Nhân Gian Băng Khí

Chương 664. Nguy Cơ Tứ Phía.

Chương 664. Nguy Cơ Tứ Phía.
Chương 664: Nguy Cơ Tứ Phía.
Ngoài chỗ Hân Hân ra cũng có nơi gặp chuyện phiền toái giống như vậy a, tại kinh thành sự ảm đạm xuất hiện ở nhiều nơi.
"Tư !!" phía xa tại ngã tư đường Một chiếc xe việt dã mầu đen đang lao tới, tiện đà gầm lên một tiếng rống tăng tốc, một đường cuồng tiêu rời đi. Tuy phía sau xe việt dã có hai người đang ngồi trong xe đi theo, nhưng hai người họ chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe việt dã phóng đi vút tầm mắt rồi dấn biến mất mà không kịp đuổi theo. Sau đó, hai người đang ngồi theo dõi cũng chỉ còn biết nhìn nhau, người điên thì đã gặp qua nhưng lái xe điên cuồng thế này thì đích thị là điên chứ không sai a. con người này định bỏ mạng lái xe a? vẫn còn tỉnh tỉnh đi. Cho dù muốn hoàn thành mục đích thì cũng cần mạng mới được a.
Trong chiếc xe việt dã, hai tay Nguyễn Thanh Ngữ gắt gao ôm lấy miệng sắc mặt tái nhợt. cô lại một lần nữa được khảo nghiệm Vịt Bầu không cần mạng sử dụng kỹ thuật lái xe. Nói thật, kêu không dọa người là nói dối. Nguyễn Thanh Ngữ năng cố nén sự nhộn nhạo trong dạ dầy mà không bị nôn ra đã là tâm lý tố chất cực cao. Ngoài bản thân Vịt Bầu thì sợ rằng cũng chỉ có hầu tử, cộng thêm hàn nguyệt dung này bốn người mới dám mặt không đổi sắc ngồi bên trong. Đổi lại những người khác. Không làm cho bọn họ vỡ gan mà chết thì đã phải cảm ơn tổ tiên tích đức a.
Mà đang ở trong xe, chính Vịt Bầu cũng bất giác đưa tay lên là lau mồ hôi lạnh, phun ra một hơi hưng phấn nói: "Đại ca, đã cắt đuôi."
"Nga." Từ cạnh tai Vịt Bầu phát ra âm thanh.: "Trực tiếp đưa Thanh Ngữ trở về nhà. Nói cho cô. Buổi tối không đi ra ngoài."
"Biết rồi." Vịt Bầu hướng Nguyễn Thanh Ngữ chuyển lời. Nói: "Thanh Ngữ, đại ca kêu buổi tối không được tùy tiện ra ngoài."
"Ân." Nguyễn Thanh Ngữ khẩn trương gật đầu, mầy ngón tay giữ chặt miệng vẫn không dám buông…ra.
Vịt Bầu lại hỏi: "Đại ca, chúng ta liên tiếp gặp hai nguy hiểm, cứ như vậy trở về liệu có an toàn không?"
trả lời hắn chính là tiếng của Cuồng Triều: "Yên tâm, kỷ kinh có phái người qua bảo vệ các ngươi. Bọn họ nói ngươi có kỹ thuật lái xe vô địch a, bọn họ đuổi không kịp ngươi, không thể làm gì khác hơn là chạy thẳng đến nhà ngồi dưới lầu đợi."
"Có phải vừa rồi giúp chúng ta đào tẩu chính là những người đó ?"
"Đúng vậy." thanh âm của Cuồng Triều có chút uể oải. Vì thực sự, ngay cả hắn đều cũng đã không ngủ không ngớt ngồi làm việc liên tục vài ngày liền.
Vừa rồi tại phóng học Nguyễn Thanh Ngữ đúng lúc đi ra, có ba người thanh niên xa lạ đột nhiên lao ra bắt lấy cô. Vịt Bầu bởi vì lái xe đứng ở phía đường đối diện nhất thời chạy lại không kịp cứu viện. Đang chạy lại đấy thì không biết từ đâu xuất hiện năm người ập đến xô xát với ba người thanh niên kia thành một đoàn, Vịt Bầu nhân cơ hội hỗn loạn kéo Nguyễn Thanh Ngữ lên xe sau diễn ra cảnh liều mạng lái xe ở trên.
Trong căn cứ cách xa nơi xảy ra vụ việc, mọi người đang vì Vịt Bầu và Thanh Ngữ tránh được một kiếp mà đồng thời thở phào một tiếng, tuy nhiên lại bắt đầu khẩn trương lo lắng bởi không biết Trương Hân Hân có chuyện gì không.
Buổi chiều bọn họ khẩn cấp gọi điện thoại cho Trương Hân Hân, thủy chung không ai nghe máy. Mặc dù vận mệnh đã phái nhân mã đến bảo vệ, nhưng nếu thật sự phát sinh chuyện gì, chờ bọn hắn cản đến lúc đó cũng đã sớm xong chuyện. Thời gian quá gấp căn bản là đến không kịp.
Cuồng Triều bọn họ giờ phút này thật sự rất lo lắng cho Trương Hân Hân, lo lắng đến an nguy của cô đồng thời càng lo lắng sở nguyên Có thể hay không lại trở nên cuồng bạo. Người kia có thể làm sấm họa liễu, điên cuồng một lần tựa sấm hạ nghệ thiên đại họa. Nếu trở lại một lần, ai cũng không dám tưởng tượng hậu quả sẽ là thế nào.Hết lần này tới lần khác cứ có ai động vào những người bên cạnh Sở Nguyên là hắn đem kẻ đó diệt sát, hiện giờ hắn đang tiếp tục trò chơi im lặng.Chỉ là, im lặng càng làm cho người ta có cảm giác đáng sợ.
Mọi người ở đây đang ưu tâm trầm trọng đúng lúc này Cuồng Triều đột nhiên kêu lên một tiếng "Di" nói: "Sở nguyên. Hân Hân điện thoại."
tinh thần mọi người rung động mạnh, Lập tức nói: "Tiếp nhận ngay."
Trong máy tính trước tiên vang lên một tiếng "Đích", rồi lập tức truyền đến chính là tiếng của Trương Hân Hân: "Uy, ngươi rốt cuộc là ai a ? tại sao lại gọi điện thoại cho ta ?"
hắc ám chữ thập chuyên dụng chính là một cở sở bí mật riêng không thể cấp ngoại nhân biết được đích, cho dù là vận mệnh cũng không được, cho nên ngay cả nhận được điện Cuồng Triều cũng không có trực tiếp trả lời. Lập tức chuyển qua cho sở nguyên
Nghe được thanh âm Trương Hân Hân bình yên vô sự, mọi người tề tề thở phào nhẹ nhõm. Nói: "Hân hân."
Trương Hân Hân sửng sốt trong chốc lát, rồi đột nhiên vui vẻ kêu lên: "Anh Sở Nguyên ?"
"Ân. Ngươi ở đâu ?"
"Trong nhà nha. anh như thế nào vừa lại đổi số điện thoại thế?"
Sở nguyên Không đáp mà trực tiếp hỏi lại: "Tại sao buổi chiều gọi điện không nghe máy?"
"Nga, buổi chiều,…., ách, anh đã tới nhà em ?"
Sở nguyên Nhẹ nhàng nhíu nhíu mày hỏi: "Cái gì ?"
"Nga. Không có gì. Buổi chiều… ách, em nằm ở phòng khách ngủ quên mất, điện thoại di động cất trong phòng không nghe được."
" ở nhà không xẩy ra chuyện gì chứ ?"
"Không có nha." dừng một chút, Trương Hân Hân hỏi: "Làm sao vậy ?"
"Không có việc gì, hai ngày này hạn chế ra ngoài."
Trương Hân Hân ngọt ngào mỉm cười nói: "vâng, em biết rồi."
nói chuyện vài câu xong Cuồng Triều liền gác điện thoại điện thoại, sau đó lại bắt đầu cúi đầu trầm tư nghĩ về trò chơi này.
Lúc này, thanh âm Lục đạo từ máy liên lạc gắn trên tai sở nguyên truyền ra : "Ngươi có…hay không cảm giác kỳ quái ?"
"Ân" Sở nguyên Nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Thiên táng hỏi: "Địa phương nào kỳ quái thế ?"
Lục đạo biết. Đã đoán được, nhưng vẫn là nhịn không được nói: "Trương Hân Hân lúc nãy nói chuyện thì ấp a ấp úng, nhưng lại hỏi. Buổi chiều có…hay không đã tới, có thể thấy ở nhà lúc chiều dám chắc đã xẩy ra chuyện."
Thiên táng giật mình đích hỏi: "có việc này ? thật không
"đảm bảo." Lục đạo không tức giận đích nói: "Cô bây giờ không có việc gì. Lại hỏi. Có…hay không đã tới. Nói rõ cô xẩy ra chuyện, nhưng có người âm thầm cứu cô. Khả cô không biết là ai cứu mình, cho nên mới hỏi những lời này."
"Nga." Thiên táng gãi gãi đầu nói: " tại sao cô vừa rồi không nói ?"
Lục đạo thật muốn một đao bổ đôi đầu thiên táng ra xem bên trong có đúng hay không là bã đậu, không tức giận nói: "Cô biết không phải sở nguyên cứu cô. Cho nên không thể làm cho hắn lo lắng, cho nên tựu chưa nói ra."
Thiên táng gật đầu đạo: "Hóa ra như thế.”
Lục đạo thở dài một hơi, không thể để cái trí lực ngu ngốc này tiếp tục dây dưa liền hỏi: "Ngươi thấy được sẽ là ai cứu cô ?"
Sở nguyên Không hề nghĩ ngợi liền nói: "DK" "Ai ?" tất cả mọi người giật mình cùng hỏi hắn, Lục đạo nghi hoặc đích hỏi: "Ngươi như thế nào biết là hắn chứ"
Sở nguyên Nhàn nhạt giải thích: "Ngoại trừ hắn không còn ai khác" tựa hồ không muốn tiếp tục tại đây cá vấn đề thượng dây dưa đi xuống nói: "Hân hân cùng Thanh Ngữ đều cũng an toàn rồi, còn lại ai"
"Âu Dương Nguyệt nhi." Lục đạo nói.
Sở nguyên trong mắt hiện lên một tia sát khí lạnh như băng.
Âu Dương Nguyệt nhi không có đụng với cái gì ngoài ý muốn. Ít nhất về trước mắt đều là bình yên vô sự. Có lẽ những người đó cũng biết cô sau lưng có thế lực không thể động đến, cho nên lá gan nhỏ lại cũng không dám có chủ ý đánh tới trên đầu cô a.
Ở nơi này, Âu Dương Nguyệt nhi đang mặc đồ ngủ. Cầm một cái khăn bông lau đang khô đầu sau khi tắm đi.
hai ngày nay cô thật sự là mệt muốn đứt hơi vì nội trong vài ba ngày đã chạy đông chạy tây tổ chức mấy cuộc yến tiệc nhắm giới thiệu công ty. khai trương một công ty thạt là có vô số các phiền toái. Nhưng Văn Vi vận dụng các mối quan hệ của cha cô, hơn nữa mọi người đều cũng biết Âu Dương Nguyệt nhi chính là trường nữ của Âu Dương bác, có hai cái này, cường cường liên thủ cho nên tiến triển tương đối thuận lợi. Vốn kỳ thật Âu Dương Nguyệt nhi chỉ phải ra mặt thực hiện một số thủ tục giấy tờ đứng tên công ty thôi tựu không cần cô đứng ra làm cái gì, song cô nghiễm nhiên đã làm chính mình trở thành ông chủ nương của tân công ty này, đúng là tận tâm tận lực. Cùng với Văn Vi cẩn thận quan sát tuyển chọn nhân viên. Cùng với thảo luận phương hướng phát triển công ty tương lai, còn phải đi tạo quan hệ cái gì đó, cơ bản mỗi ngày đều là an bài đích mãn mãn đích.
Trong nội bộ cũng đã có lưu ngôn truyền ra, nói Âu Dương Nguyệt nhi muốn làm công ty. Công ty còn chưa có chánh thức khai trương kinh doanh đã bị khắp nơi chú ý, minh tinh đúng là có hiệu ứng mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi cũng làm cho Văn Vi rất là kinh hãi.
Nói đến Văn Vi. Trải qua vài ngày ở chung, Âu Dương Nguyệt nhi cảm thấy Văn vi tuổi còn trẻ xinh đẹp có thể làm một người bạn gái thật sự rất rất tốt, vài ngày sống với nhau hai người đã trở thành bạn tốt. Mặc dù còn chưa tới trình độ không có gì giấu nhau, bất quá Âu Dương Nguyệt nhi tin tưởng tiếp tục ở chung cô và Văn Vi chắc chắn sẽ trở thành chánh thức bạn tốt.
Âu Dương Nguyệt nhi cùng Văn Vi luôn ở cùng một chỗ gần như mọi lúc, ngoại trừ lúc ra ngoài bàn công sự, nhàn hạ thì cùng ngồi nói chuyện cùng nhau. Quen biết sau một thời gian. Chính trong những lời kể của Văn Vi, Âu Dương Nguyệt nhi mới biết được 1 phần quá khứ khi Sở Nguyên quen Văn vi. Sở Nguyên từng tai ưng quốc đã làm bảo tiêu cho 1 phú ông là kẻ địch của cha cô, sau lại vì kẻ địch này tới giết cha cô, từ đó hai người hình thành một quan hệ khá mâp mờ. Tuy nói vậy nhưng với cảm giác của 1 người con gái, Âu Dương Nguyệt nhi vẫn nhìn ra Văn Vi đối với Sở Nguyên rất có hảo cảm, nhưng không quá mức mãnh liệt, hoặc là có lẽ cô thích sở nguyên nhưng còn chưa tới mức thương hắn như mình.
Mà Âu Dương Nguyệt nhi cũng kể với Văn Vi về quá trình quen biết với Sở Nguyên. Cùng nhau nhiều lần trải qua nhưng hiểm nguy vào sinh ra tử. Trong đó quá trình mà cô trải qua không ít ly kỳ khiến Văn Vi nghe mà mắt chữ o mồn chữ a. Đương nhiên, Âu Dương Nguyệt nhi sở dĩ nói với Văn Vi chuyện này. Thứ nhất cô quả thật muốn để cho Văn vi cảm nhận được những gì mình trải qua cùng Sở Nguyên. Cùng một chỗ thì đích kinh tâm động phách hòa với nội tâm vui sướng, thứ hai cũng có chút ít mùi vị thị uy, hay chính là mơ hồ ám chỉ quan hệ chính mình với Sở Nguyên, quan hệ rất yếu hảo. để văn vi biết được ý tứ của mình. Nói rốt cuộc. Âu Dương Nguyệt nhi cho dù trên đầu đầy hào quang chói mắt, nhưng cô vẫn có cá tính bình thường của phụ nữ, ghen ghét tâm hòa giữ lấy dục này cảm tình vẫn còn sẽ có đích. Không có một người phụ nữ nào nguyện ý đem người đàn ông mình thương yêu đi chia cho người phụ nữ khác, ít nhất Âu Dương Nguyệt nhi làm không được.
Thân liễu thân lại yêu. Âu Dương Nguyệt nhi thả mình ngã xuống, thoải mái ngồi ở salon. Tiện tay từ trên bàn trà lấy bảng điều khiển bật máy hát lên, trong phòng nhất thời phiêu xuất tiếng nhạc chính là cương cầm khúc.
Lúc này ngoài cửa sổ đích thị đêm đã khuya, bôn ba suốt một ngày làm cô cũng có chút uể oải, tiếng cương cầm khúc nhu hòa, Nguyệt nhi nằm ở salon bất tri bất giác đang ngủ.
Không biết qua bao lâu, một tiếng nhạc chuông điện thoại di động đã đánh thức cô, Âu Dương Nguyệt nhi cau mày nhíu con mắt nhìn qua bàn trà thấy điện thoại di động đang kêu, trên mặt biểu hiện vẻ ám muội “lại là cô” Nguyệt nhi cười cười. mở điện thoại ra nghe: "Như thế nào lạp ?"
Điện thoại truyền ra thanh âm Âu Dương trữ: "này, chị ngủ sao ?"
Âu Dương Nguyệt nhi ngáp dài một cái nói: "chưa mới chuẩn bị a"
"Tả. sự kiện chị mở coongty là làm sao ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận