Nhân Gian Băng Khí

Chương 404. Làm Người Mà Không Nhận Ra Võ Đại Lang, Ăn Hết Bánh Nướng Cũng Uổng Phí

Chương 404. Làm Người Mà Không Nhận Ra Võ Đại Lang, Ăn Hết Bánh Nướng Cũng Uổng Phí
Chương 404: Làm Người Mà Không Nhận Ra Võ Đại Lang, Ăn Hết Bánh Nướng Cũng Uổng Phí
Tại kinh thành Long Quốc, một đêm gió thổi mây bay, Phong Dã tổ của Tiểu Trùng Quốc, tổ chức lính đánh thuê mạnh nhất phương Đông Đại Quyển, tổ chức hoạt động ngầm lớn nhất Tây phương Ma Quỷ, cùng với Mệnh Vận - quân đoàn đã từng nổi danh mười hai năm trước ở Tây phương giới, tại thời điểm cực thịnh đã bốc hơi sau một đêm, mấy thế lực ngầm khổng lồ này đều đang cố gắng xâm nhập vào thủ đô Long Quốc. Một vài người kịp thời có được tin tức đều ngửi thấy mùi thuốc súng trong đó. Chỉ có những người dân vẫn bận rộn với cuộc sống thường ngày của họ, đối với họ mà nói, có lẽ cái chuyện đất trời thay đổi đúng là cách xa mười vạn tám ngàn dặm.
Đồng thời, tại kinh thành tiêu điểm mà các lực lượng tập trung chú ý đến chính là thành phố Hải Diêm cách đó không xa.
Dưới bóng đêm, thành phố sớm đã được phủ lên một tầng ánh đèn nê on chói mắt, thành phố đèn đỏ rượu xanh khiến người ta chìm trong trầm mê, không muốn tỉnh lại đối diện với đời người vô tình.
Lúc này, hai chiếc xe đen việt dã tiến nhập vào bãi đậu xe ngầm lớn nhà vui chơi giải trí. Ngó qua cửa kính xe, chỉ thấy có hai nhân viên công ty ngoài ra chẳng có ai hết. Bảo an thậm chí còn không thèm lướt nhìn, trực tiếp vẫy tay cho vào.
Hai chiếc xe nhanh chóng tìm một đất trống để dừng xe, trong đó một nhân viên công ty nhảy ra, trước tiên nhìn quanh bốn hướng, thấy không có ai liền đi ra sau xe mở cửa khoang sau xe. Sau đó ra sau chiếc xe khác cũng mở khoang sau xe như vậy.
Hai chiếc xe một trước một sau khoang sau đều mở, không nhìn thì không biết, chứ nhìn rồi thì thật dọa người. không gian trong khoang sau không rộng có ba người nhảy ra. hai xe khoang sau nhảy ra là bốn nam hai nữ, sáu người này đều không nói gì. Sau khi mọi người nhìn nhau, nhân viên công ty ấn cầu thang máy xuống.
Một đoàn bảy người đều cùng vào thang máy, nhân viên công ty ấn nút "4F", thang máy bắt đầu chầm chậm đi lên . Không biết là họ may mắn hay là có người cố ý sắp đặt. Cầu thang máy chạy một mạch lên tầng bốn mà không bị gián đoạn.
Cửa cầu thang máy mở ra, lập tức có bốn tên hộ vệ quây lại nhìn trừng trừng vào cầu thang. Bên ngoài có một thanh niên đứng ngoài trước cửa cầu thang mỉm cười nhìn những người trong cầu thang ra, nhẹ nhàng nói: “Sở Nguyên."
Mười Một chiếu nhìn vào thanh niên nhẹ nhàng gật đầu thay lời đáp. Lãnh Dạ thì vẫy tay như là lâu năm chưa gặp lại lão bằng hữu nhiệt tình nói: “Ồ! Tiểu Kiếm!"
Diệp Kiếm mỉm cười hướng Lãnh Dạ gật đầu. Mục quang quay sang Mười Một dò xét. Nhún vai nói: “Xin lỗi! Phải làm việc này".
Mười một và Lãnh Dạ không phản kháng giơ hai tay lên để họ lục soát. Nhìn hai người bọn họ như vậy, Hoả Điểu và Dawell càng không nói gì. Bốn tên hộ vệ nhanh chóng kiểm tra hoàn tất. Trừ Mười Một và Dawell, Lãnh Dạ và Hoả Điểu kiểm tra ra có một khẩu súng. Cuối cùng mục quang Diệp Kiếm dừng lại ở Băng Mộng và Tuyết Linh Nhi.
Băng Mộng lông mày nhăn lên, vẻ mặt bất mãn nói: “Tìm nữ nhân đến kiểm tra!"
Diệp Kiếm cười khổ nói: “Vu lão gia không nghĩ đến trong các ngươi lại có nữ nhân. Cho nên ở đây không sếp đặt nữ nhân, đều là sự giúp đỡ của đại lão gia mà. Yên tâm đi! Bọn họ đều có chức nghiệp đạo đức, không phải là kiểm tra sờ loạn đâu. Hoặc là hai người có thể ở lại đây đợi?"
Lãnh Dạ cướp lời nói: “chi bằng để bọn ta làm thay cho?" Lời còn chưa dứt ánh mắt Băng Mộng hung hăng nhìn lại, vân vê mũi cười mỉa. Nhưng trên mặt lại có chút vẻ mong chờ.
Băng Mộng hừm một tiếng, giơ hai tay nói: “Được rồi! Coi như là bị quỷ sờ!"
Diệp Kiếm vẫy tay, lập tức có người tới lục soát hai vị nữ nhân, rất nhanh đã tìm thấy trong người Băng Mộng có một thanh dao găm, trên người Tuyết Linh Nhi hai khẩu súng. Khả năng là sợ hãi thanh uy của Vu lão gia, hai kẻ lục soát này quả nhiên không dám làm bừa, chỗ không nên sờ đều không dám sờ vào.
Sau sự việc đó lại có người mang máy dò kim loại, lần này đích thân Diệp Kiếm động thủ. Hướng về phía sáu người quét từ đầu đến chân, sau khi xác định trên người bọn họ không mang vật phẩm kim loại Diệp Kiếm dẫn sáu người đi vào bên trong. Trong lúc quét Mười Một phát sinh một điểm nhưng không ai để ý đến tình huống nhỏ này, Diệp Kiếm chỉ quét đến cẳng chân sau đó không tiếp tục quét xuống dưới nữa. Khi Diệp Kiếm đứng thẳng người lên , hai người im lặng dùng ánh mắt trao đổi nhanh với nhau.
Diệp Kiếm dẫn sáu người đi vòng vèo vào trong. Tầng này ban đầu là phòng karaoke, nhưng hôm nay Vu Quang Hải bao trọn gói cả tầng cho nên đi thẳng hai bên đều yên lặng vô thanh, không còn như ngày thường âm thanh ồn ào khắp nơi.
Đoàn người đi đến trước cửa phòng karaoke lớn nhất tầng. Đứng bên ngoài có hai đoàn người, hàng bên trái có sáu người, đứng thành hàng chỉnh tề, nhìn bọn họ tư thế đứng và hay tay đặt ở đai lưng khiến trông như sáu người này muốn bắn thật. Khi Diệp Kiếm và Mười Một đồng thời xuất hiện, sáu người bên trái liền nhìn sang ngang.
Và đứng đối diện bọn họ là nhóm bên phải bảy người, bảy người này cũng đứng thẳng tắp, lưng cũng thẳng, mỗi người bọn họ cũng không thèm liếc nhìn đối diện, cho dù bọn Mười Một đến, trừ người đầu tiên đứng tận ngoài chiếu ánh mắt dò hỏi ra, những người còn lại không quay sang nhìn. Người có tố chất ở hai bên nhìn phân cao thấp, càng kỳ quái hơn là bảy người này không như sáu người đối diện đứng thành chỉnh tề, nhưng bọn họ đứng thành hình vòng cung bao vây trước cửa. Mười Một và Lãnh Dạ mắt nhìn thấy là liền phòng ngự và tấn công, chỉ cần bên ngoài có người đột nhiên xông vào là bảy người đồng thời phát động công kích, mà sáu người đối diện lại muốn tản khai ra để tránh ngộ thương đến bản thân.
Dawell dường như nhận ra sự bất đồng của bảy người bên phải, ánh mắt ngạc nhiên nhìn hướng về Mười Một, nhìn Mười Một sắc mặt không biểu tình và cùng Diệp Kiếm từ trong bước qua, Dawell không dám hỏi chỉ đành thấp đầu bước theo.
Diệp Kiếm đi đầu đến trước cửa, nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó đợi bên ngoài không dám ồn ào. Rất nhanh, người bên trong mở cánh cửa lớn ra, một cái đầu từ trong nhìn ra ngoài nhìn Diệp Kiếm gật đầu rồi lùi lại mở hai bên cánh cửa.
Phòng bên trong rất lớn, có thể chứa được 30 người. Một cái ghế sofa dài hình vòng cung dựa tường vây quanh một nửa phòng. Đối diện ghế sofa là một cái màn hình TV, trên đó đang chiếu một ca khúc êm ái. Trước mỗi ghế sofa là đều có một cái bàn thuỷ tinh, trên mỗi bàn thuỷ tinh đều có đĩa đầy hoa qua, hạt dưa, bánh sôcôla. Nhưng mà vài cốc trà đều đầy, hiển nhiên còn chưa ai động vào.
Trong phòng bao lúc này chỉ có hai nam 4 nữ đang ngồi trên ghế sofa, trong đó chính thị là Vu Quang Hải. Lão ta ôm hai bên là thiếu nữ tuổi thanh xuân. một thiếu nữ tay cầm micro đưa trước mồm lão. Vu bụng phệ hai tay chỉ ôm hai thiếu nữ trên người loạn xạ sờ mó. Miệng thì như quỷ khóc sói tru mà hát. Khoái hoạt biết bao! Bất quá nói thực lòng, cái họng của lão Vu béo này thật khiến người khác không dám nịnh hót, nhưng mà lão tựa như căn bản không để ý vẫn hát như cũ. Bên người lão hai thiếu nữ không ngừng nịnh nọt: “Vu lão gia thật lợi hại, hát hay quá!”
Gần lão Vu bụng phệ còn có người ngồi, người này thân gầy, da ngăm đen, ánh mắt mạnh mẽ. Khi Mười Một tiến đến, hắn đầu tiên quay sang nhìn. Hắn ngồi với lưng thẳng, đôi tay đặt lên đầu gối. Hai thiếu nữ bên cạnh như dính vào người mà cũng không thèm ngó ngàng, có thể thấy người như vậy tâm chí kiên nghị, không vì nữ sắc mà động tâm.
Đồng thời, trên người lão Vu và hắn ngồi trên là một đống em. Khi Mười Một và bọn họ đến, Vu lão béo nhìn quét ngang qua, và người kia mục quang như cũ liếc nhìn trước mặt, đối với ngoại giới sự không nghe không hỏi.
Diệp Kiếm tiến đến ám thị Mười Một và bọn họ đừng nói gì. Đợi đến lúc Vu Quang Hải hát xong, vài thiếu nữ vỗ tay, Diệp Kiếm mới khom lưng nói nhẹ: “Vu gia."
Vu Quang Hải quay sang nhìn Mười Một, gật đầu cười nói: “Lại đây, thoải mái ngồi đi!"
Mười Một cũng không khách khí, hướng chỗ sofa trống ngồi. Dawell và Hoả Điểu cũng muốn gần Mười Một ngồi thì bị Lãnh Dạ nhanh kéo ra ngồi, hướng bọn họ lắc đầu. Băng Mộng và Tuyết Linh ngồi bên cạnh cùng với Mười Một.
Lúc này ba phương thế lực ngồi thành ba góc.
Vu Quang Hải nhìn Mười Một rồi lại nhìn sang người đó. Đột nhiên cười lớn: “Phải rồi, ta còn chưa giới thiệu!” Hắn hướng người vô danh đang ngồi đối diện với Mười Một cười nói: “Vị này mọi người chắc từng nghe qua đại danh? Tiên phong nổi tiếng của Đại Quyển, Võ Đại Lang!"
Lãng Dạ ngây người ra, có chút ngạc nhiên nhìn vào Võ Đại Lang. Danh tiếng Võ Đại Lang sớm đã nghe qua, người này không chỉ uy danh hiển hách tại thế giới ngầm phương Đông, mà tại Tây phương giới cũng có thanh danh. Khi Ma Quỷ đã từng muốn đưa tay vào Đông phương giới thì Võ Đại Lang từng đánh nhau với sĩ tốt của Ma Quỷ. Người này họ Võ không phải là giả rồi, không gặp thì không biết, hướng về người tự cho là Võ Đại Lang. Tại hắc ám giới còn có một câu tiếu thoại: “Làm người mà không nhận ra Võ Đại Lang, ăn hết bánh nướng cũng uổng phí!" là chỉ đến hắn. Trong đó bánh nướng đương nhiên không ám chỉ ăn bánh nướng bỏ vào bụng, mà là chỉ đến "Bánh cứng như đồng", và cũng là viên đạn đồng, ý là Võ Đại Lang là kẻ can đảm, mọi trận chiến là kẻ xung phong đầu tiên, làm cho mọi người kính phục. Tại tầng lớp cao cấp của Đại Quyển, trong những người ít khi công khai lộ diện, Võ Đại Lang là một trong số đó. Lãnh Dạ ngạc nhiên nhìn kẻ trong truyền thuyết, theoi lời đồn y là kẻ dũng mãnh nhưng không có mưu lược, Đại Quyển vì sao lại yên tâm giao vụ đàm phán lần này cho kẻ này nhỉ? Hay là Đại Quyển căn bản không thèm cùng bọn họ hợp tác?
Đừng nhìn Lãnh Dạ là kẻ bình thường suốt ngày hi hi ha ha, kỳ thực là người tỉ mỉ. Tuy rằng tâm hạ nghi hoặc, trên mặt không biểu hiện ra ngoài, yên ổn đứng cạnh Mười Một cùng Võ Đại Lang thương lượng.
Lúc này, Vu Quang Hải chỉ vào Mười Một nói: “Vị này là…”
"Mười Một!" Võ Đại Lang không đợi Vu lão béo giới thiệu, nói trước một bước: “Đã nghe nói qua!" Âm thanh Võ Đại Lang gay gắt khó nghe, như là tiếng cọt kẹt của ma sát kim loại. Nghe như thủng tai khiến người khác cảm giác khó chịu. Nghe nói hắn trước đây tại trận chiến trong rừng, bị viên đạn bắn vào yết hầu, tuy rằng sau đó được cứu bảo trụ được tính mạng, nhưng khi nói về sau thì giọng điệu quái như này.
Mười Một cũng đang nhìn vào hắn, trầm ổn nói: “Ta tên Sở Nguyên".
"Lão tử đếch cần biết tên ngươi là gì?" Võ Đại Lang mở lời nói, song thủ gạt hai thiếu nữ ra ngoài, mở mắt nói với Mười Một. hai thiếu nữ bị hắn đẩy ngã xuống ghế sofa, không dám kề sát gần lại cũng không dám ly khai, bảo trì tư thế bị đẩy ngã có chút lúng túng nhìn Vu Quang Hải.
Vu Quang Hải xua tay , kêu bốn thiếu nữ ra ngoài, mới cười nói: “Đừng để ý đến, lão Võ đã như vậy rồi, ngay cả ta cũng không nể mặt."
Võ Đại Lang hừm một thanh, mắt hướng Mười Một nói: “Nửa năm trước ai dám giết huynh đệ ta thì bước ra đây. chặt đứt một cánh tay thì vụ này lão tử bỏ qua"
Lãnh Dạ sắc mặt trầm xuống, biết Võ Đại Lang nói đến chuyện lần đó Hầu Tử và Hàn Nguyệt Dung liên thủ giết chết mấy người của Đại Quyển và đám hacker, lần đó không chỉ người của Đại Quyển chết , mà Hầu Tử cùng Hoàng Hậu cũng bị trọng thương. Chuyện này nói ra thì chả biết ai đúng ai sai, Đại Quyển lấy tiền của chủ thuê giúp chủ thuê làm việc, Thập Tự Hắc Ám là giết người để tự vệ nên cũng chẳng có gì sai. Ngày cuối thì cuối cùng có kẻ bắn chết, nhập hành thì sớm có ngày giác ngộ. Làm cho nội bộ Đại Quyển cẩn mật đoàn kết, huynh đệ tình thâm, cùng nhau vác súng, cùng nhau ngã xuống, cùng nhau chơi gái, cái này thật là huynh đệ thép, sinh tử chân chính cũng từ trên chiến trường mà ra. Huynh đệ của mình chết trong tay người khác, hiện tại còn ngồi cùng cừu nhân đàm phán giao dịch, đổi lại là người khác thật khó, đừng nói là Võ Đại Lang đùng đùng nổi giận. Lãnh Dạ sớm đoán ra nguyên nhân Đại Quyển lại phái Võ Đại Lang ra đàm phán. Đổi lại là người có tâm cơ đều sẽ vì lợi ích gạt bỏ tình nghĩa ra bên, nhưng đối diện với Võ Đại Lang kẻ trọng nhất là tình nghĩa huynh đệ , nói cái gì đều cũng không thông rồi. Lãnh Dạ có chút lo lắng nhìn Mười Một, chỉ hi vọng Mười Một đừng làm hỏng chuyện.
Nhưng mà lo lắng cái gì, chuyện này sẽ dẫn đến cái gì, Mười Một bình tĩnh nói: “Lúc đầu là ai được Cô Ngoã và Huyết Mân Côi thuê đến phục kích chúng ta? Nếu chặt hai tay xuống, ta cũng có thể coi như chuyện này mà chưa xảy ra!"
"Ầm! " Võ Đại Lang đấp vỡ chiếc bàn thuỷ tinh từ ghế sofa đứng dậy, chiếc bàn thuỷ tinh bị hắn một chưởng vỡ vụn, mặt bàn thức ăn rượu chảy ào ào ra. Lúc này chúng nhân nhìn rõ toàn mạo Võ Đại Lang, người này cao hơn mét sáu, thảo nào được gọi là Võ Đại Lang.
Võ Đại Lang nhân lúc vòng tay ra đai lưng thì mới nhớ súng đều bị người Vu Quang Hải thu đi rồi. Sắc mặt trở nên đỏ bừng, chỉ vào Mười Một, mặt đầy tức giận nói: “Con mẹ nó, muốn chết!”
Vu Quang Hải hiển nhiên không ngờ đến hai người này không nói một câu nào mà đã bốc lửa, còn chưa kịp khuyên giải, Mười Một cũng từ từ đứng lên, mặt lạnh nhìn Võ Đại Lang nói: “Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ giúp ngươi miễn phí!"
. ....
Bạn cần đăng nhập để bình luận