Nhân Gian Băng Khí

Chương 922. Sự quật khởi của truyền thuyết 2

Chương 922. Sự quật khởi của truyền thuyết 2
Chương 922: Sự quật khởi của truyền thuyết 2
Người dịch: PrimeK
Nửa tháng sau, viên đạn băng lại xuất hiện ở Philippin......
Từ Indo bắt đầu đến Hàn quốc, rồi đến Philippin, mỗi một ngày đều trình diễn từng hồi ám sát cùng chiến đấu không muốn người khác biết, cơ hồ cứ cách một đoạn thời gian, nhất định có thể nhận được báo án của quần chúng, địa phương nào đó lại phát hiện ít thì mấy cỗ, nhiều thì mười mấy cỗ thi thể. Mà những thi thể này bên cạnh, không một ngoại lệ đều lưu lại một viên đạn băng không cách nào phỏng chế.
Truyền thuyết Băng sát thủ đang từng bước trình diễn, theo người hắn giết càng nhiều, thanh danh của hắn cũng dần dần càng ngày càng thịnh. Trong những va chạm và chém giết không ai biết đến kéo dài hơn một tháng, số lượng đội lính đánh thuê nổi tiếng và sát thủ thành danh chết trong tay Băng sát thủ đã khó có thể ước tính. Những binh đoàn và sát thủ này vì lợi ích to lớn mà từ các nơi trên thế giới chạy tới, làm sao cũng không thể tưởng được chuyến đi này của mình không chỉ không thể lấy được phần thưởng mê người kia, ngược lại còn lấy mạng của mình giúp Băng sát thủ từng bước một bước lên đỉnh phong. Do bọn họ tận mắt chứng kiến, một truyền thuyết mới đang lặng lẽ quật khởi.
Rốt cục, Giới hắc ám chấn kinh, mà khiếp sợ còn không chỉ có Giới hắc ám, thậm chí các quốc gia trên thế giới sau khi biết tình huống này, không một ngoại lệ tất cả đều sợ ngây người. Bọn họ đến bây giờ cũng không biết, Băng sát thủ rốt cuộc là một người hay là một team? Nhưng mặc kệ hắn là một người hay là một team, có thể ở trong thời gian nửa tháng liền giết số lượng lính đánh thuê cùng sát thủ nhiều như vậy, chỉ là phần chiến quả này cũng đủ để cho toàn thế giới cảm thấy kinh hãi. Nhất là, đây vẫn là dưới tình huống Băng sát thủ đang bị 5 nước gia liên danh truy nã.
Trận chiến này, Băng sát thủ rốt cục triệt để đứng ở thần đàn đỉnh phong, được công nhận là thế giới đệ nhất sát thủ. Đến tận đây đã không ai dám phủ nhận địa vị của hắn nữa, ngay cả Thập Tự Hắc Ám cũng là nước lên thì thuyền lên, không ai sẽ lại khinh thường sức chiến đấu Thập Tự Hắc Ám. Trong một đêm, Băng sát thủ cùng Thập Tự Hắc Ám hoàn toàn nổi danh, từ đó sừng sững tại Đỉnh Kim Tự Tháp.
Thế nhưng đằng sau vinh quang thì phiền toái cũng không ngừng, ngay từ đầu những binh đoàn cùng sát thủ kia là vì lợi ích mới người trước ngã xuống, người sau tiến lên chạy tới, hiện tại lại có càng nhiều người là vì khiêu chiến Băng sát thủ tranh đoạt cái hư danh kia. Chỉ là thời điểm khi những người này giống như bầy kiến chen chúc chạy tới Philippin, Băng sát thủ đã giết chết quan viên cuối cùng tại Philippin nhận được viên đạn băng, sau đó lại một lần nữa biến mất khỏi mắt mọi người.
............
Mấy ngày sau, sân bay thủ đô Tiểu Trùng Quốc.
Khi một chuyến bay quốc tế đến, một đám đông lớn đã vây quanh nhau và đi xuống máy bay. Trong dòng người này, xen lẫn hai người không thu hút sự chú ý, một người là lão già tóc hoa râm, một người là người trẻ tuổi chừng 20 tuổi, trong ánh mắt mang theo hơi thở lãnh đạm.
Ông lão tóc hoa râm này đã đến tuổi gần đất xa trời, bước đi đều lắc lư từng bước, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã sấp xuống, nhưng ông vẫn kiên trì chống gậy tự mình đi ra sân bay. Người đàn ông trẻ tuổi vẫn luôn nương theo bên cạnh ông ta, nhưng chỉ là ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta, ngay cả lão già lung lay lắc lư làm cho người ta lo lắng có phải sắp ngã sấp xuống hay không, hắn cũng không có chút ý tứ muốn tiến lên giúp một tay.
Sau khi ra khỏi đại sảnh sân bay, bên ngoài đỗ một loạt xe taxi thật dài chờ đón khách. Lão già quay đầu lại nhàn nhạt liếc mắt nhìn người trẻ tuổi đi theo phía sau một cái, đưa tay gọi một chiếc taxi ngồi vào phía sau. Sau đó cũng không đợi người trẻ tuổi kia, trực tiếp đóng cửa xe lại, dùng giọng nói già nua lộ ra tang thương, cùng với tiếng Tiểu Trùng Quốc hơi mang theo khẩu âm báo ra một cái tên khách sạn.
V I P T R U Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
Người đàn ông trẻ tuổi cũng không có chút ý tứ muốn lên xe, trơ mắt nhìn chiếc xe taxi kia chạy đi rồi, liền hơi cúi đầu, hai tay trống trơn một đường chậm rãi đi dạo qua.
Hơn 10 phút sau, xe taxi tới cửa khách sạn kia, ông lão đi vào khách sạn, dùng hộ chiếu quốc tịch Italy thuê một gian phòng. Cùng với gã sai vặt vận chuyển hành lý, ông ta đi thang máy lên tầng bảy đi tới phòng của mình, tùy tiện cho chút tiền boa đuổi gã sai vặt rồi khóa cửa phòng lại, sau đó đi một vòng trong phòng, cũng làm bộ làm tịch sờ mó mọi thứ. Có vẻ như ông ta cảm thấy mới lạ với những thứ ở đây, thực ra ông ta đang bí mật kiểm tra xem có camera hay máy nghe trộm nào trong phòng không. Cho đến sau khi xác nhận tất cả an toàn, lão già này mới tập tễnh đi vào toilet.
Sau đó, một trận tiếng xả nước ào ào từ trong toilet truyền ra.
Trong toilet, lão già đầu tiên là lấy ra một bình nước thuốc nhỏ đổ vào lòng bàn tay dùng sức lau lên mặt mình một lát, sau đó lại vốc lên một nắm nước đối diện với gương chà xát làn da nhăn nheo trên mặt mình, nước trong tay rất nhanh bị nhuộm thành một bãi nước bẩn đục ngầu không rõ theo khe ngón tay ồ ồ chảy xuống. Hóa ra mặt lão già là trải qua dược vật đặc thù dịch dung, vốc lên mấy vốc nước triệt để tẩy đi thuốc màu trên mặt, mặt của hắn ta nhìn qua nhất thời trẻ lại mấy chục tuổi. Mà sau đó, hắn lại nhẹ nhàng từ góc mặt xé lên một tầng da mỏng manh, cũng cẩn thận từng li từng tí xé xuống. Lớp da này chính là "nếp nhăn" trên mặt hắn, khi toàn bộ nếp nhăn bị xé xuống, trong gương thình lình xuất hiện một khuôn mặt tái nhợt mà quen thuộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận