngày đó. Con gái của Âu Dương Bác – Âu Dương Ninh thì đưa súng bắn lén phụ thân, con trai Âu Dương Lâm thì còn công nhiên giết y. Nếu không phải là Long Hồn có cao thủ có thể dịch dung (thay đổi dung mạo) giả mạo Âu Dương Bác làm người chết thay, sợ rằng Long Quốc sớm đã tổn thất mất một thượng tướng.
Đường thúc chẳng hề biết bí mật của Bách Biến, trong mắt những người ngoài như bọn họ, Bách Biến chắc chỉ là một cao thủ dịch dung mà thôi. Dù sao trên thế giới này, người biết đến sự tồn tại của những người có dị năng vẫn là rất ít rất ít.
Mười Một nhìn Đường Thúc nói: “Âu Dương Lâm không phải là Âu Dương Lâm thật, hắn giống như ta, đều bị người ta trùm gien Sứa Đàn Hồi lên. Ngoài Âu Dương Lâm ra, còn có người cháu gái vừa khéo đến từ mấy ngày trước đó của Âu Dương Bác, cô ta cũng không phải là cháu gái của Âu Dương Bác thật mà là một cao thủ thôi miên. Âu Dương Ninh thì lại là thật, có điều là bị cao thủ thôi miên kia thôi miên mà thôi.”
Đường thúc nghe mà sững sờ, sau hồi lâu vẫn không mở miệng nói gì. Những điều Mười Một nói ra thực quá chấn động, loại cảm giác đó tựa như có người đang nói với bạn rằng, tôi nhìn thấy thần, thần còn ban cho tôi một mỹ nữ làm vợ. Gặp phải loại chuyện này, bạn có tin hay không đây? Nhưng người ta lại đã đưa ra chứng cứ rồi cơ mà? Ví dụ như thực sự đem một siêu cấp mỹ nữ đẹp đến giỏ dãi ra cho bạn xem, mà con người kia lại thuộc loại nam nhân ba không: không tiền không đẹp trai, không xe hơi nhà lầu, khi đó thì bạn sẽ nghĩ sao đây?
. ....
Bạn cần đăng nhập để bình luận