Nhân Gian Băng Khí

Chương 971. Đám cưới bí mật 3

Chương 971. Đám cưới bí mật 3
Chương 971: Đám cưới bí mật 3
Người dịch: PrimeK
Một hàng bốn chiếc xe hơi chậm rãi dừng lại ở bên ngoài tiểu khu, kỳ quái chính là mấy tên này đột nhiên xuất hiện ngăn trở đường đi, một tên trẻ tuổi tóc vàng có vẻ lưu manh từ trong tiểu khu đi ra, vượt qua bức tường người này một đường đi tới trước chiếc xe màu đỏ đầu tiên hơi khom người biểu đạt lễ nghi
Cửa từng chiếc xe Hồng Kỳ phía sau xe bị kéo xuống, lộ ra khuôn mặt trung niên cương nghị góc cạnh rõ ràng, một cỗ khí thế không giận mà uy từ trên người ông ta hiển lộ
Mặt Vịt Bầu mỉm cười, cung kính kính hỏi xin hỏi là Âu Dương tướng quân sao?
Âu Dương Bác nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, tuy rằng loại đáp lại này rất không lễ phép, nhưng Âu Dương Bác có tư cách này huống chi lúc này tâm tình ông ta vẫn rất khó chịu, tự nhiên sẽ không cho Vịt Bầu sắc mặt tốt.
Vịt Bầu lơ đễnh cười cười, ngữ khí cung kính như trước nói hoan nghênh tướng quân, bất quá chỉ có tướng quân cùng người nhà của ngài có thể đi
Bên trong xe lâm vào một trận yên tĩnh quỷ dị, Âu Dương Bác trầm mặt, mắt lạnh liếc xéo Vịt Bầu. Dưới ánh mắt sắc bén như đao phong của ông ta, Vịt Bầu tuy rằng trên mặt vẫn biểu hiện vẻ khiêm tốn, nhưng sau lưng cũng đã là mồ hôi lạnh đầm đìa, ngay cả vẻ mặt trên mặt cũng trở nên mất tự nhiên hơn rất nhiều. Đây không phải là bởi vì sợ hãi, mà là Âu Dương Bác trong lúc vô hình mang đến cho người áp lực quá mức khổng lồ, người không cùng cấp bậc đứng ở trước mặt hắn đều mơ hồ sinh ra cảm giác xấu hổ, không biết làm sao. Đây chính là khí thế của kẻ bề trên, nhất là loại tướng quân trong tay nắm ngàn vạn binh như Âu Dương Bác, trường kỳ quen ra lệnh, khí tràng vô hình trên người ông ta lại càng cường đại.
Ngồi cùng một chỗ với Âu Dương Bác chính là vợ Dương Lâm của ông ta, không biết bà cuối cùng là bị Âu Dương Bác khuyên nhủ, hay là thật sự đau lòng cho con gái kia, cho tới nay bà phản đối nhất hôm nay thế mà cũng tới. Bất quá lúc này bà lại ngồi ở bên cạnh Âu Dương Bác, cúi đầu thỉnh thoảng khóc nức nở, từ đầu tới cuối cũng không có nâng mí mắt nhìn qua Vịt Bầu một cái. Cái này cũng khó trách, con gái không để ý cha mẹ phản đối nhất định phải xuất giá, cái này vốn đã là cực kỳ bất hiếu, chớ nói chi là hai mẹ con ngày hôm qua mới cãi nhau một trận, hôm nay liền lập tức muốn kết hôn, trong mắt Dương Lâm Nguyệt Nhi căn bản là đang giận dỗi với cô. Nghĩ đến chính mình ngậm đắng nuốt cay nuôi ba đứa con khôn lớn, kết quả một đứa hai đứa đều không nghe lời như vậy, chỉ ngẫm lại Dương Lâm đã cảm thấy đau khổ dâng lên từ trong lòng, oán hận mạng của mình quá khổ. Trong khoảng thời gian này vì chuyện của Nguyệt Nhi, tóc bà đã sầu đến bạc mấy nhúm rồi.
Phân biệt ngồi ở ghế lái cùng ghế phụ trên hai người thì đều làchiến sĩ thủ hạ thân vệ đội của Âu Dương Bác, giờ phút này hai người đều là mặt có bất thiện nhìn chằm chằm Vịt Bầu. Nếu như không phải ngại Âu Dương Bác ở ngay bên cạnh, rất có thể bọn họ sẽ lập tức nhảy xuống xe, đánh cho tên lưu manh lông vàng không biết sống chết này một trận rồi nói sau.
Cứ như vậy, Vịt Bầu cúi đầu khom lưng đứng ở ngoài xe, thái độ vô cùng khiêm tốn. Đám người Âu Dương Bác ngồi ở trong xe, một đám mắt to trừng mắt nhỏ, không khí rơi vào trong cứng ngắt ngắn ngủi.
Mắt thấy chiếc xe đầu tiên này vẫn không có động tĩnh, trong xe phía sau rốt cục có người ngồi không yên trước, trong đó một chiếc cửa xe bị đẩy ra, Âu Dương Lâm dáng người khôi ngô cau mày từ trong xe xuống, đầu tiên là nhìn Vịt Bầu một chút, tiếp theo liền hướng chiếc xe Âu Dương Bác này ngồi đi tới.
Ngay khi Âu Dương Lâm vừa đi được hai bước, trong một chiếc xe khác rất nhanh lại nhảy xuống một bóng người uyển chuyển, mái tóc ngang vai, mặt như phù dung xuất thủy tuyệt sắc mê người. Dung mạo của cô gái này có vài phần tương tự Âu Dương Nguyệt Nhi, nhưng thiếu khí chất xuất trần thoát tục của Nguyệt Nhi, lại có thêm vài phần hương vị thiếu nữ ngây thơ. Cô chính là em gái của Âu Dương Nguyệt Nhi, Âu Dương Ninh.
Âu Dương Lâm cùng Âu Dương Ninh hai anh em một trước một sau đi tới trước xe Âu Dương Bác, Âu Dương Lâm đầu tiên là cau mày nhìn một chút Vịt Bầu, tiếp theo liền khom người kề sát cửa sổ, hô: "Cha, làm sao vậy?"
Âu Dương Bác không trả lời hắn, vẫn lạnh lùng nhìn Vịt Bầu, nhìn thẳng tên lưu manh lông vàng này ngay cả trán cũng chảy ra vài giọt mồ hôi to bằng hạt gạo, ông ta mới từ bỏ phẫn nộ, chậm rãi thu hồi tầm mắt không nhìn hắn nữa. Trong nháy mắt ánh mắt của ông ta dời đi, Vịt Bầu giống như cự thạch vạn cân đột nhiên rời người không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm. Lúc này mới hoảng sợ phát giác, sau lưng mình đã ướt đẫm. Nuốt một ngụm nước miếng, Vịt Bầu không khỏi cười khổ tự giễu dưới đáy lòng một tiếng, tiểu nhân vật chung quy chỉ là tiểu nhân vật, ở trước mặt đại nhân vật quen nắm sinh tử của người khác trong tay như Âu Dương Bác, hắn vẫn không cách nào trấn định thong dong. Xem ra Hầu Tử và Hoàng Hậu bọn họ nói rất đúng, tố chất tâm lý của mình vẫn là kém quá nhiều, cần càng nhiều tôi luyện.
Âu Dương Bác trầm ngâm trong chốc lát, mới chậm rãi mở miệng, trầm giọng phân phó: "A Lâm, cậu lái xe đi. Tiểu Triệu, Tiểu Chương, các cậu và những người khác đều chờ ở đây.
Tài xế Tiểu Triệu và Tiểu Chương ngồi ở ghế lái phụ nghe vậy không khỏi cả kinh, thất thanh kêu lên: "Thủ trưởng...
Âu Dương Bác giơ tay lên ý bảo tâm ý của mình đã quyết không để người ta phản đối, cũng vẫy vẫy bên ngoài, bảo bọn họ xuống xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận